Trần Phi sa sầm nét mặt. Trần Thất gia là người có uy nghiêm đã ăn sâu bén rễ trong Trần gia thôn. Từ nhỏ, Trần Phi cũng như người khác rất kính trọng, yêu mến lão.
Trước kia, Trần Thất gia là người nhất ngôn cửu đỉnh, nổi tiếng công chính trong thôn. Nhà ai có mâu thuẫn, chỉ cần Trần Thất gia ra mặt giải quyết đều rất công bằng. Người trong Trần gia thôn không ai không thán phục. Tuy đã rời khỏi Trần gia thôn từ nhiều năm trước, ở đơn vị lại giữ vị trí lãnh đạo, nhưng trong lòng Trần Phi vẫn kính trọng Trần Thất gia.
Hôm nay, sự việc này là lần đầu tiên Trần Phi có ý nghĩ phản kháng lại lão! Lời của Trần Thất gia rất kiên quyết, nhưng hạnh phúc cả đời của Mộng Nghiên há có thể bị quyết định qua một câu nói? Cho dù con gái hắn chưa có bạn trai, cũng nhất định phải có sự đồng ý của nàng.
Nghĩ đến đây, Trần Phi cắn chặt răng:
- "Trần Thất gia, trước tiên ngài hãy nguôi giận. Nó là bạn trai của Mộng Nghiên, khó tránh khỏi có phần nông nổi."
- "Bạn trai sao? Bạn trai là gì?"
Trần Thất gia tức giận đến rung người, hiện tại Trần Phi lại ra mặt khiến lão càng thêm căm tức:
- "Được rồi, ta tuyên bố hiện tại Trần Tiểu Long chính là bạn trai của Mộng Nghiên!"
Trần Tiểu Long nghe lời thì mặt như nở hoa, còn Dương Minh thì có chút tức giận, thầm nghĩ dù lão là Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc cũng không thể quản chuyện này. Lại còn tuyên bố? Lão nghĩ mình đang làm hoàng đế sao? Một câu nói là thánh chỉ, có thể ban hôn sao?
Sắc mặt Trần Mộng Nghiên tái nhợt, không biết phải xử lý ra sao. Nàng đã nhận ra cha mẹ đối diện với Trần Thất gia có vẻ rất khó xử. Với lời của một người mà nàng kính trọng tự trong lòng, phản kháng thật sự không dễ dàng! Cha nàng còn có thể quyết đoán, vậy chắc chắn không dễ làm.
- "Hiện tại là tự do yêu đương, tự do hôn nhân."
Trần Phi do dự một chút rồi lên tiếng:
- "Thất gia, ngài làm như vậy là trái với quy định luật hôn nhân."
- "Luật hôn nhân? Ha ha!"
Trần Thất gia lạnh lùng liếc nhìn Trần Phi:
- "Tiểu tử ngươi giờ đã đủ lông cánh, làm tới cục trưởng lại còn giảng về pháp luật với ta? Chẳng lẽ ngươi đã quên ai là người chủ trì công bằng trong Trần gia thôn này? Ai là người chủ trì công đạo? Chính là Trần gia thôn ta, đó chính là pháp luật!"
Vẻ mặt Trần Phi trở nên khó coi, câu nói của Trần Thất gia đủ làm hắn đau đầu.
- "Trần Thất gia, phải không?"
Dương Minh nhướng người bước tới nửa bước:
- "Tôi không quan tâm ông ở Trần gia thôn thế nào nhưng tôi không phải người của đó. Không cần nghe theo sắp đặt của ông. Hơn nữa, nơi này không phải là Trần gia thôn mà là Tùng Giang, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, ông rõ chưa!"
- "Mày không quan hệ, nhưng Trần Mộng Nghiên có quan hệ là đủ!"
Trần Thất gia tuy rất tức giận nhưng cũng không thèm đôi co với tên tiểu tử này. Chỉ cần nắm đầu Trần Phi thôi:
- "Trần Phi, hiện tại lão hỏi cậu một câu, cậu có nghe lời lão không?"
- "Điều này... Thất gia."
Nếu tiếp thu, Trần Thất gia sẽ tiếp tục ép hôn; còn không tiếp thu, trong lòng khó chịu. Trần Phi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
- "Được rồi, Trần Thất gia, ông hãy rút lại chút thủ đoạn vụng về này đi!"
Dương Minh nhanh chóng lên tiếng:
- "Trần Thất gia, tôi không ngại nói rõ với ông. Dù ông muốn ép buộc chú Trần nói gì thì chỉ cần còn tôi ở đây, Mộng Nghiên tuyệt đối không đính hôn với Trần Tiểu Long. Nếu ông thích mộng tưởng xa vời, nên về nhà đọc tiểu thuyết tự sướng thì hơn. Tôi giới thiệu cho ông một quyển của Ngư Nhân Nhị Đại, tên là *Trọng Sinh Truy Mỹ Ký*. Tôi đã xem qua rồi, ông thử tìm đọc xem."
