Nghĩ đến Trần Tiểu Long khi giải thích còn thêm chút tâm tư, Trần Thất gia lắc đầu. Thằng cháu trai này thực sự không có triển vọng. Ngược lại Dương Minh kia hữu dũng hữu mưu, lâm nguy mà không loạn. Nhất là giây phút cuối cùng thức tỉnh lão. Nếu cứ cố chấp ép buộc, chỉ khiến người nghe càng thêm coi thường.

"Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ."

Trần Thất gia khẽ khoát tay áo nói.

"Ông Thất."

Trần Tiểu Long nhất thời cả kinh, nhưng Trần Thất gia chỉ lắc đầu:

"Được rồi, để bọn họ đi thôi, còn phải khai tiệc nữa."

Dương Minh lạnh lùng liếc nhìn Trần Trí Phú, tuy vậy ác cảm với Trần Thất gia đã ít đi. Trần Trí Phú hung tợn trừng mắt với Dương Minh nhưng Trần Thất gia đã lên tiếng, đành phải để tiểu tử này rời đi, trong lòng thầm rủa Dương Minh ra cửa té chết.

Dương Minh xoay người kéo tay Trần Mộng Nghiên cùng vợ chồng Trần Phi đi vào trong thang máy. Sau này, Trần Phi cùng Trần gia thôn sẽ không còn quan hệ gì nữa. Trần Phi thở dài nhưng không chút hối hận.

"Chú Trần, lão Trần cũng không phải cố ý mà là bị Trần Trí PhúTrần Trí Nghiệp che mắt. Cuối cùng có lẽ lão đã nhận ra, nên mới dễ dàng để chúng ta rời đi."

Dương Minh cũng nhìn ra nỗi u sầu của Trần Phi, mở miệng khuyên giải:

"Cho nên, quan hệ của chú với lão Trần sau này sẽ không còn ảnh hưởng nữa."

"Hi vọng như thế đi."

Trần Phi gắng mở miệng gượng cười, vỗ vỗ bả vai Dương Minh:

"Thật ra cũng là làm khó cháu, phải kiềm chế bản thân."

Trần Phi rất rõ tính cách của Dương Minh. Với thân phận thần bí của hắn ở cục điều tra, sẽ không sợ ai. Dù gặp rắc rối lớn cỡ mấy, cũng có Hạ Băng Bạc xử lý. Vụ ở Hải thị, cả Kim Ưng bang đều bị giết sạch. Chuyện này Trần Phi nghe một phần từ Hạ Băng Bạc, hắn thầm nghĩ Dương Minh thật sự tàn nhẫn, đồng thời cũng khẳng định Dương Minh có năng lực nào đó. Nếu không, Hạ Băng Bạc không thể coi trọng hắn như vậy.

Hôm nay, Dương Minh đã vì Trần Phi mà nhẫn nhịn. Chỉ nói vài câu khó nghe cũng đã là khó khăn rồi đối với hắn. Bình thường với tính khí của hắn, đập Trần Tiểu Long một trận cũng là chuyện đương nhiên.

Dương Minh cười khẽ, cũng chẳng nói gì, xem ra một phần bí mật của hắn cũng đã dần bị Trần Phi phát hiện. Nhưng có thân phận thần bí ở cục điều tra làm lớp vỏ bảo vệ, hắn cũng không sợ chuyện mình là sát thủ bị lộ ra.

"Không ngờ anh em nhà Trần Trí Phú lại xử sự như thế."

Trần Phương Ngọc cũng có chút cảm thán:

"Quen nhau bao năm mà lại tính kế với tiểu Nghiên nhà ta, từ nay về sau nên ít liên hệ với những người này."

"Cô Trần nói rất đúng, chú Trần. Sau này anh em Trần Trí Phú, Trần Trí Nghiệp muốn tìm người làm gì thì cứ cự tuyệt là tốt nhất."

Dương Minh do dự một chút rồi nhắc nhở:

"Hai người kia chắc chắn không cam lòng như thế, ai biết bọn họ còn âm mưu gì nữa?"

Không có ý hại người nhưng cần có lòng cảnh giác. Trước đây, do không đề phòng nên Dương Minh thiếu chút nữa đã hối hận cả đời trong tay Vương Chí Đào. Hiện tại, hắn đã hiểu rõ hơn về những nguy cơ này.

"Chú hiểu."

Trần Phi gật gật đầu, nhìn Phương Ngọc và Dương Minh cười nói:

"Đừng quên là ta làm trong ngành nào. Muốn tính kế đối phó với ta thì còn non lắm."

"Vậy chuyện hôm nay thì sao?"

Trần Phương Ngọc hừ một tiếng.

"Điều này... e hèm."

Trần Phi nhất thời có chút xấu hổ.

"Được rồi, chú Trần, dì Trần, đừng vì chuyện này mà phiền lòng. Dù sao nó đã qua rồi."

