Hả? Tôi thấy thường ngày Vũ Tích hay nhắc tới Dương Minh với anh nên… Nếu như vậy là cậu tự đến sao?

Trầm Đại Kỳ quay về phía Dương Minh quát hỏi.

- Đúng vậy. Dương Minh ngây ngô gật đầu, đưa ánh mắt cổ quái nhìn Trầm Vũ Tích. Cô bé này thích hắn sao? Xem ra còn ở nhà thường xuyên nhắc tới mới tạo thành hiểu lầm như hiện giờ.

- Được rồi, vậy cậu nói một câu đi, cậu có cần Vũ Tích nhà chúng tôi hay không? Trầm Đại Kỳ hỏi Dương Minh.

- Tôi… Nghe lão hỏi, Dương Minh cảm thấy dở khóc dở cười, giống như đang chào hàng con gái vậy sao? Tuy rằng hiện giờ Trầm Vũ Tích hai chân tê liệt, nhưng tướng mạo cũng không hẳn là đẹp như hoa hậu hoàn vũ, không phải cứ nói là gả thì sẽ gả luôn chứ?

- Cha, chuyện này thật quá hồ đồ. Trầm Vũ Tích thấy cha vẫn cứ rườm rà thì không thể nhịn được.

- Cha! Dương Minh chính là chủ tịch tập đoàn Danh Dương, đồng thời cũng là chủ tịch khách sạn Bất Dạ Thiên bọn con, không phải bạn trai của con gái cha đâu!

- Hả? Trầm Đại Kỳ nhất thời tỉnh hẳn người, không dám tin nhìn Trầm Vũ Tích.

- Vũ Tích, con nói cái gì, Dương Minh không phải bạn trai của con sao?

- Vốn là không phải! Trầm Vũ Tích đỏ mặt lắc đầu.

- Hắn là chủ tịch tập đoàn của các người sao? Trầm Đại Kỳ có chút xấu hổ liếc Dương Minh.

- Đúng vậy, anh chính là chủ tịch tập đoàn của tụi con! Trầm Vũ Tích gật đầu.

- Vậy thì hắn thật sự không phải là bạn trai con sao? Trầm Đại Kỳ vẫn còn nghi hoặc gãi đầu.

- Đương nhiên không phải! Trầm Vũ Tích cắn môi, sắc mặt đỏ bừng cúi đầu. Hôm nay cha làm vậy thì sau này còn mặt mũi nào gặp Dương Minh nữa!

Trầm Đại Kỳ vỗ vỗ ót, đổi cách xưng hô với Dương Minh. - Chuyện này… Dương chủ tịch, tôi thật có lỗi quá, lại cứ nghĩ cậu là bạn trai Vũ Tích. Già rồi mà còn bêu xấu như vậy, ngại quá.

- Không sao đâu, chú Trầm. Dương Minh cười khổ. - Biết rõ rồi thì tốt, lúc nãy cháu còn tưởng mình đắc tội với chú rồi chứ.

Dương Minh không có cảm giác gì đặc biệt với người đàn ông trung niên chân chất này, nhìn ông ta lại nhớ tới cha mình.

- Ài… Trầm Đại Kỳ cười khổ.

- Cũng đều do tiểu nha đầu Vũ Tích đáng giận kia, lúc nào cũng nhắc tên cậu, lại còn úp mở khiến tôi còn tưởng…

- Cha, nếu người còn nói nữa thì sau này con mặc kệ người. Trầm Vũ Tích thực sự tức giận. Cha đem hết chuyện của nàng nói ra, sau này nàng còn dám gặp Dương Minh sao?

- Được, không nói nữa! Trầm Đại Kỳ cũng hoảng hốt, nhanh chóng giữ lấy miệng.

Đối với tâm sự ngây thơ của cô bé Vũ Tích, Dương Minh cũng không dám cười, trong lòng lại càng thêm trĩu nặng. Bình thường thì không nói gì, nhưng chỉ cần lời nói không đúng sẽ làm tổn thương nàng.

Dương Minh ngập ngừng đứng đực ra đó, không biết nên nói gì.

- Dương… Dương chủ tịch, anh không cần nghe ba em nói lung tung đâu. Thấy Dương Minh ngẩn người, Trầm Vũ Tích khó khăn mở miệng giải thích.

- Trước đây anh đã cứu em, em cảm ơn anh nên có nhắc tới vài lần, khiến cha em hiểu lầm.

- Em cứ gọi tôi là Dương Minh, gọi là Dương chủ tịch nghe không quen. Dương Minh cười khổ, khoát tay.

- Vậy cũng được.

Trầm Vũ Tích trước đây chưa rõ, cứ tiếp tục gọi là Dương Minh, tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều, gọi hắn là lãnh đạo thật chẳng tự nhiên.