Nghe tới đây, Trần Thất gia tức điên, thở hồng hộc, tay phải trắng bệch run run chỉ về Dương Minh:
- "Mày, mày chính là tiểu súc sinh! Mày nói gì? Cái gì là nằm mơ thấy súc sinh? Dám mắng ta là súc sinh? Nói là giới thiệu để lừa gạt lão phu sao?"
- "Ông Thất, người nguôi giận đi, sức khỏe là quan trọng hơn cả."
Trần Tiểu Long thấy Trần Thất gia tức đến sôi máu, gắng sức còng lưng chạy tới đỡ lão rồi vuốt lưng cho lão, giải thích:
- "Ông Thất à, không phải hắn chửi mắng ông là súc sinh, cũng không nói nằm mơ thấy súc sinh gì. *Trọng Sinh Truy Mỹ Ký* vốn là một cuốn tiểu thuyết."
Trong lúc giải thích, Trần Tiểu Long cũng hơi nghi hoặc. Cuốn này nghe đồn rất hấp dẫn, lát nữa phải tìm đọc mới được, biết đâu còn học được chút thủ thuật tán gái, như vậy theo đuổi Mộng Nghiên dễ hơn, khà khà!
Lúc này, mọi người trong thôn đều tập trung nhìn Trần Tiểu Long. Trần Trí Nghiệp nhíu mày thầm nghĩ: Con ơi sao mày ngu thế! Giải thích dùm cho thằng Dương Minh làm gì chứ? Hiện tại, hắn là địch của mày rồi đó!
Thật ra, vừa rồi Trần Tiểu Long chỉ phản xạ. Hắn từng đọc qua tập một của *Ngận Thuần Ngận Ái Muội*—cũng của Ngư Nhân Nhị Đại viết—vừa vô tình giải thích giúp Dương Minh.
Thấy sắc mặt ông già và bác hai không tốt, lại thêm ánh mắt kỳ quái của mọi người, Trần Tiểu Long mới nhận ra mình sơ suất, vội đảo trắng thành đen:
- "Không đúng rồi, con nhớ nhầm rồi. Ông Thất, vừa rồi Dương Minh chửi ông đó, mắng ông là súc sinh, mơ thấy súc sinh. Hắn rõ ràng muốn lừa gạt ông!"
Lời này làm Dương Minh cũng há hốc mồm! Tên Trần Tiểu Long thực quá quỷ quyệt, quá vô sỉ.
Lúc này, đám người trong Trần gia thôn càng nhìn Trần Tiểu Long với ánh mắt kỳ quái. Trần Trí Phú trừng mắt nhìn hắn, còn Trần Trí Nghiệp thì tức đến run người!
Vừa nghe Trần Tiểu Long giải thích, sắc mặt Trần Thất gia thoáng bình tĩnh hơn chút, nhưng câu sau của lão khiến lão run lên, mặt xanh mét thở hồng hộc.
Đám người Trần Trí Phú, Trần Trí Nghiệp sợ hãi vội tới đỡ phía sau lưng lão, ấn huyệt nhân trung, nhưng Trần Thất gia vẫn co giật rồi ngất xỉu.
- "Thất gia! Thất thúc! Thất ông!"
Đám người la hét rối loạn, tiếng kinh hoàng và điện thoại vang lên không ngừng.
Sau một lúc xoa bóp, Trần Thất gia cũng thở hồi phục, xem ra không nguy hiểm. Nhưng Trần Trí Phú vẫn gọi cấp cứu. Còn Trần Trí Nghiệp nhìn chằm chằm Dương Minh, mở miệng:
- "Thằng nhóc Dương Minh, nếu Thất gia có chuyện gì, cậu cũng đừng có chạy trốn!"
Dương Minh lạnh lùng đáp:
- "Trần Trí Nghiệp, ông đang đứng trên địa bàn của tôi. Tôi đã giữ thể diện cho ông, còn dám nói lời vô lễ đó? Hừ, nếu không yên thì làm sao? Trần lão té xỉu liên quan gì đến tôi? Mọi người đều rõ là do con bé bảo bối của ông gây ra. Giờ còn mở mồm nói gì?"
- "Mày đúng lắm!"
Trần Trí Nghiệp không ngờ Dương Minh lại không e ngại chút nào. Lại nghe Dương Minh tiếp tục:
- "Hiện tại tôi nhắc ông một câu: dù ông muốn làm gì ở Nam Phương, cũng cứ tuân thủ pháp luật. Làm một công dân tốt. Nếu không, ngày tháng nằm trong tù là chắc chắn."
- "Mày...!"
Trần Trí Nghiệp cứng họng, Trần Phi là cục trưởng cục cảnh sát Tùng Giang! Đây không phải là Nam Phương để Trần Trí Nghiệp dễ bừa bãi.