Dương Minh cười nói:

"Chúng ta vừa mới tới mà đã phải dùng cơm, còn chưa no bụng. Hay chúng ta tìm chỗ nào đó để ăn chút gì đó đi?"

"Còn tìm chỗ nào nữa, nơi này chẳng phải là khách sạn sao?"

Trần Mộng Nghiên kéo tay Dương Minh nói:

"Chúng ta ăn chỗ này đi nha, em đói rồi."

Dương Minh chợt nhớ ra, sờ lên đầu. Nơi này chính là khách sạn của hắn. Lúc trước, Trần Mộng Nghiên cùng Trần Phương Ngọc đón đưa Thiết Mai về cũng không ăn gì, chính là đói bụng mới lạ.

"Vậy chúng ta ngồi ở đâu ạ?"

Dương Minh nhìn về phía Trần PhiTrần Phương Ngọc.

"Đừng nhìn chúng tôi, cứ quyết định là được."

Trần Phi cũng không có ý kiến.

Dương Minh gật đầu, thang máy đi xuống lầu một. Lúc này, Lưu Kinh Lý đang nói chuyện với phục vụ, thấy Dương Minh đi ra từ trong thang máy, vội đứng thẳng người, tuy nhiên cũng không vội chạy tới.

"Lưu tổng."

Dương Minh vẫy tay gọi.

Lưu Kinh Lý thấy Dương Minh gọi liền chạy tới, mỉm cười nói:

"Dương tiên sinh, xin hỏi anh có cần gì phân phó?"

"Dọn cho chúng tôi một bàn ăn."

Dương Minh nói.

"Hảo."

Lưu Kinh Lý gật đầu:

"Dùng biệt thự tầng cuối nhé?""Không cần phiền phức vậy."

Dương Minh khoát tay.

"Được, vậy để tôi tìm chỗ khác."

Lưu Kinh Lý nói xong, đi vào sảnh tra máy tính rồi quay lại:

"Dương tiên sinh, để tôi dẫn các người."

"Không cần."

Dương Minh khoát tay:

"Nói cho tôi biết phòng nào, chúng tôi tự đi lên là được rồi."

"Được rồi. Ở khu F, tôi sẽ bảo tiếp tân tới phục vụ."

Dương Minh gật đầu, sau đó quay lại:

"Chú Trần, dì Trần, Mộng Nghiên, chúng ta đi."

Khi đám người Dương Minh vừa vào thang máy, Trần Trí Nghiệp liếc mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ. Hai tên đó hiểu ý, lặng lẽ nhìn theo số thang máy còn lại. Sau đó, họ đi vào một thang máy khác xuống tầng một.

Hai người này rời đi, chỉ có Trần Trí Nghiệp, Trần Trí PhúTrần Tiểu Long biết. Trần Tiểu Long cười hăng hái, thầm nghĩ: Dương Minh! Lát nữa mày sẽ thấy hai quả đấm của mày, hay bốn tay của bọn họ, mới lợi hại đây.

Ngay tại cửa thang máy tầng một, thấy đám người Dương Minh đi vào thang máy khác, hai tên vệ sĩ đứng ngoài chờ, vẻ bình thường, quan sát con số thang máy chậm rãi tăng lên. Khi thang máy tới tầng ba, không chạy nữa.

"Bọn họ đi tầng ba."

Một tên vệ sĩ thì thào với tên còn lại.

"Sao không về luôn mà trở lên làm gì?"

Tên vệ sĩ nhíu mày:

"Mày gọi điện hỏi chú xem, khi nãy Trần Trí Nghiệp có dặn làm gì thêm không."

Tên kia gật đầu, lấy điện thoại ra.

Bữa tiệc tối đã bắt đầu, không khí vẫn nhộn nhịp, nhưng sau chuyện vừa rồi, nơi đây bỗng trở nên nặng nề, áp lực khó tả.

Trần Thất gia tuy đã tỉnh lại, nhưng không nói gì khiến đám người Trần gia thôn cũng không dám gây tiếng động lớn, cũng không dám làm phiền đến lão gia tử.

Trần Trí Nghiệp đang tán gẫu thì chuông điện thoại trong túi reo vang. H hắn lấy ra nhìn thoáng qua số, vội vàng đưa tay xin lỗi người đang nói.

"Thất lễ, tôi phải nghe điện thoại."

"Không sao, anh Trần."

Người ở đầu dây bên kia có con trai tốt nghiệp đại học, đang định xin vào công ty của Trần Trí Nghiệp công tác. Hiện tại, Trần Trí Nghiệp đã đồng ý.

"Ông chủ, Dương Minh và mấy người kia không về lên tầng ba, có vẻ chuẩn bị dùng bữa tối."

"Vậy sao?"

Trần Trí Nghiệp nhíu mày:

"Các ngươi cứ bám sát Dương Minh, khi nào hắn tách ra thì giáo huấn hắn một trận!"

"Vâng, ông chủ."

"Đừng để Trần Phi phát hiện hay Dương Minh phát hiện lai lịch của các ngươi."

