Dương Minh, mày có giỏi đi nữa thì cũng có tác dụng gì chứ? Mày có thể thắng được đạn sao? Hay mà vẫn cho rằng thân thủ của mày nhanh hơn đạn?
Dư Hướng Đức châm chọc Dương Minh:
— Ha ha ha ha, Dương Minh, mày nằm mơ cũng không ngờ được phải không? Mày không biết tao có súng phải không? Tao vốn cũng không muốn giết mày, nhưng, đây là mày ép tao đó! Là mày ép tao dùng súng đấy! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không lối thì mày lại vào! Đó là mày vội đi tìm chết đấy nhé! Mày ra tay độc ác với đàn em của tao như vậy, đánh gãy tay chân của chúng không phải là được rồi sao? Cùng lắm là trở thành tàn phế mà thôi, nuôi nó nửa năm, một năm là được. Đằng này mày lại muốn thể hiện, muốn làm anh hùng, mày ngưu à? Mày lợi hại à? Xem lần này mày làm thế nào!
Trương Khai Viễn ngồi trong chiếc xe Nissan, thấy Dương Minh trong nháy mắt đã đánh gục đám người Mã Lão Tứ, trong lòng rất sợ hãi. Hắn không ngờ Dương Minh lại khủng bố như vậy. Hắn sợ Đức ca không phải là đối thủ của Dương Minh, sợ Dương Minh sau khi xử lý Đức ca xong sẽ tìm đến mình để gây chuyện. Ngay cả Đức ca cũng không phải là đối thủ của Dương Minh thì mình lấy tư cách gì mà động thủ với Dương Minh đây chứ? Lúc này Trương Khai Viễn thậm chí còn hối hận vì đã gọi Đức ca tới đây. Đang trong lúc bi ai và hối hận, đột nhiên Đức ca rút súng ra, chĩa vào Dương Minh. Cái này đúng là súng thật nha.
Tuy trong phim Trương Khai Viễn đã từng nhìn thấy súng, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy súng thật. Đức ca tại sao lại có súng? Ha ha, Dương Minh ơi là Dương Minh, lần này thì đến lúc mày phải chết rồi.
Sự thay đổi này làm cho Trương Khai Viễn phấn khởi suýt nữa thì kêu thành tiếng. Hắn nhảy múa trong xe đến nỗi đập mạnh đầu vào trần xe, nhưng cũng không cảm thấy đau. Bởi vì tình hình trước mắt làm hắn sung sướng đến mức quên hết mọi chuyện.
Quá tuyệt rồi, Trương Khai Viễn nắm chặt tay lại. Ra vậy, mình tìm Đức ca tới đúng là không sai. Tốt nhất là Đức ca bắn chết Dương Minh đi, như vậy sau này mình sẽ bớt đi được một đối thủ.
Về việc Đức ca sau khi giết Dương Minh có xảy ra rắc rối gì hoặc liên lụy đến mình không, thì lúc này Trương Khai Viễn không nghĩ tới nữa.
Tiểu Lộ nhìn thấy Mã Lão Tứ và đám Cường Tử lao vào đánh Dương Minh cũng hơi khẩn trương. Nhưng khi thấy Dương Minh trong nháy mắt đã đánh gục cả 4 người mà vẫn còn bình tĩnh, rất là hưng phấn, khuôn mặt nàng cũng đầy vẻ sùng bái.
Kinh Tiểu Lộ vốn là cô bé thích sùng bái bạo lực. Lúc này, thấy hành động anh hùng của Dương Minh thì rất ngưỡng mộ, thậm chí còn có ý định muốn xông ra ôm lấy Dương Minh để thân mật.
Nhưng hưng phấn không kéo dài lâu, Dư Hướng Đức đột nhiên rút súng ra, nhắm vào Dương Minh, khiến vẻ mặt của Kinh Tiểu Lộ trở nên khó coi.
Đây có thể là súng sao? Làm sao Dư Hướng Đức lại có được món đồ này? Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Dư Hướng Đức, trong lòng Kinh Tiểu Lộ rất sợ hãi. Hắn sẽ không nổ súng chứ?
Theo bản năng, Kinh Tiểu Lộ có cảm giác muốn nhào vào cướp lấy khẩu súng. Lúc này, nàng còn có thể hiểu tại sao Chu Giai Giai lại hành động rồ dại như vậy! Mình bây giờ cũng có ý nghĩ đó phải không?
