"Mày nói sao?"

Dương Minh bĩu môi, tự nhiên không tin tưởng tên Khào ca nham hiểm này.

"Dạ, sát thủ đại gia, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ thôi ạ. Nơi này là biên giới, nên thế lực Hắc Ưng bang sớm đã lan rộng tới đây. Nếu không làm tay chân cho bọn họ thì không còn đường sống."

Khào ca thấy Dương Minh chưa hạ thủ, nhất thời còn hy vọng nên vội vàng giải thích.

"Bất đắc dĩ?"

Dương Minh cười lạnh một tiếng:

"Toàn bộ bọn mày bị bắt buộc làm chó săn cho Hắc Ưng Bang? Nói thế thì những người ở trấn này nếu không dốc sức cho Hắc Ưng bang đều chết hết, không còn chỗ chôn sao?"

"Điều này…"

Khào ca bất mãn nhưng đành câm nín, lời Dương Minh nói chỉ đúng với dân thường. Còn loại xã hội đen như hắn, nếu không đi nhờ vả Hắc Ưng bang thì sống được sao?

"Hiện tại tao hỏi mấy vấn đề. Nếu trả lời mà để tao không hài lòng, hậu quả mày biết rồi đó."

Dương Minh hiện không còn tâm trí để cùng Khào ca nói nhảm. Lão quỷ da trắng trên lầu kia không biết tính cảnh giác kém tới mức nào. Thủ hạ đã bị thủ tiêu rồi mà hắn vẫn còn tâm tư chơi gái, thật là gan cũng không nhỏ a!

Dương Minh hướng mắt lên trần nhà, bọn họ vẫn còn hú hí trên đó. Hai ả kia dùng ngôn ngữ gì đó, hình như là từ nước ngoài đến đây. Với hai gái điếm này thì cũng không cần thương xót.

"Sát thủ đại gia, ngài yên tâm. Tôi vốn không thật lòng trung thành với Hắc Ưng Bang, dấu ngài đối với tôi không chút lợi ích. Tôi cũng không có nghĩa vụ giữ bí mật cho bọn họ!"

Khào ca vội vàng quyết tâm đáp.

"Ừ, thế ngày hôm qua bắt hai cô bé là có những kẻ nào tham gia?"

Dương Minh khá hài lòng về thái độ của Khào ca. Nếu tên này mà cứng đầu thì lại phải mất công điểm huyệt khiến hắn phải thành thật trả lời.

"Do tôi dẫn đầu, còn có mấy người bọn chúng."

Khào ca dùng ngón tay chỉ những kẻ nằm trên mặt đất.

"Sao cảnh sát và nhân chứng nói chỉ có bốn người?"

Dương Minh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Khào ca.

"Sát thủ đại gia, tôi không dám lừa ngài đâu. Lúc ấy thằng Trọc vẫn ở trên xe, còn xuống hành sự chỉ có bốn người!"

Khào ca sợ Dương Minh không tin, vội vàng giải thích.

"Ra là như vậy, vậy mày nói tiếp đi."

Dương Minh hỏi:

"Chúng mày đã đưa hai người kia tới đâu?"

"Đầu tiên là mang về đây…"

Khào ca cẩn thận nói:

"Rồi chúng tôi giao cho Locke Minkhôngwski. Kế tiếp là chuyện của hắn, chúng tôi chỉ là chó săn cho hắn mà thôi…"

"Locke Minkhôngwski là ai?"

Dương Minh mơ hồ đoán Locke Minkhôngwski chính là gã da trắng trên lầu, phải không?

"Hắn ở trên lầu, là phó bang chủ Kim Ưng Bang."

Khào ca vội vàng nói.

"Phó bang chủ? Thế còn thân phận của Nicolas Coloski?"

Dương Minh gật đầu tiếp tục truy hỏi.

"Dạ, hắn là bang chủ của Kim Ưng Bang này, cũng là con trai độc nhất của bang chủ Hắc Ưng Bang!"

Khào ca không dám giấu diếm, nói cẩn thận.

"Thì ra thế. Chúng mày đã làm gì hai cô gái kia…?"

Nói đến đây, ánh mắt của Dương Minh lóe ra sát khí.

"Không có, không có!"

Khào ca lắc đầu liên tục phủ nhận:

"Chúng tôi làm gì bậy đâu. Phó bang chủ nói hai vị tiểu thư ấy dùng để trao đổi con tin, chúng tôi nào dám động tay động chân!"

Dương Minh nghe xong, nhất thời nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hắn sợ nhất chính là Trần Mộng Nghiên bị vũ nhục. Còn về Victoria, nếu có người dám đối xử bất lợi, có thể cô đã thủ tiêu rồi.

