Thằng khốn Trương Tân này không ngờ lại nói với Chu Giai Giai rằng mình chính là
" Dương Minh"
Dương Minh như muốn điên lên! Trương Tân, thằng chó, mày làm vậy không phải là hại lão tử sao! Chu Giai Giai làm sao mà không nhận ra được Dương Minh chứ?
Nhưng màn tiếp theo còn làm cho Dương Minh đổ mồ hôi nhiều hơn, khi Trương Tân hỏi tên thật của Chu Giai Giai, con ả còn phán rằng mình tên là Tô Nhã!
Nhưng đáng tiếc là, Trương Tân không biết Tô Nhã, Dương Minh cũng không hề nhắc đến, vì thế Trương Tân liền khen: Tên hay lắm!
Ngay khi đó, thái độ của Chu Giai Giai rõ ràng đã có sự thay đổi, nhiệt tình còn hơn trước kia. Khi Trương Tân muốn xem webcam, Chu Giai Giai không hề từ chối.
Dương Minh cảm thấy kỳ quái, Chu Giai Giai rốt cuộc muốn gì, nàng không quên Dương Minh là ai sao? Nhưng từ câu trả lời
" Tô Nhã"
của nàng, xem ra không hề quên.
Nhưng điều khó hiểu nhất chính là, Chu Giai Giai biết rõ bản thân căm hận nàng, sao lại còn muốn chơi trò show hàng này nọ? Không sợ mình làm bậy sao? Nhưng tình huống sau càng làm Dương Minh bất ngờ.
Hắn nhớ lại, nickname của Trương Tân là
" Đại Tân"
, ngày đó nàng còn gọi là
" Tân ca ca"
. Tại sao nàng đã biết là Dương Minh mà còn kêu
" Tân ca ca"
, điều này có vẻ rất kỳ lạ.
Bất quá, ai biết Chu Giai Giai đang nghĩ gì đâu, nàng muốn làm gì thì kệ nàng! Nhưng mà, việc hiện tại đã khiến Dương Minh muốn bùng nổ!
"Trương Tân, thằng khốn nạn, lên đây cho tao!"
Dương Minh hét lớn.
"Cái gì?"
Trương Tân khó hiểu đáp lại.
"Cái gì hả? Mày nhìn đi, mày dùng danh nghĩa của tao để nói chuyện phiếm với người khác?"
Dương Minh tức giận chỉ vào màn hình máy tính.
"Ha, cái này…"
Trương Tân ngượng ngùng.
"Con mẹ mày, mày cũng quá khốn nạn đó!"
Dương Minh muốn phát tác cơn giận, nhưng Trương Tân lại là bạn thân của mình, không muốn vì những chuyện này mà gây ồn ào.
"Thật ngại, lão đại, lúc đó tình huống cấp bách tao mới dùng tên của mày…"
Trương Tân gãi đầu.
Thật ra thì việc này cũng bình thường, bởi vì có lần Dương Minh gặp một
" Khủng Long Nữ"
, đối phương không ngừng tìm hiểu tên của mình, Dương Minh tiện tay gõ vào chữ
" Trương Tân"
Dương Minh khoát tay, tắt chatlog đi, rồi kéo nick
" Mị lực bảo bối"
vào danh sách đen, nói với Trương Tân:
"Sau này đừng liên lạc với người đó nữa."
"Mày không nói tao cũng không muốn liên lạc với nó, con khốn! Trưa hôm qua như vậy, rồi tối lại lên nói chuyện phiếm, rồi bị chửi như con vào mặt!"
Trương Tân phẫn hận nói:
"Tao nói là tao muốn xem webcam của nó, rồi bị nó mắng một trận! Mẹ kiếp, đồ gái điếm!"
Dương Minh cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều. Chu Giai Giai muốn trở thành cái gì, cũng không liên quan gì đến hắn. Chỉ cần không để Trương Tân dùng danh nghĩa của mình liên lạc với nàng.
Cơm trưa hôm nay gồm hai phần đậu hủ kho và thịt bò. Dương Minh ăn một miếng rồi thầm khen, mùi vị thật sự rất ngon.
"Trương Tân, tay nghề của quán dưới lầu nhà mày rất tốt!"
Dương Minh vừa ăn vừa nói.
"Đương nhiên, cái này còn đỡ hơn vì tốn thời gian mang lên lầu. Mày xuống dưới ăn còn nóng thì tuyệt hơn!"
Trương Tân nói:
"Gần nhà mày không có chỗ nào bán đồ ăn ngon hả? Mày cũng biết rồi, nhà tao làm gì có tiền để đi ăn tiệm. Khi nào tao trở về sẽ tìm thử xem, hẳn là có!"
Dương Minh và Trương Tân không giấu diếm nhau gì, học cùng ba năm, có gì mà không hiểu nhau chứ!
Trương Tân cũng không giễu cợt ý của Dương Minh, nói:
"Được, bây giờ mày đã thành đại gia rồi. Đến lúc đó nhờ mời tao ăn! Còn phải nói sao? Đúng rồi, lát nữa đóng tiền học bằng lái mày cho tao mượn, đợi về sẽ trả bằng chi phiếu!"
Sau chuyến đi du lịch, Dương Minh để chi phiếu trong ngăn kéo. Thứ này tạm thời không cần dùng, nên cũng không mang theo.
"Không thành vấn đề, mà cũng không nhiều lắm đâu, để tao trả cho mày luôn!"
Trương Tân cười nói.
Buổi chiều, tài xế của Trương Giải Phóng đến đón hai người.
