Toilet nam này có ba phòng vệ sinh và một bệ rửa tay.
Theo suy nghĩ của Dương Minh, chỉ còn cách các toilet khoảng chục thước nên phải nắm chắc thời gian. Tên vệ sĩ Ất có chút hưng phấn nói:
"Thật là cơ hội tốt, chúng ta ở chỗ này cảnh cáo tên tiểu tử họ Dương một chút."
"Được, nhưng ông chủ nói không để tiểu tử họ Dương nhận ra lai lịch chúng ta, e rằng chúng ta phải ngụy trang một chút."
vệ sĩ Giáp nói.
"Nhưng chúng ta đi vội vàng nên không kịp chuẩn bị gì kìa."
Tên vệ sĩ Ất nói:
"Hay là một lát nữa đợi Dương Minh vừa vào cửa, chúng ta đem hắn đánh ngất xỉu?"
"Đánh ngất xỉu thì không thể đe dọa hắn được, hơn nữa chúng ta tẩn hắn một trận thì hắn có thể bị đau, vạn nhất tỉnh lại thấy chúng ta thì sao?"
Tên Giáp không đồng ý nói.
"Nói cũng đúng, hơn nữa cũng chưa chắc có thể đánh ngất được hắn."
Tên Ất gật đầu:
"Chúng ta kiếm một cái khăn trùm đầu mới được."
"Ở đây làm gì có cái khăn nào chứ?"
Tên Giáp nhíu mày:
"Đúng rồi, tao xem trong TV những người gây án đều trùm một cái tất chân trên đầu."
" Tao kháo! Tao là đàn ông cũng không có bệnh quái dị nên không đeo, chẳng lẽ là mày đem theo thứ đó bên người?"
Tên Ất trừng mặt bất mãn nói.
"Mày điên à? Nhưng làm sao bây giờ? Tiểu tử họ Dương sắp tới rồi."
Tên Giáp vội la lên.
"Tao có một ý hay."
"Ý gì? Nói mau!"
Tên Giáp thúc dục.
"Chúng ta cởi quần sịp ra, trùm lên đầu, như vậy không phải được sao?"
Tên Ất đề nghị.
"Cái ý kiến gì vậy?"
Tên Giáp nhíu mày, vẻ mặt cũng bí xị xuống, gật đầu nói:
"Xem ra đành phải như vậy! Cởi!"
Hai tên tót vào hai phòng toilet, nhanh chóng cởi quần dài rồi cởi sịp bọc lên đầu, sau đó mặc quần dài lại thật nhanh rồi trở ra.
"Sớm biết như thế này, hôm qua lão tử đã thay quần lót mới, khắm quá đi, khó chịu thật!"
Tên Giáp oán hận nói.
"Thảm quá, lão tử mới thảm đây, lúc trên máy bay đột nhiên bị tiêu chảy, chạy đến toilet thì bên trong có người, ở bên ngoài nín cả buổi, kết quả thả mấy cái rắm văng cả phân ra, bây giờ thì ngửi đủ rồi."
Tên Ất vẻ mặt đau khổ nói.
"Vậy mày đứng cách tao xa một chút nhé."
Tên Giáp vội vàng lùi ra.
Lúc này Dương Minh đã tới trước cửa toilet, không vội vào mà dùng dị năng quan sát hai tên kia. Thấy bọn chúng đem quần lót trùm lên đầu, nhất là nghe bọn chúng nói chuyện, thiếu chút nữa Dương Minh phải bò ra cười phá lên!
Đem quần lót trùm đầu? Hai tên kia thật sự có những ý tưởng mới lạ kinh người! Càng nghe càng quặn ruột, quần lót có phân? Dương Minh thuộc loại da trâu nhưng cũng phải thán phục hai tên này, da mặt vô cùng dày! So với hắn còn muốn trâu bò hơn!
"Cẩn thận đó, đừng để tiểu tử họ Dương biết chúng ta theo dõi hắn!"
Tên Ất phải ngửi mùi phân thối của mình, nhưng vì đại sự, hắn chỉ còn cách nín nhịn.
"Ừ, Trần Phi là cục trưởng cục cảnh sát Tùng Giang. Nếu hắn biết thì chắc chắn kết quả không tốt, ông chủ cũng không thể bảo vệ nổi!"
Sau một lát, tên Giáp có vẻ ngạc nhiên:
"Sao lâu như vậy mà Dương Minh chưa vào? Không lẽ hắn không đi toilet?"
"Không thể nào, tao thấy hắn đi về phía này, ngoài cầu thang thì chỉ còn toilet. Nếu muốn xuống lầu thì phải đi thang máy chứ không đi cầu thang!"
Tên Ất phân tích.
"Tao ra cửa xem chút."
Tên Giáp do dự nói.
"Đừng, ngươi ra cửa vạn nhất tên tiểu tử họ Dương đi vào thì sao? Không phải làm hắn hoảng sợ sao? Tốt hơn là chúng ta nằm sấp xuống phía cửa để nghe ngóng động tĩnh."
"Nói cũng đúng đó!"
Dương Minh đứng ngoài cửa toilet, cân nhắc có nên sớm ra tay với hai tên vệ sĩ này hay không. Hiện tại chưa nên lộ rõ thực lực. Trần Trí Nghiệp khiến Dương Minh có cảm giác, nhất định hắn còn mưu mô phía sau. Tuy rằng Dương Minh không sợ hắn, nhưng cũng không muốn trở mặt gây khó dễ cho Phi.
Nhưng để hai tên vệ sĩ này dễ dàng rời đi không phải là phong cách của hắn. Đúng lúc chuông điện thoại di động vang lên, trong nháy mắt, Dương Minh lóe lên ý hay!
" Dạ, chú Trần!"
