Sao vậy? Triệu Oánh ngẩn người, không để ý rằng buổi học đã kéo dài hơn thường lệ.
- Trễ tận hai mươi phút đó! Tôn Khiết nói.
- Tiểu Khiết! Phạm Kim Triết từ phía sau tới liền cười với nàng, dáng vẻ xem lịch sự quá mức.
- Ai cho anh gọi tôi là Tiểu Khiết? Tôi có quen thân gì anh sao? Tôn Khiết nhíu mày.
- Ách, tôi nghe Triệu Oánh gọi vậy mà. Phạm Kim Triết vốn muốn kiếm cớ thân cận Tôn Khiết, ai ngờ cách xưng hô khiến nàng phản cảm.
Khẽ hừ một tiếng, Tôn Khiết chả thèm để ý, hướng về Triệu Oánh nói:
- Triệu Oánh, mình đi.
- Ừm, Triệu Oánh gật đầu khẽ liếc sang Phạm Kim Triết, có vẻ khó xử.
- Không phải hai người muốn đi dùng cơm sao? Vậy thì cùng đi thôi, tôi mời khách.
Phạm Kim Triết tao nhã mời mọc.
- Không cần đâu, bọn tôi có hẹn. Tôn Khiết liếc nhìn Phạm Kim Triết từ chối.
- Kìa, sao lại vậy chứ! Thấy Tôn Khiết không muốn cho mình cùng đi, Phạm Kim Triết vừa ưỡn ngực, mặt nghiêm lại nói.
- Tôi có xe ngay trong bãi, các cô đi đâu tôi đưa đó.
Tôn Khiết lần này chẳng thèm mở miệng, cứ tiến thẳng ra bãi giữ xe. Thấy thế, Phạm Kim Triết nghĩ rằng nàng đã chấp nhận đề nghị của hắn, nên hí hửng theo hai người tới bãi đỗ xe.
Phạm Kim Triết vừa đi vừa tính toán, lát nữa Tôn Khiết và Triệu Oánh lên xe sẽ lại hé mở miệng, có khi còn mời được hai nàng đồng ý đi ăn cơm cùng hắn.
Tôn Khiết nói là đã có hẹn, nhưng chỉ nghĩ là kiếm cớ thôi. Triệu Oánh nói có hẹn, vậy thì Tôn Khiết còn hẹn với ai nữa? Chắc chắn rằng cô nàng Tôn Khiết này định gạt hắn!
Theo Tôn Khiết và Triệu Oánh ra tới bãi giữ xe, Phạm Kim Triết nhanh chân chạy lên, dùng điều khiển từ xa để khoe khoang bấm bíp bíp vài cái, hai đèn xi nhan từ chiếc Honda Civic gần đó chớp tắt liên hồi.
- Đây là xe của tôi, hai vị lên đi!
Phạm Kim Triết duỗi người, làm tư thế mời hai nàng.
Tôn Khiết và Triệu Oánh dừng bước, cả hai đều có vẻ bất đắc dĩ và buồn cười, rồi thản nhiên bước qua, đi thẳng về phía trước.
Phạm Kim Triết nhìn thấy hai nàng hướng xe hắn đi tới thì trong lòng vui vẻ, bước đến đón. Nhưng cả hai chẳng thèm dừng lại mà cứ đi thẳng qua xe hắn.
- Này, hai người đi đâu vậy? Xe của tôi ở bên này chứ đâu! Chiếc Civic này là của tôi! Phạm Kim Triết hấp tấp kêu lên, nhưng Tôn Khiết và Triệu Oánh cũng không thèm để ý.
Tôn Khiết thấy Phạm Kim Triết cứ phiền nhiễu mãi, đành rút điều khiển từ xa ra nhấn nút.
Từ phía xa vọng lại hai tiếng bíp từ chiếc Audi R8 sơn màu hồng nhạt, hai nàng nhanh chóng đi đến chiếc xe.
- Hả?
Phạm Kim Triết trợn mắt ngơ ngẩn nhìn chiếc xe Audi R8 màu đỏ, biểu tượng Iron Man ở đầu xe đã cho thấy giá trị của nó không nhỏ.
Phạm Kim Triết vốn tưởng trong trường hắn thuộc dạng giàu có, lái chiếc xe hơn hai mươi vạn thì có thể lên mặt khoe khoang trước đám con gái. Nhưng hiện tại, không ngờ Tôn Khiết lại có chiếc xe xa hoa hơn. Liên tưởng đến phong cách của nàng, Phạm Kim Triết khẳng định Tôn Khiết là con nhà giàu, nên từ trước tới nay không thèm để ý đến hắn!