"Mày còn biết những gì?"

"Sát thủ đại gia, tôi đã nói hết rồi. Bọn tôi vốn là hạng tép riu, không phải nhân vật quan trọng. Xin ngài đừng xử tôi."

Khào ca liên tục cầu xin, bốn xác còn nằm đó. Dù có gan lớn tới đâu, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Hảo, nếu vậy để tao tiễn mày lên đường. Xuống đó đánh bài tiếp với bọn kia đi."

Dương Minh khoát tay, chuẩn bị giải quyết hắn.

"Sát thủ đại gia! Không phải ngài đã hứa không giết tôi sao?"

Khào ca vô cùng hoảng sợ, hét lớn:

"Sát thủ đại gia, ngài đại nhân đại lượng, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lừa một nhân vật nhỏ như tôi?"

"Tao lừa mày khi nào?"

Dương Minh có chút khinh thường, nói:

"Mày đáng để tao lừa sao? Tao nói là nếu tao không hài lòng thì tao sẽ chậm rãi tra tấn cho đến khi mày khai thật, còn nếu tao hài lòng thì mày sẽ chết dễ chịu."

Khào ca nghe xong mặt lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng mở to hai mắt, gào lên:

"Phó bang chủ Locke Minkhôngwskisát thủ tới đây, chạy mau… A…"

Dương Minh vỗ nhanh vào đỉnh đầu Khào ca. Cả người hắn co rút lại, rồi thất khiếu chảy máu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, một mạng ai oán!

"Mày chết không oan, thằng Hán gian! Trước khi chết vẫn còn làm chó săn trung thành báo động cho ông chủ!"

Dương Minh nhìn xác Khào ca rồi chế giễu.

Có điều khi nhìn lên, thì Locke Minkhôngwski vẫn đang thi triển công phu dâm đãng cùng hai ả gái làng chơi kia. Chuyện dưới này dường như không biết gì. Dương Minh lắc đầu bước qua mấy xác lên lầu. Hai lầu này khá cao, cuối lầu một còn chất đầy hàng, nên Locke Minkhôngwski nghe không rõ từ dưới. Tên này thật quá mất cảnh giác. Nicolas Coloski đã bị bắt mà hắn còn tự tin đến mức không tiết lộ nơi này cho cảnh sát sao?

Dương Minh chậm rãi đi lên cầu thang, rồi đưa tay gõ cửa phòng ở lầu hai.

"Gõ cái gì! Không phải tao đã nói rồi, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền!"

Trong phòng, tiếng nói của Locke Minkhôngwski bằng tiếng Hoa, tuy ngọng nghịu nhưng vẫn nghe rõ mồn một.

Dương Minh nâng chân đạp một cú thật mạnh vào cửa, cạnh dưới của nó bay tới đập vào gáy một gái điếm đang úp mặt vào giữa háng của Locke Minkhôngwski. Ả này còn chưa rõ chuyện gì, theo phản xạ có điều kiện, hàm răng cắn lại.

Á… Locke Minkhôngwski hét thảm, biến thành một gã thái giám quốc tế.

Gái điếm còn lại hoảng sợ vô cùng, định kêu cứu. Một thanh phi đao từ ống tay áo của Dương Minh bay tới, cứa xoẹt qua yết hầu ả, thân hình trần như nhộng cùng bộ ngực vĩ đại đập thẳng xuống mặt Locke Minkhôngwski.

"Thằng nào! Посетите матері бровь."

Lúc này Locke Minkhôngwski bất chấp đau đớn, kéo quần nhảy dựng lên quát, kèm theo tiếng Nga theo bản năng.

"Súng lục ở kia kìa!"

Dương Minh thấy hắn luống cuống, sờ soạng trên giường, lắc đầu. Thằng Tây vô dụng này mà cũng làm Phó bang chủ sao? Thủ hạ của hắn còn mạnh hơn nhiều, tối thiểu Khào ca còn có thể rút súng, còn Locke Minkhôngwski để súng ở đâu cũng không rõ.

Cũng không trách được tên phó bang chủ Kim Ưng Bang này vốn xa hoa, dâm dật. Bang chủ đi vắng, hắn phải chơi gái cho đã, phía dưới có mấy gã gác cửa nên tự nhiên không đề phòng, mất cảnh giác từ lâu.

"Mày… mày nói biết súng ở đâu?"

Động tác của Locke Minkhôngwski bất trợt cứng đờ, kinh hãi nhìn đối phương. Lúc này, Dương Minh thật sự hết chỗ nói. Cứ tưởng Locke Minkhôngwski là đại cao thủ từ nước Nga sang, ai ngờ lại chỉ là tay chơi rởm.

