Hai bên cầu thang chật hẹp đều chất đầy vật dụng, còn có tủ đựng đồ, một vại dưa lớn, trên tay vịn cầu thang treo từng mớ dưa leo, hành tây. Trên khung cửa sổ còn có một bắp cải lớn. Cách bày biện này mang hơi hướng của một hộ nông dân chính gốc.

Quang cảnh như thế này chỉ còn khá hiếm thấy trong một vài khu dân cư, mà chỉ có những người già làm thế này. Thanh niên hiện tại còn mấy ai biết muối dưa chứ?

- Trong khu này phần lớn là công nhân của nhà máy hóa chất đã về hưu, cuộc sống quả thực khó khăn.

Bạo Tam Lập nhìn thấy Dương Minh đảo mắt khắp hành lang liền giải thích:

- Cha mẹ của Trầm Vũ Tích làm nghề gì? Dương Minh gật đầu hỏi.

- Cha của Trầm Vũ TíchTrầm Đại Kỳ, trước đây là công nhân của nhà máy hóa chất Tùng Giang, hiện đã về hưu, ở trong khu chợ rau mở một quán nhỏ bán bánh nướng. Mẹ của Trầm Vũ Tích là Tôn Lệ Bình, trước đây làm việc nhà cho người ta, hiện do Trầm Vũ Tích không tiện đi lại nên ở nhà lo cho cô ấy. Ngoài ra, bà còn nội trợ và làm một ít điểm tâm để Trầm Đại Kỳ mang ra chợ bán. Trong chợ cũng có thu phí buôn bán, nhưng sau này tôi có thì họ giảm một nửa. Bạo Tam Lập trả lời.

- Anh có đại diện công ty cho người nhà Trầm Vũ Tích một khoản không? Dương Minh nghe hoàn cảnh Trầm Vũ Tích khốn khó như vậy hỏi.

- Cũng có, nhưng Trầm Đại Kỳ nói rằng không cần. Bạo Tam Lập cười khổ.

- Trầm Đại Kỳ là người đàn ông ngay thẳng. Khi biết công ty ta đã ứng nhiều tiền cho Trầm Vũ Tích lo thuốc men, ông ấy cảm thấy khó chấp nhận việc tiếp tục lấy thêm nữa.

Dương Minh hơi sửng sốt, rồi lập tức nghĩ lại. Tính cách của Trầm Đại Kỳ cũng như vậy, so với bố hắn không khác mấy. Thà rằng mình cực khổ cũng chẳng muốn chiếm tiện nghi của người khác.

- Đến rồi, Dương ca, chính là nhà này. Bạo Tam Lập đứng trước cửa một căn phòng trên tầng thượng, nói với Dương Minh.

- Hả? Nhà Trầm Vũ Tích ở cao như vậy, vậy cô ta làm sao đi lên đi xuống chứ?

Dương Minh nhìn thấy Trầm Vũ Tích ở tận lầu trên cùng, không khỏi nhíu mày.

- Dùng cáng để khiêng lên. Bạo Tam Lập cười khổ.

- Trong công ty chúng ta nhiều thanh niên trai tráng như vậy, gọi một tiếng là tranh nhau đi rồi.

Nghe vậy, Dương Minh im lặng suy nghĩ. Bạo Tam Lập gõ cửa.

Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng của một người đàn ông: - Lão Lưu phải không? Hôm nay anh ra quán đi, tôi không đi đâu.

Cũng vừa lúc cửa phòng mở ra, lộ rõ một gương mặt trung niên đầy nếp nhăn, nét mặt đượm vẻ tang thương. Khi nhìn thấy Bạo Tam Lập thân mật, ông liền sửng sốt.

- Bạo tiên sinh, sao lại là ngài? Vào đi, tôi còn tưởng là lão Lưu lầu dưới tới tìm tôi cùng ra quán chợ.

- Chú Trầm, đây là Dương Minh, Dương tiên sinh. Chúng tôi đến thăm Vũ Tích.

Bạo Tam Lập cười giới thiệu Dương Minh với Trầm Đại Kỳ.

Về tuổi tác, Trầm Đại Kỳ không chênh lệch nhiều với Bạo Tam Lập, nhưng do Bạo Tam Lập hiểu lầm về mối quan hệ giữa Dương MinhTrầm Vũ Tích, sợ sau này giữa Dương MinhTrầm Vũ Tích rối loạn vai vế, nên đã gọi Trầm Đại Kỳ là chú.

