Kim Ưng bang sao?

Khóe miệng Dương Minh xẹt qua một tia trào phúng:

– Nếu là Kim Ưng bang thì không có vấn đề.

– Ồ? Đúng rồi, sao ta lại quên lão Lệ là bằng hữu của Tôn Tam thúc, như vậy Kim Ưng bang còn phải tiếp đón anh nữa.

Phác Đại Ngưu như tỉnh ngộ nói:

– Người của Tôn Tam thúc mà thuộc Kim Ưng bang sao dám gây bất lợi chứ?

– Tiếp đón?

Dương Minh mỉm cười:

– Tiếp đón cũng tốt, nhưng chỉ e đám người bọn họ đã chết sạch nên không ai đón tôi.

– Chết sạch?

Phác Đại Ngưu sững sờ, có chút kinh hãi nhìn Dương Minh. Mặc dù hắn là người thô hào nhưng mơ hồ hiểu ra điều gì; tuy nhiên, nó quá khủng khiếp nên không dám khẳng định.

– Đại Ngưu, chúng ta đều là người một nhà, tôi cũng không dấu anh chuyện gì.

Dương Minh nghiêm mặt nói:

– Lần này tôi đi thị trấn Meillat, anh có biết mục đích là gì không?

Lão Lệ nói đùa rồi, ta làm sao đoán nổi chứ?

Phác Đại Ngưu rùng mình, thầm đoán ra sự kiện trọng đại, vung tay bảo gã đeo kính kia rời đi.

Trung niên kia vốn là tâm phúc của Phác Đại Ngưu, sao lại không rõ ý của bang chủ? Hắn mỉm cười nói:

– Ngưu Ca, Lệ tiên sinh hai người cứ bàn chuyện. Không dám giấu, tiệm tạp hóa vốn là nơi liên lạc của tiểu bang, không thể không có người trông coi. Tôi xin thất lễ.

– Không sao. Cậu có chuyện thì cứ đi, để chúng tôi tự nhiên là được.

Dương Minh cười ha hả.

Chờ gã kia đi rồi, Phác Đại Ngưu mới biến sắc, nói:

Lão Lệ, có chuyện gì xin cứ nói.

– Ha ha, kỳ thật dù người anh em kia nghe cũng không sao, chuyện này vốn không phải bí mật gì.

Dương Minh cười mỉm:

– Đại Ngưu, lần này tôi đi Meillat là để tìm Hắc Ưng bang tính sổ!

– Anh… muốn đối phó Hắc Ưng bang?

Phác Đại Ngưu thất thanh kêu lên! Trong mắt hắn, chi nhánh Kim Ưng bang đã khá lợi hại, không ngờ Dương Minh dám tới tổng đàn Hắc Ưng Bang.

– Sao, Đại Ngưu huynh không tin lời tại hạ?

Dương Minh cười nhạt một tiếng.

– Không phải!

Phác Đại Ngưu sao dám làm của người của Tôn thúc bất mãn? Hắn lắc đầu nói:

– Chỉ là chuyện này ngoài dự đoán của tôi, nên tạm thời có chút thất lễ.

– Ha ha, Đại Ngưu, hiện tại tôi muốn chúc mừng anh, sau này bến tàu này sẽ là thiên hạ của anh. Hiện Kim Ưng bang đã xong đời.

– Xong đời?

Phác Đại Ngưu ngày càng rõ ràng chân tướng. Dương Minh muốn đi tìm Hắc Ưng tính sổ thì sao có thể buông tha chi nhánh là Kim Ưng bang? Chính miệng Dương Minh đã thốt ra, hắn mới dám tin.

Lại thấy Dương Minh cười khẽ:

– Rất nhanh Đại Ngưu huynh sẽ nhận được tin thôi.

Đúng như vậy, lời vừa dứt, ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, đồng thời âm thanh của gã đeo kính vang lên:

– Ngưu Ca, đã xảy ra chuyện!

Thấy bộ dạng hoảng hốt của tên kia, thần sắc Phác Đại Ngưu đại biến. Tùy tiện xông vào là không hợp quy tắc, chắc chắn phải có chuyện lớn mới xảy ra.

– Chuyện gì? Làm sao hoảng hốt thế?

Phác Đại Ngưu nghiêm mặt nói. Thấy bộ dạng bí hiểm của Dương Minh, hắn đã tin tới bảy tám phần.

– Phù… Ngưu Ca, xảy ra chuyện lớn! Tổng đà Kim Ưng Bang bị cháy!

Trung niên đeo kính sau khi chạy vào, thần sắc khẩn trương xen lẫn một tia vui sướng:

– Xe cứu hỏa đã tới, nhưng theo các huynh đệ trên bến tàu báo cáo, trụ sở Kim Ưng Bang đã cháy sạch không còn gì… Các đám người bên trong e rằng…

– Ồ? Thật sao?

Phác Đại Ngưu kinh nghi bất định, nhìn gã. Tin tức này đối với hắn đúng là đại hỷ sự.