Nhưng, dù ý nghĩ đó mãnh liệt trong đầu, nàng đã dùng hết sức để đè xuống. Nàng là người hiểu chuyện hơn Chu Giai Giai. Bởi vì nàng nghĩ đến lời của Chu Giai Giai lúc đó: "Dù cô ta không đỡ đạn cho Dương Minh thì với thân thủ của Dương Minh cũng dễ dàng tránh được viên đạn đó." Mình xông ra cướp súng, ngược lại gây thêm phiền phức cho Dương Minh!
Chính vì câu nói này mà trong lòng Kinh Tiểu Lộ lập tức bình tĩnh trở lại. Nàng hơi ngoảnh đầu, nhìn Dương Minh, thấy trên mặt hắn có vẻ ngạc nhiên và có chút cổ quái, càng làm nàng yên tâm hơn.
Với hiểu biết của Kinh Tiểu Lộ về Dương Minh, trong những tình huống như thế này, vẫn thể hiện như vậy, chứng tỏ Dương Minh đã nắm chắc khả năng giải quyết chuyện này. Dương Minh là người bị đe dọa mà không tỏ vẻ sợ hãi, thì nàng còn lo lắng gì? Nghĩ vậy trong lòng nàng cảm thấy rất thoải mái.
Thực ra, đúng như nhận định của Kinh Tiểu Lộ! Trên mặt Dương Minh thể hiện vẻ ngạc nhiên, là vì hắn vẫn không cầu xin Dư Hướng Đức buông tha, mà chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên khi Dư Hướng Đức chĩa súng về phía mình.
Muốn chết, cũng phải muốn chết như thế này chứ? Vốn dĩ Dương Minh không có ý định giết Dư Hướng Đức. Vì vậy, hắn ra tay không quá độc ác, chỉ đánh bọn đàn em của hắn xỉu đi thôi. Nhưng tên Dư Hướng Đức này vẫn cứ mê muội cố chấp muốn dùng súng bắn chết mình! Theo Dương Minh, chuyện này thật là buồn cười nhất trên đời. Một tên lưu manh muốn giết đệ tử của Vua sát thủ, kết quả thế nào? Không cần nghĩ cũng rõ rồi. Đừng nói Dư Hướng Đức chỉ là một tên lưu manh nhỏ, dù cùng là sát thủ thì cũng chỉ là đi tìm chết. Chỗ nào hắn lợi hại chứ?
Kết cục này chắc chắn sẽ là bi kịch. Đúng lúc Dư Hướng Đức đang hưng phấn không tả xiết, đang hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng, thì biến cố xảy ra lần nữa.
Khẩu súng đang nằm trong tay Dư Hướng Đức, không rõ từ lúc nào và bằng cách nào lại lọt vào tay Dương Minh. Dương Minh cầm súng, chĩa thẳng vào trán của Dư Hướng Đức.
Vẻ mặt Dư Hướng Đức còn mang nụ cười đắc ý, thì lúc này đờ ra.
— Dư Hướng Đức, mày rất ngu, đúng là rất ngu. Có một cuốn sách tên là "Ngân thuần nhân ái muội", tao thấy mày đúng là rất ngớ ngẩn.
Dương Minh nhìn Dư Hướng Đức châm chọc:
— Lời nói lúc nãy, mày vẫn không để vào tai. Mày cho rằng mày rất ngưu? Có súng trong tay rồi, mày muốn làm gì tao? Tao không thể không nói, mày đúng là hết thuốc chữa rồi.
Dù Kinh Tiểu Lộ nghĩ rằng Dương Minh đã có cách xử lý rồi, nhưng trong tình huống cấp bách này, nếu nói là nàng không lo lắng thì là giả. Đang thấp thỏm, lo âu thì lại nghe Dương Minh đột nhiên giáo huấn Dư Hướng Đức như vậy. Trong lòng nàng bực bội, lúc này còn giở giọng giáo huấn, thấy rõ khẩu súng như có ma thuật đã nằm gọn trong tay Dương Minh từ lúc nào rồi.