Trần Trí Nghiệp ra lệnh:

"Rõ chưa?"

"Yên tâm đi, ông chủ. Chúng tôi tuyệt đối không làm ngài thất vọng."

Tên vệ sĩ đáp.

Trần Trí Nghiệp thỏa mãn, tắt điện thoại, nhất định phải giáo huấn tên Dương Minh để giải tỏa nỗi hận trong lòng, đồng thời cho tên tiểu tử này nếm chút đòn. Ngày mai, hắn sẽ thực hiện đúng yêu cầu của hắn. Dù Trần Phi có biết cũng không có tang chứng, chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

Dương Minh tùy ý chọn vài món cho Trần Mộng Nghiên rồi đưa thực đơn cho vợ chồng Trần Phi. Mọi người đều là người trong nhà, thức ăn gọi ra đều là những món khoái khẩu.

Nhân viên phục vụ đã được Lưu Kinh Lý dặn dò kỹ nên rất cung kính, lập tức đi chuẩn bị trong bếp.

"Dương Minh, cháu tiếp chú chút rượu chứ?"

Trần Phi đề nghị.

"Cháu còn lái xe."

Với Dương Minh, uống chút rượu không thành vấn đề, nhưng còn có Mộng Nghiên và vợ chồng Trần Phi trên xe, hắn phải cẩn thận hơn chút.

"Ha ha, lát nữa để Vương đội trưởng đưa chúng ta về không được sao?"

Hôm nay Trần Phi có chút buồn bực, muốn uống chút rượu.

"Vâng, vậy để cháu bồi tiếp chú Trần."

Dương Minh gật đầu.

"Mộng Nghiên, con không sợ Dương Minh uống nhiều say hay sao?"

Trần Phi vui vẻ trêu hỏi Trần Mộng Nghiên.

"Con là con, ảnh là ảnh, liên quan gì đâu…"

Sắc mặt Trần Mộng Nghiên đỏ lựng lên, dù là trước mặt cha mẹ, nàng cũng không thể dễ dàng quản chuyện của Dương Minh!

"Ha ha, chú Trần yên tâm. Tửu lượng của cháu cũng không tệ lắm đâu."

Dương Minh cười nói:

"Uống nhiều quá thì về ngủ một giấc là xong."

Trần Phương Ngọc cũng rõ trong lòng Trần Phi không thoải mái, dù sao từ nhỏ nàng cũng tôn kính Trần Thất gia, chuyện hôm nay xảy ra khiến ai cũng không vui vẻ.

Rượu và thức ăn nhanh chóng được mang đến. Trần Mộng NghiênTrần Phương Ngọc dùng những món khoái khẩu, còn Dương MinhTrần Phi chén tạc chén thù. Dương Minh vẫn còn tỉnh táo, chỉ cảm thấy váng đầu chút ít. Còn Trần Phi, lòng mang tâm sự, nên uống khá nhanh, bắt đầu kể chuyện ngày xưa của lão và Trần Phương Ngọc ở Trần gia thôn. Dương Minh lặng lẽ nghe.

Chẳng biết bao lâu, cảm giác bàng quang căng tức, Dương Minh đứng dậy:

"Chú Trần, cháu đi toilet rồi sẽ trở lại uống tiếp."

"Được, cháu về nhanh nhé."

Trần Phi vẫy tay, lại nhìn sang Trần Phương Ngọc và con gái, tiếp tục kể chuyện.

Cuối hành lang, hai người đàn ông có vẻ quen thuộc với Dương Minh đang say cố dựa vai nhau, loạng choạng bước đi.

Lúc này, hắn cất bước về toilet, nhưng khi dùng dị năng tra xét khuôn mặt của hai người đàn ông này, hắn thoáng xẹt qua một tia giễu cợt: Trần Trí NghiệpTrần Tiểu Long thật đúng là chưa từ bỏ ý định! Hai tên vệ sĩ sao lại đến đây trùng hợp vậy?

Sau khi vào toilet, đóng cửa lại, hai tên vệ sĩ lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, bắt đầu kiểm tra trong nhà vệ sinh. Ngoại trừ hai người bọn họ, không có ai khác! Điều này cũng dễ hiểu, mỗi tầng khách sạn đều có nhà vệ sinh hai đầu, nên thường ít người đi lại.

Tóm tắt:

Trong một bữa tiệc, mâu thuẫn giữa gia đình Trần gia và Dương Minh dần bộc lộ. Trần Thất gia nhận ra sự đổi thay trong mối quan hệ với Dương Minh, trong khi Trần Tiểu Long và những người khác nhen nhóm mâu thuẫn. Dương Minh cùng Trần Phi có những khoảng khắc thân thiết, nhưng cái bóng của những sự tính kế vẫn chưa tan biến. Một kế hoạch không rõ ràng đang được chuẩn bị trong bóng tối, hứa hẹn những can thiệp không hay trong thời gian tới.