Mày đã biết thì nói nhanh

. Dương Minh quát hỏi hắn.

"Không phải... Ý của em là nói, em biết anh dám giết em..."

. Vẻ mặt của Minkhôngwski đau khổ:

"Quả thực là em không biết hai người phụ nữ kia hiện ở đâu..."

Dương Minh nhất thời dở khóc dở cười:

"Mày không biết sao? Tên Khào ca dưới nhà đã nói cho tao biết, hôm qua bọn hắn đã giao người cho mày!"

"Đúng vậy, nhưng tối qua Hắc Ưng bang đã phái người đến đem đi, hiện em thật không biết mà!"

Lập tức Dương Minh lâm vào trầm tư, xem ra Locke Minkhôngwski không dám gạt hắn. Hai người Trần Mộng Nghiên đã bị mang đi.

"Em cũng làm việc theo ý cấp trên. Hiện tại đã nói toàn bộ sự thật cho anh, anh có thể để em đi bệnh viện cứu chữa được chưa? Nửa người dưới của em nếu chậm chữa trị e chỉ sợ hỏng mất."

Dương Minh ngạc nhiên nhìn Locke Minkhôngwski. Tên biến thái này đúng có lối suy nghĩ không giống người thường. Đến nước này rồi mà còn muốn bệnh viện cứu chữa? Hắn cũng thật quá ngây thơ rồi!

"Mau nói tin tức về Hắc Ưng bang cho tao. Tổng bộ cùng phạm vi thế lực ở nơi nào?"

Dương Minh không quan tâm tới thỉnh cầu của Locke Minkhôngwski, tiếp tục hỏi.

"Anh có thể để em đi bệnh viện rồi em sẽ nói cho anh được không!"

Locke Minkhôngwski biết Dương Minh không phải cảnh sát, ý niệm chống cự đã tan biến, thành thật khai báo chính là con đường sống duy nhất của hắn.

"Mày cho rằng có tư cách mặc cả với tao sao?"

Dương Minh hừ một tiếng, cười như không cười nhìn Locke Minkhôngwski:

"Tao không là thủ hạ của mày, sao tao phải đưa mày đi bệnh viện?"

"A…Được rồi!"

Locke Minkhôngwski cũng không muốn chọc giận ma vương giết người không ghê tay này. Hiện thân thể đau nhức vô cùng nhưng vẫn không đáng sợ bằng cái chết.

"Em nói… Hắc Ưng bang là một bang phái của nước Nga, gần biên giới Trung Quốc, lấy buôn lậu ma túy là chính. Em chỉ là một thành viên trung trong bang phái nên chuyện cơ mật biết không nhiều. Sau này lại bị cử đến đây phụ tá cho thiếu chủ Nicolas Coloski."

Locke Minkhôngwski nhăn mặt nén đau mở miệng:

"Bất quá, Hắc Ưng bang hiện giờ phát triển đến độ nào, em cũng không rõ lắm."

"Mẹ mày, đừng nói nhảm nữa, mau trả lời câu hỏi của tao!"

Dương Minh trừng mắt nhìn Locke Minkhôngwski.

"Vâng..."

Locke Minkhôngwski hoảng sợ vội vàng nói:

"Tổng bộ Hắc Ưng bang nằm ở thị trấn Meillat, quy mô bang phái chỉ thuộc hạng trung bình, có hơn một trăm thành viên, trong đó có năm thành viên cấp cao. Còn đệ tử ngoài nhiều lắm, bọn này thường mở cửa hàng trá hình cung cấp ma túy. Hiện tại quy mô phát triển lớn tới đâu em cũng không rõ nữa, hơn mười năm nay em chưa về."

Dương Minh gật đầu:

"Tổng bộ Hắc Ưng bang cụ thể là ở nơi nào?"