Kinh Tiểu Lộ thậm chí không rõ Dương Minh làm thế nào, giống như lần trước, khi đánh ngã 4 người Mã Lão Tứ vậy. Thân thủ của Dương Minh đúng là đạt tới cảnh giới khó tưởng tượng.
Lần này, Dư Hướng Đức đần thối ra, mắt đờ đẫn đầy vẻ tuyệt vọng. Lúc nãy hắn còn không cam tâm, hiện tại đã không còn gì để mà cam tâm nữa. Khoảng cách về thực lực cuối cùng cũng làm hắn nhận ra hoàn cảnh thật tại.
Khoảng cách giữa hắn và Dương Minh không phải là nửa điểm, một điểm, mà là trời với vực. Lúc này, Dương Minh nói rất đúng: "Quân tử báo thù 10 năm không muộn." Nhưng nếu sau 10, 20, 30 năm hoặc thậm chí 100 năm vẫn không thể báo thù, thì tốt nhất là nên sớm quên đi.
— Dương Minh, mày có bản lĩnh thì bắn chết tao đi. Mày dám không?
Dư Hướng Đức biết hôm nay chắc chắn không xong rồi, mọi dự định của hắn đều phá sản. Hắn nghĩ rằng Dương Minh cũng như mình, sẽ không dám nổ súng. Dương Minh là công tử nhà giàu, có tiền đồ sáng sủa. Nếu bây giờ mà hắn bắn chết ta, thì dù Dương Minh có bản lĩnh đến đâu, cũng phải ngồi tù hơn nửa đời người.
— Mày không phải là người kích tôi, thật ra, bắn chết mày cũng không phải chuyện gì to tát.
Dương Minh lạnh lùng nói.
Trương Khai Viễn không ngờ chuyện biến chuyển lại nhanh như vậy. Khẩu súng trong tay Dư Hướng Đức đột nhiên rơi vào tay Dương Minh, mới vui mừng chưa được bao lâu đã thành bi kịch. Dương Minh là người thế nào? Thân thủ của hắn ghê gớm ra sao? Ngay cả súng cũng xem như không có gì, vậy mà bây giờ lại nằm trong tay hắn. Thật quá kỳ lạ.
Nhưng sau khi nghe Dương Minh bình luận về việc giết Dư Hướng Đức, trong lòng Trương Khai Viễn vui trở lại. Lần này, hắn đã tuyệt vọng thật rồi. Đang chuẩn bị, nếu sau này bị Dương Minh phát hiện, hắn sẽ van xin xin Dương Minh tha thứ một lần. Quân tử là người không chịu nổi gian khổ trước mắt, cứ thoát thân rồi tính sau.
Nhưng khi nghe Dương Minh tuyên bố sẽ giết Dư Hướng Đức, ý nghĩ của Trương Khai Viễn thay đổi ngay lập tức. Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Nếu Dương Minh giết Dư Hướng Đức, thì đây là tội cố ý giết người. Dù hắn có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể lĩnh án tù chung thân thôi.
Như vậy, Kinh Tiểu Lộ chắc chắn sẽ trở thành vật trong tay mình. Nghĩ vậy, lòng Trương Khai Viễn liền nở hoa, nhất định Dương Minh phải nổ súng, phải giết chết Dư Hướng Đức. Như vậy, hắn mới yên tâm ngồi tù, ha ha. Thật không thể phủ nhận, Trương Khai Viễn là người hay thay đổi, chỉ trong chớp mắt đã có thể bán đứng Dư Hướng Đức rồi.
— Mày thề đi! Mày bây giờ bắn đi!
Dư Hướng Đức tự nhiên không tin lời Dương Minh. Thấy Dương Minh càng lúc càng điềm tĩnh, càng khiến hắn nghĩ rằng Dương Minh không dám nổ súng, nên cố ý chọc giận.
Nếu Dương Minh tha cho hắn, hoặc nổ súng giết hắn, thì cũng coi như chẳng còn hy vọng báo thù. Sống không còn ý nghĩa gì nữa, thì tốt hơn là chết để thoát khỏi khổ đau. Tốt nhất là Dương Minh bắn chết hắn rồi… thôi, coi như mình đã trả thù rồi.
— Dương Minh, anh đừng kích động!