Không thể trách được, trước nay Tôn Khiết không thèm ngó ngàng tới hắn. Lúc này, hắn lại cảm thấy có chút đố kỵ và thành kiến. Hắn từng nghe nói rằng đa phần các cô gái nhà giàu đều sa đọa, sinh hoạt cá nhân bừa bãi, vui vẻ là sẽ cùng đàn ông lên giường, thậm chí còn quay phim chụp ảnh lại. Với loại con gái này, Phạm Kim Triết cảm thấy không an toàn, dễ bỏ nhà đi theo người khác.
Trong mắt hắn, Tôn Khiết chính là kiểu gái đó. Nếu không thì sao bộ ngực nàng lại lớn như vậy? Tiền của Tôn Khiết có phải do gia đình cung cấp không, làm sao biết chuyện kinh doanh bên ngoài? Trước mặt học đường, dù nàng được người khác hoan nghênh đến cỡ nào thì ngoài thương trường, nàng chỉ là một con nai béo.
Còn Triệu Oánh thì lại chân thật hơn nhiều, chắc chắn nàng xuất thân từ gia đình không mấy dư dả. Nghĩ vậy, Phạm Kim Triết lại bừng lên hy vọng.
Nhìn thấy Tôn Khiết và Triệu Oánh khuất dạng trong chiếc Audi màu đỏ chói lọi, Phạm Kim Triết cắn răng leo lên xe, bám theo để xem hai nàng sẽ ăn cơm ở đâu!
Chiêu đỉa bám lâu rồi cũng đứt, điều đó không còn tác dụng với Tôn Khiết nữa, nhưng chắc chắn sẽ hữu dụng với Triệu Oánh.
Phạm Kim Triết cũng không lo bị mất dấu con mồi; dù Triệu Oánh đi chiếc xe thể thao, giữa phố xá đông đúc, nhiều đèn xanh đèn đỏ thì khó chạy nhanh.
- Tiểu Khiết, hắn bám theo kìa. Triệu Oánh quay lại, thấy xe Phạm Kim Triết bám theo, nhíu mày.
- Mặc kệ hắn, cứ để hắn theo đi. Tôn Khiết thầm nghĩ. Nếu không sợ Triệu Oánh ngại, cô nàng chỉ cần gọi cho Dương Minh một tiếng, tin chắc Phạm Kim Triết sẽ bị xử lý nhanh thôi.
- Ừm. Triệu Oánh gật đầu, nhưng lúc này lại lo lắng làm sao mở lời với Dương Minh.
- Triệu Oánh, bạn đã gọi điện cho người đó chưa? Tôn Khiết hỏi.
- Chưa, mình hơi ngại. Triệu Oánh do dự, mặt đỏ.
- Sao? Không phải rồi chứ? Mình đã sắp xếp xong rồi, còn bạn thì chưa gọi sao? Tôn Khiết ngạc nhiên.
- Bạn mau gọi đi, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Nếu hắn bận chuyện gì, làm sao hôm nay thành công được? Chuyện tối nay dễ thành bại lắm đấy!
- Hai đứa cũng đã lâu rồi không liên lạc, mình ngại, không biết mở miệng thế nào.
Triệu Oánh lí nhí đáp.
- Vậy thì sao? Cứ mời hắn đi ăn là được rồi. Gọi hắn ra đây trước rồi tính sau. Tôn Khiết nói.
- Vậy thì... trước tiên mình nhắn tin cho hắn đã. Triệu Oánh do dự.
- Bạn cứ lùi mãi vậy, dù bên kia muốn tiến cũng chẳng thể đụng mặt được! Tôn Khiết cười khổ.
- Phù xong rồi! Triệu Oánh mới chịu thấm tháp, rút điện thoại gửi tin nhắn cho Dương Minh.
Dương Minh đang ngồi trong khách sạn quốc tế bàn chuyện làm ăn với Bạo Tam Lập, thì chuông tin nhắn vang lên.
- Tối nay, rảnh không?
Dương Minh ngạc nhiên, vì người nhắn tin chính là Triệu Oánh! Đã lâu hai người không liên lạc, dù trên mạng cũng không nói chuyện, mà trên mạng thì Triệu Oánh không biết nickname đó chính là Dương Minh!
Đột nhiên, Triệu Oánh nhắn tin khiến Dương Minh suy nghĩ. Với tính cách của nàng, có bao giờ chủ động hẹn hắn đâu?
Hôm nay nàng lại chủ động nhắn tin, còn hỏi tối nay có rảnh không.