"Tại phía bắc bến tàu trấn Meillat, ngụ dưới vỏ một công ty xuất nhập khẩu hàng hóa tên là Công ty quốc tế Bắc Hải. Trên thực tế ngầm mua bán dược phẩm vi phạm lệnh cấm cùng ma túy. Người đứng đầu công ty, cha của Nicolas Coloski, còn có một thân phận khác là nghị sĩ trấn Meillat. Bình thường hắn làm việc tại cơ quan nằm trên đại lộ Clutter. Nhưng có lẽ giờ đã biến đổi…"

Locke Minkhôngwski hơn mười năm không về trấn Meillat, những tin tức này hắn cũng không chắc chắn chính xác.

"Được rồi, thế kẻ hôm qua tới mang Trần Mộng Nghiên đi là ai?"

"Người này em quen biết đã lâu, hàng hóa từ bên kia đều do hắn phụ trách."

Locke Minkhôngwski nói:

"Tên thật của hắn em cũng không rõ, nhưng mọi người trong bang phái vẫn gọi hắn là Lake."

"Lake?"

"Đúng vậy, hắn hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, bị một vết đao chém dài còn để lại sẹo dọc theo mí mắt."

Minkhôngwski kể lại:

"Nghe nói trước kia hắn là cướp biển, về sau được bang chủ thu phục, đảm nhận nhiệm vụ chuyển hàng trên biển đã mười năm rồi."

"Mày có hình chụp nào của hắn không?"

Dương Minh hỏi.

"Cái này... không có."

Minkhôngwski lắc đầu:

"Anh cũng biết chúng em rất kiêng kỵ lưu lại chứng cứ. Chúng em chưa bao giờ thám thính đối phương. Ví dụ như hắn chỉ biết tên em là Locke nhưng không biết họ thật của em."

"Chúng mày cũng cẩn thận đấy."

Dương Minh có chút kinh ngạc nhìn Minkhôngwski.

"Đây là quy củ của bang chủ, tất cả mọi người phải tuân thủ."

Minkhôngwski có chút ngượng ngùng trả lời.

"Vấn đề cuối cùng, mày liên lạc với Lake như thế nào? Thời gian hắn chuyển hàng tới đây là ngày nào?"

Dương Minh hỏi.

"Liên lạc trực tiếp với hắn thì em không rõ, tất cả mọi chuyện em đều qua tổng bộ Hắc Ưng bang. Sau đó Lake trực tiếp gặp em."

Minkhôngwski lắc đầu:

"Hơn nữa, mỗi lần liên lạc, chúng em đều sử dụng số điện thoại khác nhau để phòng khi một bên gặp chuyện thì bên kia không bị lộ."

"Mày đã biết phương thức liên lạc của Hắc Ưng bang, bọn chúng không sợ mày tiết lộ điều này sao?"

Dương Minh có chút kỳ quái.

"Điều này thì không sợ. Dù sao Hắc Ưng bang ở tại thị trấn Meillat. Cảnh sát Tùng Giang có tra ra địa chỉ bên đó, cũng không làm gì được."

Minkhôngwski giải thích.

"Tốt, tao còn phải kiểm tra lời mày nói có thật hay không."

Chỉ thấy Dương Minh tay giơ lên điểm nhanh vài huyệt đạo trên người Minkhôngwski.

"Anh dzai… anh vừa làm gì em? Ối… trên người của em sao vậy? Giống như có vạn con sâu con kiến đang cắn xé thế này. Mau dừng lại… A A."

Nhất thời cả người Minkhôngwski co rút lại, toàn thân đau đớn la hoảng, đòi cứu mạng.

"Tao hỏi lại mày một lần, chuyện mày nói có thật hay không?"

"Lời em nói đều là thật. Đại hiệp, anh mau giải trừ cấm chế cho em, em rất thống khổ..."

Minkhôngwski lăn lộn trên giường:

"Em thật sự không lừa anh, chi bằng anh giết em đi… A… em chịu không nổi..."

Nghe vậy, Dương Minh có chút buồn cười. Đại hiệp? Cấm chế? Không ngờ hắn còn đọc cả tiểu thuyết tiên hiệp của Trung Quốc nữa cơ đấy.