- Ừm… Dương Minh đáp.

- Cũng chỉ là hiểu lầm thôi, em cũng không cần để ý gì nhiều.

- Vâng. Trầm Vũ Tích gật đầu.

- Những cuốn sách kia, tôi sẽ cho người đem tới. Dương Minh gật đầu. - Tôi phải đi rồi.

- Vâng. Trầm Vũ Tích đáp.

- Chú Trầm, cháu và Bạo Tam Lập đi trước. Có chuyện gì chú cứ gọi cho Tiểu Bảo nhé.

Dương Minh nói với Trầm Đại Kỳ.

- Được, Dương chủ tịch. Chuyện vừa rồi thật sự ngại quá. Trầm Đại Kỳ vẫn còn vẻ ngượng ngùng trên mặt.

Sau khi biết thân phận của Dương Minh, Trầm Đại Kỳ lập tức hiểu rõ con gái mình đã đơn phương yêu người ta. Lão lại còn đem chuyện này nói ra, quả thật xấu hổ!

- Không sao, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi. Dương Minh nhìn Trầm Vũ Tích rồi vẫy tay chào. Thấy Dương Minh không để ý chuyện ban nãy, nàng cũng vui vẻ vẫy tay chào, nhưng trong lòng như mất đi điều gì quý giá.

Trầm Vũ Tích đi đứng không tiện nên Trầm Đại Kỳ tiễn Dương Minh và Bạo Tam Lập đến tận cầu thang.

- Chú Trầm, không cần tiễn nữa.

- Có dịp cứ đến chơi với chúng tôi nhé. Trầm Đại Kỳ nói thật nhiệt tình, thay cho vẻ lãnh đạm ban đầu.

Bước xuống cầu thang, Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bạo Tam Lập. – Bảo Tử, anh đã biết trước rồi chứ?

- Dương ca, xin lỗi. Bạo Tam Lập hơi hoảng, vội vàng xin lỗi.

- Không cần phải xin lỗi, tôi hỏi thật ra anh đã biết trước hay chưa? Dương Minh nhíu mày.

- Cũng… có chút. Bạo Tam Lập gật đầu.

- Trước đây, khi Vũ Tích còn ở Bất Dạ Thiên, còn có tin đồn rằng nàng là tình nhân của anh, nên tôi mới để nàng làm quản lý, cũng vì lý do đó.

- Kinh Tiểu Lộ, Trầm Vũ TíchDương Minh trừng mắt nhìn Bạo Tam Lập.

- Anh thật là khéo chuẩn bị, sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo, chưa gì đã chuẩn bị sẵn lối đi rồi.

- Dương Minh, cũng tại tôi. Bạo Tam Lập thầm rụt rè, cẩn thận nhận lỗi.

- Thật ra cũng không phải tại anh, nhưng Trầm Vũ Tích thích tôi từ bao giờ vậy? Sao tôi lại không biết?

- Chính là lúc trước anh cứu nàng trong phòng đó. Bạo Tam Lập nhắc lại.

Dương Minh gật đầu. - Chân của cô ấy còn có khả năng chữa trị không?

- Chuyện này ít hy vọng hơn. Bạo Tam Lập hơi do dự rồi đáp.

- Đã từng tới rất nhiều bác sĩ nhưng chẳng tiến triển gì, còn có mấy kẻ lừa đảo cứ ép tôi mua thực phẩm chức năng, bực mình quá nên đã xử lý luôn rồi.

Nghe vậy, Dương Minh suýt nữa cười đến chết.

- Anh lỗ mãng như vậy sao? Bệnh tình này khó khăn thế mà không bảo là đã khỏi rồi sao?

- Tôi sẽ cố gắng tìm thêm cách khác nữa. Bạo Tam Lập cười ngượng ngùng.

- Lần sau nếu đến thăm Trầm Vũ Tích, anh gọi điện cho tôi nhé. Dương Minh cũng cảm thấy cô bé này khá dễ thương. Dù không có tình cảm nam nữ, cũng nên đến thăm nàng đôi chút, như vậy có lẽ sẽ giúp nàng thêm hy vọng.

- Được rồi. Bạo Tam Lập gật đầu.

Sau khi lên xe, Dương Minh mới bình tĩnh suy nghĩ về mối quan hệ với Trầm Vũ Tích, việc này làm hắn cảm thấy khá đau đầu. Thật ra, hắn cũng chẳng nhẫn tâm từ chối được.

Nhưng lúc này, Dương Minh hoàn toàn không ngờ, tại hãng xe Đại Đức Nhã Trí đang diễn ra một màn kinh hoàng.

- Trương Vũ Lượng, đánh tao tiếp đi! Trương Bảo ra lệnh cho Trương Vũ Lượng.

- Hả? Tứ gia, ông nói cái gì vậy? Trương Vũ Lượng không hiểu nổi ý của Trương Bảo.