- Hả? Trầm Đại Kỳ sửng sốt, có vẻ khá ngạc nhiên khi nhìn Dương Minh. Trong thời gian gần đây, con gái thường đề cập đến tên Dương Minh, mỗi lần đều lộ rõ vẻ sâu đậm, khiến ông hiểu lầm. Còn nghĩ rằng Dương Minh là bạn trai của con gái. Trầm Đại Kỳ đã hỏi qua về Dương Minh, nhưng Trầm Vũ Tích đều im lặng như thóc, khiến ông càng khẳng định Dương Minh chính là bạn trai của con gái mình!

Chỉ là, con gái bây giờ đã rơi vào tình cảnh này, chắc hẳn là gã bạn trai kia đã bỏ chạy. Vì vậy, Trầm Đại Kỳ cũng không dám gặng hỏi, tránh làm nàng thương tâm.

Điều này khiến ông âm thầm tức giận, mắng Dương Minh sao lại quá bạc tình bạc nghĩa. Từ khi con gái gặp chuyện, chưa từng đến thăm hỏi, khiến ông điên tiết. Vừa nghe Bạo Tam Lập nói thanh niên này là Dương Minh, sắc mặt ông liền trở nên âm trầm.

- Dương Minh, nghe danh đã lâu. Trầm Đại Kỳ phán một câu rồi cũng không thèm nhìn thêm, hướng Bạo Tam Lập nói:

- Bạo tiên sinh, mời vào.

- Chú Trầm. Dương Minh nghi hoặc, không hiểu sao Trầm Đại Kỳ lại có thái độ như vậy, giữa hai người đâu có khúc mắc gì.

Bạo Tam Lập cũng cảm thấy khó hiểu, không rõ tại sao Trầm Đại Kỳ lại cư xử như vậy.

- Hừ. Trầm Đại Kỳ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại Dương Minh, mà đi thẳng vào nhà.

Dương Minh liếc Bạo Tam Lập, nhún vai cười khổ: - Tiểu Báo, hình như tôi đã đắc tội với chú Trầm rồi.

- Tôi cũng không rõ, anh và ông ấy chưa từng gặp nhau. Bạo Tam Lập cũng cảm thấy khó hiểu.

- Chẳng lẽ vì anh là Chủ tịch tập đoàn mà chưa đến thăm Trầm Vũ Tích, khiến ông ấy tức giận sao?

- Ông ấy sao biết tôi là chủ tịch? Dương Minh đáp, vẻ khó tin.

- Ừ, thật khó hiểu. Lát nữa hỏi thử xem thế nào. Bạo Tam Lập đành thở dài.

- Quên đi, chuyện này hỏi thì quá bất lịch sự. Cứ vào xem thế nào. Dương MinhBạo Tam Lập cùng bước vào Trầm gia.

Quả đúng là nhà nghèo điển hình, chỉ có một phòng khách và một căn phòng nhỏ. Vừa bước vào, đã thấy một cô gái khuôn mặt tiều tụy ngồi trên ghế salon, cúi đầu xem sách.

- Vũ Tích, Bạo tiên sinh đến thăm con. Trầm Đại Kỳ nói với Trầm Vũ Tích.

- Hả? Báo ca? Không phải anh vừa đi sao? Sao lại trở lại rồi? Trầm Vũ Tích ngạc nhiên, bỏ sách xuống.

Gần đây quan hệ giữa nàng và Bạo Tam Lập cũng thân hơn nhiều. Cách xưng hô trước kia của Bạo Tổng bị Bạo Tam Lập chê là xa cách, nay gọi nàng là Báo ca là được.

- A?

Trầm Vũ Tích ngẩng đầu thấy Dương Minh đi cùng Bạo Tam Lập, lập tức sửng sốt. Hai gò má nàng đỏ lên, ánh mắt cũng lóe lên vẻ vui mừng.

Nàng mong Dương Minh đến thăm, nhưng biết rằng đây chỉ là hy vọng mong manh. Hiện tại, Dương Minh còn nhớ đến nàng hay không? Nếu còn nhớ, liệu có đến thăm nàng không?

Gần đây, trong lúc trò chuyện cùng Bạo Tam Lập, Trầm Vũ Tích đã biết thân phận thật sự của Dương Minh chính là Chủ tịch tập đoàn Danh Dương. Ngay cả Báo ca còn là thủ hạ của hắn, làm sao nàng có thể nghĩ tới chuyện phát sinh tình cảm? Tuy vậy, hành động anh hùng cứu mỹ nhân đã để lại ấn tượng, từ đó chuyển thành cảm xúc sâu đậm trong lòng nàng.

Thấy khuôn mặt đỏ ửng ngượng ngùng của con gái, Trầm Đại Kỳ càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Sắc mặt ông có chút đau xót vì con gái ngu muội, đồng thời còn căm tức họ Dương.