Kinh Tiểu Lộ lần này thực sự sợ hãi, nàng sợ Dương Minh vì kích động mà thật sự nổ súng. Dù trong lòng máu huyết sôi sục, nhưng nàng biết, phim là phim, hiện thực là hiện thực. Một khi Dương Minh nổ súng, hậu quả chính là bị tù tội đợi sẵn.
— Anh đừng nghe hắn nói lung tung, nhất định không được nổ súng!
— Ha ha, Tiểu Lộ, em có thấy không? Thằng ôn này, mười phần đáng chết đó!
Dương Minh nhìn Dư Hướng Đức rồi quay sang hỏi Kinh Tiểu Lộ.
— Hắn đáng chết rồi, đúng, sẽ có người thu thập hắn. Nhưng anh cố ý giết hắn thì sẽ thành tội phạm đó.
Kinh Tiểu Lộ tất nhiên không muốn chuyện gì xảy ra với Dương Minh.
— Ha ha, nếu như vậy, để cho hắn chết đi.
Trong lúc Dương Minh nói, hắn rất tự nhiên bóp cò súng. Khẩu súng chĩa thẳng vào trán của Dư Hướng Đức, làm hắn đờ ra, rồi ngã xuống.
Dương Minh bắn súng rất nghệ thuật. Máu còn chưa kịp chảy ra khỏi trán của Dư Hướng Đức, óc cũng không bị lộn ra ngoài. Một chút cảm giác ác cảm cũng không có. Dương Minh, sợ Kinh Tiểu Lộ nhìn thấy sẽ hoảng sợ, nên chọn góc đó để bắn. Với thân thủ của một sát thủ như hắn, thì chuyện này quá dễ dàng.
Chỉ nghe rõ một tiếng nổ. Anh ta đã thật sự nổ súng. Kinh Tiểu Lộ kinh hãi, mắt chữ O, nói với Dương Minh:
— Dương Minh, sao anh lại nổ súng vậy! Anh thật sự nổ súng luôn sao?
— Ừ, không ngờ khả năng tiếp nhận của em mạnh thật. Nhìn thấy người chết mà còn hoảng sợ.
Dương Minh cảm thấy phản ứng của Kinh Tiểu Lộ hơi ngoài dự liệu, ban đầu nghĩ rằng nàng sẽ la hét thất thanh. Nhưng chẳng ngờ, phản ứng như vậy, đối với một người lần đầu chứng kiến cảnh tượng như thế, là bình thường.
— Loài người này, chết rồi có gì đáng sợ! Em còn vui mừng vì đã đánh thắng được rồi!
Kinh Tiểu Lộ nhíu mày nói:
— Nhưng anh thì sao, anh đã bắn chết hắn rồi, lát nữa cảnh sát đến bắt anh thì sao? Anh nói xem, anh làm vậy có đúng không, sao còn kích động như vậy! Tức chết em rồi!
Kinh Tiểu Lộ lo lắng tràn trề, túm chặt lấy áo Dương Minh, giật giật:
— Anh sao lại làm mọi người lo lắng như vậy! Anh bị bắt rồi, em phải làm sao đây? Mộng Nghiên và các chị khác phải làm sao? Nói đi!
— Hắn định nổ súng bắn anh trước, anh đành phải giết hắn thôi.
Dương Minh nhún vai, xem như không có gì.
— Ái chà, anh không phải cảnh sát, hắn nổ súng giết anh, mà anh cũng không thể giết hắn sao!
— Tức giận, Kinh Tiểu Lộ nói.
— Hay là như vậy, anh đưa súng cho em, em để vân tay của em lên đó, rồi nói là em đã nổ súng bắn chết hắn được rồi.
Kinh Tiểu Lộ nói xong, liền định giành lấy khẩu súng trong tay Dương Minh.
— EM làm gì vậy! Tiểu Lộ!
Dương Minh bị Kinh Tiểu Lộ dọa sợ, không ngờ nàng cương quyết đến thế, lại muốn ngồi tù thay cho mình. Chuyện này khiến Dương Minh cảm động vô cùng.
— Em làm gì vậy? Nhanh đưa súng cho em! Nếu chậm trễ thì không kịp nữa. Anh còn nhiều việc phải làm, em chỉ cần chăm sóc bà là được rồi. Nếu em không bị phán tử hình, anh vẫn thường xuyên đến thăm em là đủ.