Dương Minh bắt máy.
"Dương Minh, sao cháu ở trong toilet lâu như vậy? Không phải cháu say nằm luôn trong đó chứ? Có cần chú tới đỡ không?"
Thanh âm của Trần Phi trong điện thoại truyền ra.
"Ha ha, sao lại thế chứ, vừa rồi cháu đi nhầm hướng toilet."
Dương Minh cười nói, tập trung dị năng vào trong toilet:
"Có điều uống nhiều quá, người cháu hiện rất ngây ngây như con gà tây vậy!"
"Tửu lượng cháu cũng tệ quá, nghĩ là lợi hại chứ!" Trần Phi phá lên cười.
Trong phòng rửa tay, tên Ất nhíu mày:
"Tiểu tử họ Dương nghe điện thoại, rõ ràng là Trần Phi gọi!"
Tên Giáp ghé tai vào cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài rồi nói:
"Uy, quả nhiên là hắn, xem ra chúng ta không thể động thủ! Nếu không bên kia nghe được cuộc gọi của Trần Phi thì chúng ta chắc chắn gặp xui rồi."
"Nói rất đúng."
Tên Ất buồn bực.
Dương Minh nghe thấy bọn chúng nói, khóe miệng khẽ hiện một tia cười lạnh! Đây chính là kế hoạch của hắn. Hắn đoán chừng hai tên này không dám hành động khi đang nghe điện thoại của Trần Phi, như vậy cũng đang chờ đợi hắn đi xử lý bọn chúng!
Dương Minh dùng dị năng nhìn thấy hai tên đang dán tai vào cửa, vừa nhấc chân đá mạnh vào cửa phòng. Chỉ nghe một tiếng "phanh", cửa toilet bật tung, hai tên vệ sĩ ngã chổng vó vào thùng rác, nắp thùng bị bật ra, rác rưởi bay tứ tung làm người chẳng khỏi kinh ngạc.
"Sặc!"
Gáy tên Ất bị va đập thành một ống nước bằng sắt, la một tiếng rồi ngất xỉu.
Tên Giáp cũng bị đòn nặng, máu mũi chảy ròng ròng nhưng không dám kêu to, thầm chửi tên Dương Minh này quá láo láo, mới sáng sớm đã gây chuyện rồi.
Dương Minh thản nhiên đưa tay, vừa nghe điện thoại vừa bước vào toilet.
"Thanh âm lớn như vậy làm gì?"
Trần Phi nghe tiếng cửa phòng bị đá mở hỏi.
"À, cánh cửa toilet hơi khó mở, cháu đột nhiên cảm thấy lâng lâng, đẩy mãi không mở ra, đạp một phát thì cửa bật mở luôn!"
Dương Minh giải thích.
Quả nhiên vậy, tên Giáp đảo mắt trắng dã trong lòng buồn bực: sao lại xui xẻo thế này? Chưa kịp giáo huấn đối phương đã bị ăn đòn, thật là hết sức bất lợi! Hắn lồm cồm kéo tên Ất ra khỏi đống rác, nhanh chân vào trong một phòng toilet.
Dương Minh giả bộ như mơ mơ màng màng đi vào, vừa kéo quần vừa nói:
"Chú Trần, toilet này toàn là rác."
" Dương Minh, cháu lộn chỗ hay sao? Cháu vào rồi hay sao? Cẩn thận nhé! Có cần để Mộng Nghiên tới đón không?"
Trần Phi quan tâm hỏi.
"Hắc hắc, chú Trần, cháu không sao. Cháu xong rồi… xong rồi, có thể tự về."
Thấy Dương Minh rất tỉnh táo trở về, Trần Phi hơi khó tin, không giống người vừa say rượu, kỳ quái hỏi:
"Ồ, Dương Minh, cháu tỉnh rượu nhanh thế sao?"
"Chú Trần, cháu chưa say đâu!"
Dương Minh cười, nói: "Cháu chỉ giả thôi."
"Giả?" Trần Phi nhíu mày, "Giả say làm gì?"
"Hà hà, ban nãy cháu gặp hai tên vệ sĩ của Trần Trí Nghiệp!"
Dương Minh cười rồi nói thật lòng.
"Hai tên vệ sĩ? Bọn họ có gây bất lợi gì cho cháu không?"
Trần Phi sắc mặt nghiêm trọng.
Dương Minh gật đầu, kể lại mọi chuyện. Sau này, nếu Trần Trí Nghiệp có trở mặt, Trần Phi cũng sẽ không trách hắn.
"Bọn chúng thấy cháu định đi toilet nên đã vào trước, nhưng khi chú gọi điện thì không dám động thủ."
"Chẳng trách cháu lại giả say như vậy!"
Trần Phi gật gù, cảm kích và hiểu rõ ý của Dương Minh.
Trần Phi biết rõ với thân thủ của Dương Minh, không ai dám thách thức, chỉ vì sợ mặt mũi của Trần Trí Nghiệp. Nên hắn không trực tiếp giáo huấn hai tên đó, mà chọn cách hành xử như vậy để giữ thể diện cho hai bên.
Hai tên vệ sĩ Ất và Giáp chuẩn bị kế hoạch để gây bất lợi cho Dương Minh nhưng gặp khó khăn trong việc ngụy trang. Họ quyết định sử dụng quần lót làm vỏ trùm đầu để tránh bị nhận ra. Khi Dương Minh đến, hắn đã theo dõi và nhận ra âm mưu của họ. Để không bộc lộ thực lực, Dương Minh giả vờ say xỉn khi nhận cuộc gọi từ Trần Phi, khiến hai tên vệ sĩ không dám hành động. Cuối cùng, hắn đá cửa toilet khiến họ ngã, bắt đầu một cuộc đối đầu bất ngờ.