– Không sai, tuy tôi chưa tự mình tới xem, nhưng tiếng xe cứu hỏa ngoài cửa rất rõ ràng! Lần này Kim Ưng bang xem như gặp xui xẻo, hắc hắc, cháy sạch sành sanh!

– Sao lại cháy?

Phác Đại Ngưu hỏi gã trung niên, mắt liếc qua Dương Minh một cái.

– Không cần đoán nữa, chính tôi phóng hỏa trước khi tới đây.

Dương Minh thản nhiên nói.

Lão Lệ, thật là anh làm sao vậy?

Phác Đại Ngưu nghe chính miệng Dương Minh thừa nhận, còn chưa tin hẳn.

Dương Minh gật đầu:

– Tôi đi xem chút tin tức, nhân tiện tiêu diệt đám người bên trong, rồi dùng một mồi lửa đốt nhà.

– Thủ tiêu hết rồi!

Phác Đại Ngưu mở trừng mắt, nhìn Dương Minh kinh ngạc:

Lão Lệ, rốt cuộc anh là ai? Toàn bộ đều thủ tiêu? Đám người Kim Ưng bang đều là hảo thủ, lại có súng…

– Súng sao? Tôi cũng nhặt được vài chiếc, nhân đây tặng anh chơi.

Dương Minh tùy ý lấy ra một túi nilon màu đen đưa cho Phác Đại Ngưu, bên trong là súng hắn thu được tại Kim Ưng bang.

– Tặng tôi sao?!

Phác Đại Ngưu lập tức mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn hưng phấn:

Lão Lệ, anh nói thật chứ?

Dương Minh nhún vai:

– Cứ xem đi, thứ này vốn vô dụng với tôi, tôi dự định lát nữa quẳng hết xuống biển.

Lão Lệ, thực ra anh là cao nhân phương nào!?

Phác Đại Ngưu kích động tiếp nhận, giọng điệu hơi thay đổi:

– Người do Tôn Tam thúc giới thiệu quả nhiên vô cùng hào phóng, đều là người tốt đấy!

Dương Minh nhìn hắn, Phác Đại Ngưu này cũng thật thành thực! Chỉ thấy hắn mở túi quan sát một lát, rồi lấy ra khẩu súng của Locke Minkhowski:

– Đây là khẩu Colt 45 nòng chế cổ, thật sự là đồ tốt!

Hắn ngắm nghía một hồi, thậm chí còn không kìm được hôn một cái.

Thấy vậy, Dương Minh hơi sửng sốt, trước đây cầm thứ này hắn suýt nôn rồi, mà giờ Phác Đại Ngưu lại có thể dùng miệng…

Dương Minh thật sự rất phục, không trách gọi là Phác Đại Ngưu, thật là Đại Ngưu, siêu cấp trâu bò!

Hơi do dự, hắn lên tiếng:

– Được rồi, Đại Ngưu, mấy thứ này sắp tới không nên dùng, tránh để người khác nhận ra là của Kim Ưng bang.

– Tôi hiểu, tôi hiểu! Lão Lệ, anh yên tâm đi, dù có ai nhận ra tôi cũng tuyệt đối không để phiền đến anh.

Phác Đại Ngưu vỗ ngực cam đoan, rồi nhìn gã đeo kính:

– Mày thì thế nào?

– Ngưu Ca, Lệ tiên sinh, em nãy giờ không biết gì hết!

Gã đeo kính nhanh chóng cam đoan.

Dương Minh mỉm cười, vốn không phải sợ hai người này lộ ra, mà hắn chỉ muốn họ Phác cất giữ đồ đạc để nhanh chóng. Chỉ thấy Phác Đại Ngưu cẩn thận giao túi lại cho gã đeo kính, rồi mới cẩn thận hạ giọng:

– Lệ tiên sinh, ngài nói là từ Tùng Giang đến vì vụ bắt cóc kia, chẳng lẽ có liên quan đến cảnh sát?

– Anh nghi ngờ tôi là cảnh sát Tùng Giang?

Đột nhiên Dương Minh cười như không cười, nhìn Phác Đại Ngưu.

– … Lệ tiên sinh, ngài đừng nóng giận, coi như tôi chưa nói gì!

Phác Đại Ngưu thấy vẻ mặt của Dương Minh bỗng nhiên rùng mình, biết đã chạm đến chuyện không nên hỏi.

Trong khoảnh khắc, khi nghĩ tới thủ đoạn của Dương Minh, trong lòng họ Ngưu càng thêm hoảng sợ. Tổng bộ Kim Ưng bang bị đốt thành tro, cuối cùng lại còn tính sổ với Hắc Ưng bang, trong lòng hắn không khỏi hoảng loạn hơn.

Dương Minh nếu là cảnh sát với thủ đoạn tàn độc, trái luật, thậm chí giết người diệt khẩu, cũng không có gì lạ.