Chẳng lẽ nhầm số rồi sao? Nếu gửi nhầm thì Triệu Oánh gửi tin này cho ai? Chẳng lẽ nàng đang hẹn hò với người khác? Nếu vậy, nàng đã có bạn trai rồi sao? Trong lòng Dương Minh cảm thấy như bị xát muối, khó chịu vô cùng.
Chẳng lẽ Triệu Oánh đã quên hắn, tìm người khác để dựa dẫm?
- Dương ca, anh nói chuyện với bên vận chuyển của công ty đi.
Lúc này, tiếng Bạo Tam Lập vẫn đều đều, nhưng thấy Dương Minh không phản ứng, hắn hơi bất an.
- Dương ca sao vậy, có chuyện gì sao?
- A! Dương Minh phản ứng, nhìn Bạo Tam Lập bằng ánh mắt áy náy.
- Không có gì, tôi cần nhắn một tin.
- Được rồi Dương ca, tôi đi trước lo chuyện đây. Bạo Tam Lập chủ động tránh đi.
- Ừ, anh đi đi.
Dương Minh thản nhiên khoát tay, trong lòng lại suy nghĩ về tin nhắn của Triệu Oánh.
Bạo Tam Lập thở dài nhẹ nhõm. Hắn đoán rằng Dương Minh có chuyện khó xử, nhưng một khi Dương Minh không nói ra, hắn chỉ có thể lánh đi. Nếu Dương Minh muốn nói, đã nói rồi.
Dương Minh do dự chút rồi trả lời:
- Có chuyện gì thế?
Dương Minh không rõ ràng về việc mình có rảnh hay không, nên dù Triệu Oánh nhắn nhầm, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ.
Trong khi đang suy nghĩ, tin nhắn phản hồi của Triệu Oánh đã tới:
- Tối nay cùng đi ăn cơm chứ?
- Hả? Dương Minh ngẩn người nhìn điện thoại. Vậy là nàng không nhắn nhầm, còn hỏi tối nay có thể đi ăn cơm cùng nhau.
Triệu Oánh chủ động hẹn mình sao? Dương Minh càng cảm thấy khó tin. Nếu như bình thường, hắn sẽ không do dự mà đồng ý, nhưng tối nay đã có hẹn với Tôn Khiết, còn đặt phòng rồi, nếu thất hẹn, sẽ thiệt thòi cho Tôn Khiết.
Huống chi, Dương Minh cũng nhớ Tôn Khiết. Hai người lâu rồi chưa có phút giây riêng tư.
Sau một lúc do dự, vì không thể chia sẻ hai việc cùng một lúc, Dương Minh đành từ chối:
- Đêm nay em không rảnh, đã hẹn trước với người khác rồi. Hẹn lần sau nhé.
Trên xe, Triệu Oánh nóng lòng chờ đợi, tiếng chuông báo vang lên, cô vội vàng mở ra xem. Nhìn dòng tin trả lời của Dương Minh, cô thất vọng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy như trút được gánh nặng. Dương Minh đồng ý, nhưng nàng chưa chuẩn bị tâm lý, làm sao đối mặt với hắn?
- Tốn cả nửa ngày rồi, anh đang ở đâu? Tôn Khiết hỏi.
- Hắn nói tối nay có chuyện, không thể đến rồi. Triệu Oánh nhún vai.
- Chuyện gì thế? Cũng tại bạn không hẹn sớm hơn. Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Tôn Khiết nhíu mày.
- Cứ đi dùng cơm đi, chuyện của mình để hôm khác tính. Triệu Oánh đáp.
- Vậy sao được? Tôn Khiết lắc đầu. - Đi rồi, bạn cứ nhắn lại cho hắn biết là không cần hắn dùng bữa, chỉ cần hắn có mặt ở đây vài phút thôi cũng đủ rồi.
- Hắn không phải bạn trai của mình. Triệu Oánh mặt đỏ bừng. - Vậy cũng không tốt lắm, làm khó người ta rồi.
- Bạn đừng gây áp lực, sao biết trong lòng hắn có bạn hay không? Tôn Khiết nói thêm.
- Cứ xem như là một cuộc thử thách, con gái đôi khi cũng phải chủ động một chút.
- Điều này... Triệu Oánh do dự chốc lát.
- Nhanh lên đi, sắp tới khách sạn rồi đó! Tôn Khiết giục. - Nói cho hắn biết bạn đang ở khách sạn Quốc tế Tùng Giang, để hắn đến đây.
- Vậy được rồi. Triệu Oánh cuối cùng cũng gật đầu, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Dương Minh.
- Dương Minh, có thể tới đây không? Không cần lâu, chỉ cần xuất hiện một chút thôi, bạn tôi muốn gặp Dương Minh.