Xem ra, Dương Minh rất bình thản; nào phải là bạn trai gì chứ? Chỉ là bạn bè bình thường. Có thể, Dương Minh đến thăm là nhờ Bạo Tam Lập dùng mối quan hệ xã hội kéo hắn tới.

- Bạo tiên sinh, mời uống trà. Trầm Đại Kỳ rót một ly trà đưa tới trước mặt Bạo Tam Lập, nhưng không thèm để ý tới Dương Minh.

- Ồ, cảm ơn chú. Bạo Tam Lập nhận trà, uống không tiện, đưa cho Dương Minh cũng không xong, cảm thấy có chút xấu hổ. Không rõ hôm nay lão già này làm sao vậy, lại đẩy hắn vào tình thế khó xử.

- Anh uống đi, tôi không khát. Dương Minh cười khổ, nhìn Bạo Tam Lập.

Mày muốn uống cũng không có nữa! Trầm Đại Kỳ trong lòng chửi thầm, nhưng vẫn nén được. Lão muốn xem Dương Minh nói gì với con gái, nếu nó quay lại hoặc không ổn, còn có thể mắng sau.

- Trầm Vũ Tích, chân cô sao rồi? Dương Minh quay đầu nhìn nàng, hỏi một cách chân thành.

- Không còn cảm giác nữa. Trầm Vũ Tích nghe nhắc đến chân, mặt trầm xuống, vẻ vui sướng cũng giảm đi.

Nàng không hiểu tại sao Bạo Tam Lập có thể mời Dương Minh đến. Theo lời Bạo Tam Lập, Dương Minh mới về chưa lâu.

Tâm ý của nàng rõ ràng, nhưng không biết Báo ca đã nói với Dương Minh chưa? Nghĩ đến chuyện này, mặt nàng nóng bừng, cúi đầu ngượng ngùng.

Dương Minh không nhận ra sự ngại ngùng của Trầm Vũ Tích, thấy nàng cúi đầu, tưởng nàng đau lòng vì vết thương ở chân, liền an ủi:

- Y học ngày nay tiến bộ, còn cách nhiều. Bác sĩ nói sao?

- Bác sĩ nói Tây y bó tay rồi, đề nghị em thử Đông y xem sao. Trầm Vũ Tích thở dài.

- Em đã thử mát xa, châm cứu, nhưng Báo ca đưa em đến mấy bác sĩ cũng chưa có hiệu quả.

- Đừng buồn. Chỉ cần còn hy vọng là được. Dương Minh gật đầu an ủi.

- Phương pháp này cần thời gian dài mới thấy kết quả rõ.

Trầm Vũ Tích nghe Dương Minh cổ vũ, lại hy vọng hơn: - Cũng mong một ngày em có thể đi lại bình thường.

- Cố gắng nhé. À, em đang xem gì vậy? Dương Minh chuyển đề tài để không làm ảnh hưởng tâm trạng của nàng.

- Chính sách quản lý khách sạn. Trầm Vũ Tích hơi ngượng nhưng không giấu.

- Trước kia làm quản lý khách sạn, em đã mua một số sách, định học thêm chút nữa. Không ngờ lại xảy ra chuyện. Hiện giờ em rảnh, lấy ra xem qua. Em chỉ còn quyển này thôi.

Lời của nàng mang vẻ ngượng ngùng rõ rệt.

Dương Minh hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó—chỉ có một quyển sách. Cha mẹ Trầm Vũ Tích đều là công nhân nghỉ hưu, ít khi đọc sách, đương nhiên sẽ chẳng có nhiều sách.

Trước kia, Trầm Vũ Tích có làm quản lý một thời gian nhưng không dư giả hay có ý định mua thêm sách.

Nghe vậy, trong lòng Dương Minh cảm thấy khó chịu, không ngờ chuyện buồn vẫn cứ lặp lại.

Tóm tắt:

Trong bối cảnh một khu nhà chật chội với nhiều vật dụng dân dã, Dương Minh và Bạo Tam Lập ghé thăm Trầm Vũ Tích. Qua cuộc trò chuyện, Dương Minh tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình nàng. Trầm Đại Kỳ, cha của Vũ Tích, hiểu lầm mối quan hệ giữa họ, thể hiện sự tức giận với Dương Minh, dẫn đến những tình huống ngượng ngùng. Tuy nhiên, Vũ Tích lại cảm thấy vui vẻ khi Dương Minh đến thăm, đem lại chút hy vọng cho nàng trong thời gian khó khăn.