"Súng của mày rơi vào giữa khe giường, cạnh tủ."

Dương Minh nhún vai nhắc nhở hắn.

"A!"

Locke Minkhôngwski đột nhiên nhớ ra, lúc trước trong cuộc vui, hắn thiếu mất cây Toys nên hai em kia lấy súng chơi, rồi quẳng đi đâu đó. Hiện tại mới hiểu ra, không cẩn thận rơi vào khe giường. Nhưng hắn cũng không dám lấy súng nữa.

"Mày là ai?"

Locke Minkhôngwski hoảng sợ nhìn Dương Minh, cơn đau làm hắn tỉnh táo lại, nghĩ rằng đối phương chắc chắn đã tiêu diệt hai người kia rồi, chưa kịp lấy súng thì đã bị hạ gục.

"Mày cũng thông minh đó. Nếu tới lấy súng, cánh tay của mày chắc đã không còn."

Dương Minh cười lạnh, đạp mạnh vào người Locke Minkhôngwski, đẩy hắn ra khỏi giường, rồi đưa tay vào khe giường lấy khẩu súng. Nhưng trên đó còn dính dớp của nữ nhân, khiến hắn buồn nôn. Nghĩ tới cây súng đã từng dùng để thọc vào..., thật ghê tởm! Tên biến thái Locke Minkhôngwski này! Dương Minh hung tợn, cắm thẳng khẩu súng vào miệng hắn rồi ném ra sau.

Hắn không sợ lưu lại dấu vân tay, vì với thân phận đặc biệt, sau này Hạ Băng Bạc tới chắc chắn sẽ xóa dấu vết.

Bị Dương Minh vũ nhục, Locke Minkhôngwski không dám phản ứng. Dù đau toàn thân, hắn cũng không dám làm gì, đành ngồi phịch xuống giường.

"Trần Mộng Nghiên hiện đang ở đâu?"

Dương Minh lấy khăn lạnh trên bàn, xé vỏ lau tay, rồi hỏi.

"Trần Mộng Nghiên!?"

Locke Minkhôngwski sửng sốt, rồi nhớ ra. Chính là cô bé dùng để trao đổi Nicolas Coloski, nhưng do ngôn ngữ bất đồng, hắn phải mất một lúc mới phản ứng:

"Tao biết rồi, ra vậy mày là cảnh sát Tùng Giang! Sao mày có thể làm trái luật như thế? Ngay cả khi mày nghi ngờ tao, mày cũng không thể phạm luật như vậy. Tao sẽ báo lên cấp trên để khiển trách mày!"

"Thật ngại quá, tôi vốn không phải cảnh sát Tùng Giang. Tôi là bạn trai của Trần Mộng Nghiên!"

Dương Minh lạnh lùng chận đứng hy vọng của Locke Minkhôngwski.

"Mày… mày là bạn trai của cô bé kia? Tao không tin, làm sao có thể?"

"Tin hay không tùy mày, éo quan hệ đến tao."

Dương Minh bĩu môi:

"Hiện tại Trần Mộng Nghiên ở đâu, tao hy vọng mày nghĩ kỹ rồi hãy trả lời!"

"Tao… tao thật sự không biết!"

Locke Minkhôngwski do dự một chút rồi lắc đầu, khiến Dương Minh hơi ngạc nhiên. Không ngờ tên này lì lợm như vậy, có lẽ đây là ưu điểm của hắn so với Khào ca.

"Mày nên biết tao đã giết sạch đám ở dưới nhà cùng hai ả kia. Đừng tưởng rằng tao không dám giết mày."

Dương Minh lãnh đạm nói.

"Em… em biết rồi!"

Locke Minkhôngwski vội vàng đáp. Dương Minh nghe vậy, hơi ngạc nhiên. Hắn định dùng thủ đoạn, vậy mà tên này lại sẵn sàng khai ra.

Tóm tắt:

Dương Minh đối diện với Khào ca, người từng phục vụ cho Hắc Ưng bang, để đặt câu hỏi về vụ bắt cóc. Khào ca giải thích về sự khắc nghiệt của cuộc sống trong thế giới ngầm, nhưng Dương Minh không dễ dàng chấp nhận. Sau khi xử lý Khào ca, Dương Minh tiến lên lầu để tìm kiếm Locke Minkhôngwski, phó bang chủ của Kim Ưng bang. Một cuộc đối mặt kịch tính diễn ra, nơi Dương Minh vừa tìm kiếm thông tin về Trần Mộng Nghiên, vừa thể hiện sức mạnh của mình. Tình huống càng trở nên căng thẳng khi những bí mật quan trọng được hé lộ.