"Em muốn chết, giết em đi... Em xin anh... Боже мой… A"

Sắc mặt Minkhôngwski trắng bệch, thì thào những từ tiếng Nga khó hiểu.

"Được rồi, như mày mong muốn."

Dương Minh duỗi tay điểm vào cổ Minkhôngwski, chỉ thấy thân hình hắn co rút một hồi, sau đó duỗi ra nằm thẳng đơ trên giường, không bao giờ động đậy nữa.

Dương Minh tuy chưa từng tự trải nghiệm cảm giác bị điểm huyệt, nhưng qua nhiều lần sử dụng, hắn biết người bị điểm huyệt quả thật sống không bằng chết. Vậy còn gì để dấu diếm nữa? Nhìn những xác chết, hắn khẽ thở dài rồi lấy di động gọi cho Hạ Băng Bạc.

"Đương Minh, thế nào rồi?"

Hạ Băng Bạc rất quan tâm chuyện của Trần Mộng Nghiên. Đối với hắn, Dương Minh là một nhân tài hữu dụng, không cho phép bất kỳ sơ suất nào. Khi nghe tin Hắc Ưng bang bắt cóc Trần Mộng Nghiên, Hạ Băng Bạc giận tím mặt muốn dẫn đặc công tới nước Nga tiêu diệt bang phái này ngay lập tức. Nhưng Dương Minh từ chối, lý do rất đơn giản là hắn muốn tự báo thù. Hạ Băng Bạc nghe xong đành phải đồng ý, nhưng yêu cầu Dương Minh không được hành động bừa bãi, nhất thiết phải liên hệ với hắn.

"Tôi đang ở bên Hải thị, tại Chi nhánh của Kim Ưng Bang. Đây là một nhánh của Hắc Ưng Bang trong nước, tôi đã xử lý xong toàn bộ đám đó! Giờ tôi sẽ tới thị trấn Meillat, nơi có tổng bộ Hắc Ưng bang. Còn nhờ anh xử lý hậu quả ở đó."

"Được rồi, nhưng anh đi nước Nga phải chú ý an toàn."

Hạ Băng Bạc dặn dò:

"Chuyện còn lại cứ để tôi xử lý."

"Hảo, tôi liên hệ lại sau."

Dương Minh cúp điện thoại, rồi xuống lầu lấy một thùng xăng rải khắp nhà, châm lửa rồi rút đi.

Tại một nơi hoang vắng, hắn dừng bước, thân thể bỗng nhiên co rút. Không ngờ bộ dáng từ một thanh niên biến thành một người trung niên.

Dị năng này là Dương Minh biết được từ Tô Nhã. Bộ kính mắt thần kỳ sau khi dung hợp cùng thân thể khiến hắn có thêm khả năng biến hóa ra bộ dạng người khác.

Dương Minh có thể biến hóa thành bất cứ ai. Tuy nhiên, trong tình huống khẩn cấp mới phải thi triển.

Trong nước, Dương Minh không cần kiêng dè, vì có Hạ Băng Bạc giải quyết hậu quả khi cần thiết. Khi xuất cảnh, hắn cũng phải cẩn thận, vì không muốn xuất hiện trên lệnh truy nã quốc tế hay bị lộ diện.

Hài lòng với diện mạo trong gương, Dương Minh nhanh hơn trong bước chân.

Tại bến tàu phía tây, trong một quầy tạp hóa có một người đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi đang ngồi xem báo. Dương Minh đẩy cửa vào, hắn liếc mắt một cái rồi tiếp tục xem.

"Cậu là người của Phác Xà Đầu?"

Dương Minh nhìn quanh, không thấy ai, nhẹ giọng dò hỏi.

Gã kia nghe xong, cầm tờ báo xuống rồi nhanh chóng ngẩng đầu:

"Ai giới thiệu anh tới?"

"Đông Hải Tôn Tam thúc."

Dương Minh thản nhiên đáp. Người kia gật đầu, đánh giá Dương Minh qua vài lần rồi hỏi nhỏ:

"Lệ tiên sinh?"