- Tao nói mày đánh tao tiếp đi, bộ không nghe thấy sao? Trương Bảo nói.

- Đánh ông ư? Đánh làm gì chứ? Dương ca cũng đã đi rồi, ông còn dùng khổ nhục kế làm gì nữa? Trương Vũ Lượng ngạc nhiên.

- Kêu mày đánh thì đánh đi, hỏi nhiều làm gì? Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng do dự thì có vẻ mất hứng.

- Được, vậy tôi đánh, là ngài yêu cầu đó! Trương Vũ Lượng đành chịu.

- Nhanh lên, đừng nương tay! Trương Bảo nhíu mày.

- Bốp! Trương Vũ Lượng tát một cái vào mặt Trương Bảo.

- Chưa đã! Trương Bảo trách.

- Sao vậy, tứ gia? Trương Vũ Lượng hỏi lại.

- Còn nhẹ quá, mạnh tay lên chút nữa, chưa no cơm sao? Trương Bảo sờ chỗ vừa bị đánh trên mặt.

- Mạnh nữa lên!

- Hả? Trương Vũ Lượng cố gắng kiểm soát lực, nhưng không còn cách nào khác, hắn cuối cùng ra sức dồn toàn bộ lực, tát vào mặt Trương Bảo.

- Ái cha ơi! Trương Bảo la thảm thiết.

- Tứ gia, ngài có sao không? Ngài bảo tôi ra sức đó nha.

Trương Vũ Lượng đưa ánh mắt đầy đau khổ dò hỏi.

- Sướng thật! Không ngờ Trương Bảo thốt ra một chữ, vẻ mặt thỏa mãn.

- Tất nhiên là tôi đã bảo mày dùng sức rồi! Không tệ lắm, đánh thêm lần nữa đi!

- Hả? Tiếp sao? Trương Vũ Lượng thực sự á khẩu. Tứ gia không phải bị bệnh rồi sao? Không có Dương Minh đây cũng bắt lão đánh nữa sao?

- Nhiều lời, làm tiếp đi. Trương Bảo lại nói.

- Hây a! Trương Vũ Lượng lại vung tay, tát thêm một cái vào quai hàm Trương Bảo, khiến máu từ mũi bắn tung tóe mặt hắn.

- Thích thật! Thích quá đi! Trương Bảo hét lớn.

Bất giác, Trương Vũ Lượng cảm thấy sợ hãi, lạnh sống lưng. Quen Tứ gia lâu rồi, ai biết lão lại thích tự kỷ, thích ăn hiếp, đánh đập như vậy chút?

Không ngờ Trương Vũ Lượng đoán đúng! Trước đó, Trương Bảo cũng vì áp lực của Dương Minh, khi ra lệnh cho Trương Vũ Lượng đánh hắn càng mạnh càng tốt. Rồi còn cảm thấy thích thú vô cùng.

Nãy giờ, hắn để Trương Vũ Lượng đánh là để làm rõ nguyên nhân của chuyện này.

- Sao lại ngưng rồi? Trương Bảo nhíu mày. - Tiếp đi!

- Ài… Trương Vũ Lượng nhìn thấy mặt Trương Bảo đã gần giống Trư Bát Giới, đành thở dài, vung tay lên.

Nếu Dương Minh biết được Trương Bảo có cảm giác điên cuồng thế này, chắc chắn sẽ không biết hắn sẽ nghĩ gì.

- Dương ca, chúng ta đi đâu nữa? Bạo Tam Lập hỏi.

- Tối nay tôi hẹn Tôn Khiết đi ăn cơm, chờ tôi hỏi xem nàng đang ở đâu rồi, anh dẫn tôi đến đó nhé. Dương Minh đáp.

- Được rồi. Bạo Tam Lập gật đầu. Thật ra, hắn biết rõ mối quan hệ giữa hai người, không lấy làm lạ khi cùng nhau đi ăn tối.

Dương Minh nhìn đồng hồ, rút điện thoại gọi Tôn Khiết.

- Tôn Khiết, em đang ở đâu vậy? Dương Minh hỏi.

- Dương Minh, em đang ở trên lớp. Có chuyện gì à? Tôn Khiết đáp.

- Em còn đang học à? Anh tưởng lúc này em đã về rồi chứ. Dương Minh có vẻ sốt ruột:

- Không phải đã hẹn tối nay đi ăn sao? Em định tới đâu để anh đặt bàn trước?

- Ừm, một là Bất Dạ Thiên, hai là khách sạn Quốc tế cũng được; dù sao đều là địa bàn của anh. Tôn Khiết đáp.

- Vậy thì khách sạn Quốc tế đi. Dương Minh không chọn Bất Dạ Thiên vì trước đó Tôn Khiết từng bị tấn công tại đó, hắn sợ nàng bị ám ảnh tâm lý.