- "Chú Trần, chúng ta đi thôi. Ở đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Dương Minh liếc nhìn các anh em Trần Trí Nghiệp, rồi quay sang nói với Trần Phi:
- "Bọn họ đã muốn mang đồ đạc về nhà thì cứ để họ đi. Trần Thất lão này không còn đúng như trước trong ký ức của chú đâu. Lão có dụng tâm riêng hay không rõ rồi. Trần Tiểu Long là cháu trai của lão, hừ!"
Trần Phi thở dài, liếc qua đám người rồi trịnh trọng cúi người, hướng Trần Thất gia:
- "Thất gia, Tiểu Phi cảm ơn người về chuyện ngày xưa, cảm ơn ngài đã mai mối chỗ tốt cho con gái tôi. Tuy nhiên, chuyện đại sự của Mộng Nghiên, thứ cho tôi không thể tuân theo mệnh lệnh của ngài. Mong Thất gia thứ lỗi! Sau này, nếu còn nhận tôi làm môn chủ, tôi vẫn kính trọng ngài. Một Thất gia đỉnh thiên lập địa!"
Nói rồi, Trần Phi bái thêm một lễ rồi ôm quyền:
- "Thất gia, Tiểu Phi cáo từ trước."
Thấy ánh mắt kiên quyết của Trần Phi, khóe miệng lão muốn mấp máy nhưng không nói nên lời. Lúc này, trông lão như già đi rất nhiều, không còn khí thế như trước nữa.
Nhìn Thất gia uể oải, Dương Minh cũng thầm thở dài. Hắn không muốn làm khó một ông lão, lắc đầu nói:
- "Trần Thất gia, tại hạ khuyên người một câu: Nhờ con cháu mà hưởng phúc, chứ đừng làm chân sai vặt cho con cháu! Đừng để tâm vào thành bại. Chỉ cần tâm tư sáng suốt, rõ ràng thì thời gian mới là quý nhất."
- "Phương Ngọc, Mộng Nghiên, Dương Minh chúng ta đi thôi."
- "Đợi một chút, các người không thể đi!"
Trần Trí Phú lên tiếng.
- "Trí Phú, đây là ý gì?"
Trần Phi nhíu mày nhìn Trí Phú, có vẻ không hài lòng.
- "Trần Phi, cậu cũng xuất thân từ Trần gia thôn. Thất gia đã đến bước này cũng vì tức giận con gái cậu cùng tên bạn trai của nó. Cậu có thể đi, nhưng tên tiểu súc sinh kia phải lưu lại!"
Trần Trí Phú lạnh lùng đáp:
- "Cậu đã là cục trưởng cảnh sát, thì rõ rồi. Thất gia là người bị hại. Chúng ta cần Dương Minh lưu lại đến khi xác minh Thất gia không có vấn đề gì, rồi hắn mới rời đi."
- "Ha ha!"
Dương Minh cười nhẹ nhìn Trần Trí Phú, ánh mắt khinh thường:
- "Trần Trí Phú, tôi đi thì ai ngăn nổi?"
Trần Trí Nghiệp liếc nhìn Dương Minh, ý định sai vệ sĩ cưỡng ép. Tuy nhiên, Trần Trí Nghiệp tỉnh táo hơn, vì Dương Minh đã cảnh cáo: nếu vệ sĩ cưỡng ép, Trần Phi còn có thể bắt bọn họ vì tội xâm phạm thân thể người khác.
- "Được rồi, cứ để bọn họ đi."
Đột nhiên, Trần Thất gia thều thào mở miệng:
- "Thất gia, ngài..."
- "Ta nói để cho bọn họ đi đi."
Lão lập lại rồi nhìn cháu trai sủng ái, thở dài. Những lời của Dương Minh vừa rồi cũng có lý, nhờ con cháu để hưởng phúc, đừng làm chân sai vặt của chúng nữa!
Những lời này tuy đơn giản, nhưng cũng mang tính đạo lý. Cả đời lão chưa từng làm chuyện đuối lý như lần này.
Trần Phi đối mặt với Trần Thất gia, một nhân vật có uy tín ở thôn Trần gia, khi lão quyết định can thiệp vào chuyện tình cảm của con gái ông, Mộng Nghiên. Cuộc tranh cãi diễn ra căng thẳng giữa Trần Phi và Trần Thất gia về quyền quyết định cuộc đời của Mộng Nghiên. Dương Minh, bạn trai của Mộng Nghiên, cũng không ngại tranh cãi và bảo vệ quyền lợi của cô. Cuối cùng, Trần Thất gia nhận ra sự ngu ngốc của mình và chấp nhận để mọi người rời đi.
Dương MinhTrần Mộng NghiênTrần PhiTrần Trí NghiệpTrần Trí PhúTrần Tiểu LongTrần Thất gia