"Đúng, tôi là Lệ Mộc Dịch."

Dương Minh lấy trong lòng ngực ra tấm Card, đưa cho gã đàn ông.

Gã nhận lấy, xem xét ký hiệu trên đó một hồi rồi gật đầu:

"Nếu là Tôn Tam thúc giới thiệu thì anh không cần khách khí! Lão đại Ngưu Ca của chúng tôi vốn nợ ân tình của Tôn Tam thúc. Chuyện của Tam thúc cũng xem như chuyện của chúng tôi!"

"Cảm ơn!"

Dương Minh nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại, hắn muốn mau chóng nhập cảnh trái phép vào Nga. Bang phái này là tổ chức nhập cư trái phép. Ngưu Ca trong câu nói của hắn chính là Phác Đầu Xà, Phác Đại Ngưu.

Bạo Tam Lập vốn không quen biết tổ chức này, còn Tôn Tam thì quen biết rõ âm mưu tam giáo cửu lưu hắc đạo. Năm trước, Tôn Tam đã giúp đỡ Phác Đại Ngưu một lần.

"Lệ tiên sinh, mời đi gặp Ngưu Ca."

Lúc này, gã trung niên trở nên cung kính đặc biệt, dẫn đường. Sau tiệm tạp hóa, Dương Minh gặp một người đàn ông râu quai nón, thân hình cao lớn, thô kệch. Nhìn thoáng qua đã biết xuất thân là anh chị, Dương Minh từ Tôn Tam thúc đã biết hắn chính là Phác Đại Ngưu.

"Ngưu Ca!"

Dương Minh lễ phép chào theo phép xã giao.

"Vị này chính là Lệ tiên sinh sao?"

Phác Đại Ngưu khoát tay cười nói:

"Cái gì mà Ngưu Ca, ngài là người Tôn Tam thúc giới thiệu tới, tôi sao dám lỗ mãng? Gọi tôi một tiếng Đại Ngưu là được!"

"Được rồi, Đại Ngưu. Tôi cũng không khách khí. Vậy anh đừng gọi tôi là Lệ tiên sinh nữa, cứ gọi là lão Lệ!"

Thấy Phác Đại Ngưu không câu nệ tiểu tiết, Dương Minh cũng sảng khoái cười đáp lời.

"Hảo, lão Lệ!"

Phác Đại Ngưu cười ha hả:

"Xem ra lão Lệ cũng rất thoải mái. Nghe Tôn Tam thúc nói anh muốn đi Nga?"

"Ừ, lần này tôi muốn tới thị trấn Meillat. Không biết có thuyền trực tiếp tới đó không?"

"Thuyền thì là chuyện nhỏ, Tôn Tam thúc đã chuẩn bị cho anh một chiếc."

Phác Đại Ngưu do dự một chút rồi nói:

"Vấn đề là, thị trấn Meillat này hơi khó nhập cảnh!"

"Ồ? Sao vậy?"

Dương Minh cau mày, nghi ngờ.

"Meillat đó chẳng phải là một bến cảng sao? Chẳng lẽ bên đó cảnh sát kiểm tra nghiêm ngặt?"

"Không phải vậy!"

Phác Đại Ngưu khoát tay, nói:

"Thị trấn Meillat vốn thuộc phạm vi kiểm soát của Kim Ưng bang, không cho phép các tổ chức như chúng tôi làm ăn ở đó..."

Tóm tắt:

Locke Minkhôngwski khai báo với Dương Minh về Hắc Ưng Bang, tiết lộ rằng Trần Mộng Nghiên đã bị bắt cóc và thông tin về tổ chức này. Dương Minh yêu cầu thông tin cụ thể về bang phái, bao gồm trụ sở và các thành viên quan trọng. Trong khi đó, Locke đang bị thương nặng và mong muốn được cứu chữa. Dương Minh không dễ dàng chấp nhận điều này và tiếp tục điều tra sự thật về hoạt động của Hắc Ưng Bang.