Trường dạy lái xe Phi Ngư không phải loại có quy mô cổ, mới xây dựng từ năm 2000, trong có các lớp dạy lái xe. Thiết bị, dụng cụ đầy đủ, còn có bãi lái riêng.
Những thứ này Trương Tân đã thấy trên mạng, nhưng khi tận mắt chứng kiến mới yên tâm. Có vài người nói rằng trường dạy lái này cuối cùng chỉ là cấp bằng giấy, nhưng theo Dương Minh thì học thêm một chút cũng có lợi.
Dương Minh thấy rằng môi trường bên trong khá tốt, sau khi thương lượng với Trương Tân, hai người đã đóng tiền học phí hết 2.980 đồng, nộp hình và bản sao chứng minh nhân dân để làm thủ tục.
Quả nhiên, theo lời Trương Tân, tiền học đã có Trương Giải Phóng chuẩn bị sẵn, để tài xế trả giùm họ. Một khi đã là tấm lòng của người lớn, Dương Minh cũng không nên cự tuyệt. Tuy nhiên, càng muốn trả tiền, thì tài xế càng khó xử.
Ngày đầu tiên đi học, chủ yếu là dạy lý thuyết về giao thông. Giảng viên của trường Phi Ngư khá nhiều, nên phân phối dạy từng người một. Dương Minh cũng không có ý kiến, ai dạy thì chấp nhận.
Ngọc của Dương Minh mang từ Vân Nam về có chất lượng rất tốt. Ngọc thạch cũng rất kỳ quái, những viên chất lượng thấp, qua điêu khắc tinh tế có thể bán với giá cao. Nhưng ngọc có tính chất thượng thừa, nếu để cho những người gà mờ điêu khắc sẽ làm giảm giá trị của chúng. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu người điêu khắc không tận dụng hết chất lượng của ngọc, thì coi như bỏ phí.
Vì vậy, thường viên ngọc tốt sau khi đánh thô sẽ không gia công tiếp nữa, mà bán trực tiếp cho người có hiểu biết hoặc theo ý muốn của khách hàng để điêu khắc thành vật phẩm.
Trong số ngọc của Dương Minh, ít nhất có ba bốn viên thuộc loại cực phẩm. Trương Giải Phóng cũng có một hai viên như vậy. Sau khi đánh thô, chụp hình, rồi gửi vào ngân hàng.
Những viên không đủ tiêu chuẩn cực tốt thì làm thành ngọc bội hoặc đồ mỹ nghệ. Mặc dù chỉ thuộc mức trung bình, nhưng sau khi gia công thành hàng hóa, lợi nhuận không cao nhưng bán rất nhanh. Đặc biệt, ngọc nhiều vô kể, mọi người có thể dùng để chế tác theo ý thích. Sau khi đem ra bán, đã tiêu thụ hơn phân nửa.
Trương Giải Phóng vì làm mất viên phỉ thúy của Dương Minh, trong lòng cảm thấy rất áy náy, nên khi tiêu thụ ngọc, toàn dùng ngọc của Dương Minh. Dù sao, ngọc của Dương Minh không nhiều, tiêu thụ nhanh cũng không có vấn đề.
Ngay cả những viên ngọc chất lượng trung bình cũng bán được giá khoảng hai mươi sáu vạn. Phí vận chuyển và gia công do Trương Giải Phóng trả, coi như là hỗ trợ Dương Minh. Dù sao, Trương Giải Phóng cũng không thiếu tiền.
So với ngọc của Dương Minh, Trương Giải Phóng trong lần cược thạch này kém hơn một bậc. Dương Minh bán mấy viên đã được hai mươi vạn, còn số ngọc của Trương Giải Phóng bán ra gấp mười lần, cũng chỉ được hai mươi vạn. Bởi trong đó có rất nhiều viên ngọc nát vụn, nên dù gia công tốt cỡ nào cũng không thể nâng cao giá trị, đành phải bỏ ngọc nát.
Nói cách khác, ngoài mười vạn phí thành phẩm, chưa tính nhân công và vận chuyển, tổng lợi nhuận của Trương Giải Phóng chỉ khoảng hai mươi vạn (bao gồm hai khối Dương Minh đã chọn giúp). Nếu không tính hai khối ngọc trong ngân hàng, chuyến đi này lợi nhuận chỉ mười vạn!
Vì vậy, cược ngọc không phải là dễ kiếm tiền, người bình thường chơi cũng khó thu lợi.
Cứ thế, Trương Giải Phóng không khỏi thán phục số mệnh của Dương Minh quá tốt, tự nhiên lại may mắn như vậy! Chỉ bỏ ra một vạn, đã thu về gấp hai mươi sáu lần! Chưa tính viên phỉ thúy và bốn viên ngọc tốt kia.
Dương Minh phát hoang khi Trương Tân tự xưng là mình và nói chuyện với Chu Giai Giai dưới danh nghĩa đó. Giai Giai lại khẳng định tên mình là Tô Nhã, khiến Dương Minh ngạc nhiên và hoang mang. Trong lúc căng thẳng, Dương Minh phải xử lý tình huống này với Trương Tân, đồng thời nhận ra sự thay đổi thái độ của Giai Giai. Hai người quyết định cùng đi học lái xe và bắt đầu tham gia vào việc bán ngọc, tạo nên những mối quan hệ và tài chính phức tạp trong cuộc sống của họ.
Dương MinhTô NhãTrương TânTrương Giải PhóngLam LăngChu Giai Giai