Dương Minh xem tin nhắn của Triệu Oánh, vừa thấy đã cười thầm. Bạn của nàng muốn gặp hắn? Ý gì thế? Không phải là Vương Tiếu Yên chứ? Dương Minh nghĩ vu vơ, nhưng chắc chắn người đó không phải Vương Tiếu Yên.
Dù sao, Triệu Oánh cũng ít chủ động như vậy, thời gian cũng nhanh, Dương Minh sẽ không từ chối.
- Ở đâu? Để tôi tính thời gian, nếu đến kịp sẽ tới.
Triệu Oánh đọc tin của Dương Minh xong, đáp:
- Khách sạn Quốc tế Tùng Giang.
- Khách sạn Tùng Giang!
Dương Minh sửng sốt, không lý nào? Không lẽ Triệu Oánh đoán được hắn đang ở đây? Nếu vậy thì còn thuận tiện hơn.
- Được, tôi sẽ tới và nhắn tin sau khi tới.
Xem tin nhắn của Dương Minh, Triệu Oánh hít sâu cố trấn tĩnh. Sao nàng lại khẩn trương như vậy? Trong lòng cứ rối bời hết cả!
- Sao vậy? Lại từ chối rồi sao? Tôn Khiết thấy vẻ mặt Triệu Oánh kỳ lạ thì hỏi.
- Hắn đã đồng ý rồi, sẽ qua một chút. Triệu Oánh đáp.
- Vậy cũng tốt, để chút nữa mình coi thử xem hắn có thực sự thích bạn hay không. Tôn Khiết nói. - Hắn đã đồng ý ít nhất còn quan tâm đến bạn.
- Ưm... Triệu Oánh khẽ lên tiếng, không biết trả lời thế nào.
Xe tới khách sạn Quốc tế Tùng Giang, Phạm Kim Triết vẫn luôn theo sát phía sau. Hắn thấy Tôn Khiết chạy vào bãi đỗ xe rồi thầm tặc lưỡi. Quả nhiên con gái nhà giàu khác người thật. Khách sạn kiểu này hắn cũng ít tới, trừ khi làm ăn hoặc dịp quan trọng.
Hôm nay vì Triệu Oánh, hắn đành phải bước vào, đã quyết thì vào thôi, đừng nói ngại ngần hay sợ sệt.
Tôn Khiết đã thấy Phạm Kim Triết theo sau, nhưng chẳng thèm để ý. Lát nữa gặp Dương Minh, chẳng lẽ hắn dám đến phá rối sao?
Tôn Khiết tìm một chỗ đỗ xe rồi dừng lại, Phạm Kim Triết cũng nhanh chóng tìm nơi gần đó, còn chưa vào buổi tối, còn nhiều chỗ trống.
Tôn Khiết và Triệu Oánh xuống xe, đi vào khách sạn. Phạm Kim Triết từ xa đuổi theo, tìm cơ hội bắt chuyện.
Hắn nghĩ rằng Tôn Khiết và Triệu Oánh chưa đặt phòng riêng mà chỉ ra ngoài ăn: hai người không cần tốn kém như vậy.
Đã từng vào đây, Phạm Kim Triết rất rõ, phòng riêng phải đặt trước, chứ không thể để không. Vậy cứ chờ hai nàng chọn xong chỗ mới tới bắt chuyện. Trong một môi trường lịch sự thế này, hẳn nhiên Tôn Khiết cũng phải nể mặt hắn, chuyện sau này cứ thuận theo tự nhiên mà xử lý.
- Chào mừng hai quý khách.
Khi Tôn Khiết và Triệu Oánh bước vào khách sạn, đội ngũ lễ tân đứng bên lễ phép chào.
- Xin hỏi hai cô có đặt phòng hay dùng bữa ạ? Một tiếp viên hỏi.
- Chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi. Tôn Khiết đáp.
- Vâng, hai vị chờ một chút. Triệu Oánh và Tôn Khiết theo tiếp viên tới quầy tính, nhận tên và tra số phòng, rồi hỏi:
- Nhà của cô Dương có đặt chỗ không?
Triệu Oánh và Tôn Khiết đi gặp Dương Minh nhưng gặp phải sự quấy rối của Phạm Kim Triết. Dù đã từ chối lời mời đi ăn của Kim Triết, họ vẫn quyết tâm gặp nhau. Trong khi đó, Dương Minh bất ngờ nhận được tin nhắn từ Triệu Oánh, đề nghị cùng ăn tối, khiến anh phân vân giữa hai cô gái. Cuộc gặp gỡ này đem lại nhiều cảm xúc và bất ngờ cho cả ba người họ.