Tại khách sạn Quốc tế Tùng Giang, trên tầng cao nhất của một căn biệt thự, buổi tối có thể trực tiếp ở lại đó.

- Được rồi, sau khi đặt chỗ rồi, em nhắn tin giúp anh là được.

- Ok, vậy anh sẽ gửi tin nhắn sau.

Sau cuộc gọi, Dương Minh nói với Bạo Tam Lập: - Đi khách sạn Quốc tế, giúp tôi đặt một phòng riêng.

- Được rồi. Bạo Tam Lập gật đầu, nổ máy xe.

Lúc này, tâm trạng Triệu Oánh khá căng thẳng. Buổi trưa, Tôn Khiết cứ thúc giục khiến nàng cảm thấy quẫn trí, đồng thời nàng cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, không biết làm sao để hẹn Dương Minh.

Liệu có nên nói do bạn cùng phòng muốn gặp mặt hắn? Quá xấu hổ! Nàng và hắn thực sự chưa hẹn hò, nếu gặp rồi vô ý lỡ lời trước mặt Tôn Khiết, thì sao?

Triệu Oánh đi học lòng không yên, nắm chặt tay lại, suy nghĩ miên man.

- Ài, rồi làm sao mới tốt đây? Trong thời gian dài, đã không liên lạc, đột nhiên lại mời hắn ăn cơm chỉ vì Tôn Khiết muốn gặp. Nếu Tôn Khiết mà biết được, nàng làm sao đối diện với Dương Minh đây?

Hôm nay, Triệu Oánh cũng lơ đãng, suốt buổi học tâm trí cứ lang thang. Nàng nhớ lại những chuyện cũ, rồi cười khổ. Cũng giống như Dương Minh, nàng thậm chí còn hay phân tâm nữa.

Không ngờ có ngày, nàng lại là sinh viên, rồi lại còn mơ mẩn trong giờ học. Đang ngẩn ngơ thì tiếng ồn ào vang lên. Nàng giật mình phát hiện lớp đã tan từ lâu mà chưa hay biết.

- Triệu Oánh, tối nay ăn cơm cùng tôi nhé? Phạm Kim Triết đến trước mặt nàng, tươi cười.

Sau khi về thay quần áo, rồi tra xem thời khóa biểu của Triệu Oánh, hắn chờ ở cửa lớp, đợi lớp tan mới bước vào.

Sau khi tắm gọn gàng, diện bộ âu phục lịch lãm, hắn muốn để Triệu Oánh thấy rõ diện mạo mới của mình.

Hắn nghĩ rằng, chỉ cần không có Tôn Khiết cản trở, chắc chắn sẽ chinh phục được Triệu Oánh! Bởi vì trong mắt hắn, Triệu Oánh rất đơn thuần, không có tâm cơ sâu sắc như Tôn Khiết.

- Hả…Tối nay? Tôi đã có hẹn rồi. Triệu Oánh vừa thấy Phạm Kim Triết đã hoảng hốt, lắc đầu từ chối.

- Sao? Cô có hẹn? Là ai vậy? Dù thất vọng, Phạm Kim Triết vẫn hỏi.

- Tôi hẹn ăn tối với Tôn Khiết. Triệu Oánh đáp.

- Thế sao, không sao, nếu thuận tiện tôi đi cùng cũng được.

Triệu Oánh cau mày, sao người này phiền phức như vậy? Nhưng không biết từ chối thế nào, nàng cũng lo lắng, cứ vậy theo quán tính lấy túi xách bước ra — Phạm Kim Triết vội chạy theo.

- Triệu Oánh, đợi tôi một chút!

Triệu Oánh càng thêm chán ghét. Ra khỏi lớp học, nàng nhìn thấy Tôn Khiết đợi ở cửa, bỗng vui vẻ bước nhanh hơn.

- Tiểu Khiết! Triệu Oánh vẫy tay chào Tôn Khiết.

- Triệu Oánh, sao lại tan học muộn vậy? Giảng viên của bạn cũng thật phiền quá!

Tôn Khiết có vẻ trách móc.

Tóm tắt:

Trong một buổi gặp gỡ, Trầm Đại Kỳ bất ngờ phát hiện con gái mình, Trầm Vũ Tích, thường nhắc đến Dương Minh, khiến ông ngỡ rằng họ là một cặp. Dương Minh bối rối trước sự nhầm lẫn này và cảm nhận được tình cảm của Vũ Tích dành cho mình. Cả hai đều không ngờ rằng những hiểu lầm giản dị lại có thể trở thành nguồn gốc cho những tình cảm không định rõ. Cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng, đầy ngượng ngùng và dở khóc dở cười diễn ra giữa nhiều nhân vật, mở ra nhiều cơ hội mới trong tương lai.