Nhìn vẻ lo sợ của đối phương, Dương Minh dở khóc dở cười, lắc đầu:

– Lệ tiên sinh? Đại Ngưu huynh không phải luôn gọi tôi là lão Lệ sao? Sao lại thay đổi vậy?

– Điều này… lão Lệ huynh, nếu chuyện này có bí ẩn, tôi không dám nghe.

Phác Đại Ngưu vội vàng giải thích.

– Có gì bí ẩn đâu?

Dương Minh cười cười:

– Đại Ngưu, tôi không phải cảnh sát Tùng Giang, tôi là người thân của hai cô gái đó. Lần này tôi tới chính là để cứu hai cô ấy trở về.

Sau khi cứu xong hai nàng, tôi sẽ cần nhờ vào thế lực của Phác Đại Ngưu để về nước, nên cứ nói rõ để hắn biết.

– Ra vậy, tôi đã quá lo lắng rồi.

Phác Đại Ngưu thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng còn sợ hãi, nói:

– Bất kể thế nào, lão Lệ huynh vẫn có ơn lớn với chúng tôi! Không dám giấu, chúng tôi không phải không chống nổi Kim Ưng bang, nhưng bọn họ có chỗ dựa quá vững chắc. Chúng tôi không dám đắc tội, nhiều chuyện chỉ đành nén giận. Lần này, lão Lệ đã giúp chúng tôi gián tiếp, anh yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.

Đêm đó, một con thuyền đánh cá lặng lẽ rời khỏi bến cảng, hướng về nội địa nước Nga.

– Lệ ca, phía trước chính là bến tàu Meillat, nhưng tôi chưa từng đi qua nên không dám tùy tiện hành động!

Gã đàn ông đeo kính lên tiếng, là người hộ tống Dương Minh vượt cảnh giới. Nếu không phải Phác Đại Ngưu còn bận nhiều việc quan trọng, chắc chắn hắn đã đích thân đi rồi.

Theo lời hắn, gã đeo kính này rất đáng tin, Dương Minh có việc gì cứ thoải mái phân phó.

– Phía trước là đâu?

Dương Minh nhìn ánh đèn rực rỡ phía xa, cau mày có vẻ đang suy nghĩ. Khoảng cách tới thị trấn Meillat rất gần, chỉ mất chưa đầy một giờ đi thuyền. Chẳng trách Hắc Ưng bang coi trọng tuyến đường này, chỉ cần kiểm soát tốt thì việc vận chuyển ma túy cực kỳ nhanh chóng.

– Dạ, phía trước chính là cảng Meillat.

Gã đàn ông đeo kính cung kính nói:

– Lệ ca, ngài xem chúng ta tìm một nơi gần đây để cập bến hay là trực tiếp chạy tới?

– Đều không cần!

Dương Minh khoát tay:

– Rất nhanh tôi sẽ bơi qua.

Anh ta biết gã trung niên tên là Kính Mắt nên mới gọi như vậy.

– Bơi? Trong thời tiết lạnh như thế này…

Gã đeo kính nhảy dựng lên:

– Lệ ca, hay là chúng ta đi tới phía trước thêm một chút?

– Không cần, tôi sợ điều đó sẽ khiến đám người bên kia chú ý.

Dương Minh lắc đầu:

– Hiện tại đã trong phạm vi kiểm soát của Hắc Ưng Bang, tạm thời không muốn gây chú ý.

– Được rồi.

Kính Mắt thấy Dương Minh kiên quyết, đành nói:

– Như vậy tôi về trước. Lệ ca, xong chuyện hãy liên lạc, tôi sẽ đến đón ngài.

– Tốt!

Dương Minh vỗ vai Kính Mắt rồi xoay người nhảy vào làn nước, thân hình biến mất trong bóng đêm đen tuyền.

Gã đeo kính thở dài, do dự một chút cuối cùng móc điện thoại ra, bấm bấm một hồi rồi nói vào máy:

– Victor De Ruff, là tôi, anh Lệ đã từ chối hai đề nghị kia và chọn phương pháp bơi qua. Anh chú ý phía bên kia giúp tôi.

Điện thoại bên kia không rõ nói gì, gã đeo kính đáp:

– Biết rồi.

Sau đó vội vàng cúp máy.

– Mày vừa gọi ai vậy?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, khiến gã đeo kính giật mình, tay run rẩy đánh rơi điện thoại xuống thuyền!

Tóm tắt:

Nội dung chương xoay quanh Dương Minh và Phác Đại Ngưu thảo luận về tình hình của Kim Ưng bang. Dương Minh tiết lộ rằng anh sẽ tới Meillat để tính sổ với Hắc Ưng bang và đã phóng hỏa đốt trụ sở của Kim Ưng bang. Phác Đại Ngưu rất hoảng hốt nhưng cũng nhận ra đây là cơ hội lớn cho mình. Dương Minh trao cho Phác Đại Ngưu một túi súng lấy từ Kim Ưng bang, đồng thời khẳng định anh không phải là cảnh sát mà là người thân của hai cô gái bị bắt cóc.