Kinh Tiểu Lộ càng nói càng kích động, nước mắt đã bắt đầu chảy dài trên má.
Thực ra nàng không muốn rời xa Dương Minh, nhưng cảm giác muốn hắn không gặp chuyện gì mới khiến nàng làm như vậy.
— Được rồi, Tiểu Lộ, anh hiểu lòng em, cảm ơn em.
Dương Minh hít một hơi thật sâu, nói:
— Dư Hướng Đức này, ít nhất cũng làm anh hiểu rõ hơn về tình cảm của em dành cho anh.
Dương Minh vốn nghĩ rằng, tình cảm của Kinh Tiểu Lộ với mình không sâu đậm, sau khi mình đi Vân Nam, nàng sẽ quên mất mình. Nhưng không ngờ, qua chuyện hôm nay, mới thấy rõ tấm lòng kiên định của nàng.
— Dương Minh, anh đùa gì vậy?
Kinh Tiểu Lộ tức giận nói.
— Đừng sợ, không sao đâu.
Dương Minh nắm tay nàng, an ủi.
— Làm sao mà không sao được.
Kinh Tiểu Lộ buồn bực.
— Nhiều người đã thấy anh rồi. Tuy chỗ này tối, nhưng lúc nãy trong cửa hàng bánh bao, anh đi ra ngoài cùng đám đàn em của hắn, chắc chắn nhiều người đã nhìn thấy. Nếu cảnh sát điều tra, họ sẽ nghi ngờ đến anh đó.
— Thì bọn họ đều thấy rõ Dư Hướng Đức đến tìm anh gây chuyện, như vậy dễ giải thích hơn.
Dương Minh cười nói. Nói xong, hắn nghĩ tới Trương Khai Viễn đang ngồi trong chiếc xe Nissan. Trong lòng hiểu ngay rằng, Dư Hướng Đức chắc chắn là do Trương Khai Viễn tìm tới. Thằng nhóc này thật âm hiểm. Nếu không phải hắn có võ công, thì hôm nay người nằm đây không phải là mình, Kinh Tiểu Lộ cũng không bị bắt đi. Đến lúc đó chuyện gì xảy ra, thì Dương Minh rõ ràng trong lòng.
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng Dương Minh bùng lên, ánh mắt hướng về chiếc xe Nissan. Hắn thấy Trương Khai Viễn vẻ mặt hưng phấn, cầm điện thoại gọi ai đó:
— Alo, có phải cục cảnh sát thành phố Cát Đốn không? Tôi muốn báo án. Trong một ngõ nhỏ cạnh quán bánh bao phong vị Tây An gần khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân, xảy ra một vụ án mạng. Các anh đến nhanh nhé.
Thằng nhóc này còn muốn báo cảnh sát! Dương Minh cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ Dư Hướng Đức là do Trương Khai Viễn đưa tới? Đang suy nghĩ thì thấy Trương Khai Viễn đang lẩm bẩm:
— Đức ca ơi Đức ca, tôi xin lỗi anh. Không ngờ tìm anh đến giúp đỡ lại để anh chết như vậy. Nhưng không sao, anh chết cũng có tác dụng. Khi cảnh sát đến bắt Dương Minh rồi, Kinh Tiểu Lộ sẽ là của tôi! Ha ha. Đức ca, em sẽ đốt nhiều vàng mã cho anh, anh đừng trách em nhé.
Dương Minh nghe thấy những lời này của Trương Khai Viễn, cảm thấy buồn cười. Càng thêm khâm phục Dư Hướng Đức thật sự quá ngu ngốc, như chết oan vô duyên vô cớ. Rõ ràng là hắn đã chết trong tay mình, thật ra thì Trương Khai Viễn muốn moi mạng của hắn.
Nhưng, Dương Minh rất tức giận với hành động âm mưu của Trương Khai Viễn. Thằng ôn này còn muốn hãm hại mình để đoạt Kinh Tiểu Lộ. Dương Minh làm sao tha thứ được?
Nhấc súng, bắn một phát về phía chiếc xe. Cửa xe Nissan bị nổ tan tành, phát đạn này có thể cản được hay không? Phát súng của Dương Minh trúng ngay vào đũng quần Trương Khai Viễn. Hắn lập tức hét thảm, rồi ngất xỉu.
Phát súng của Dương Minh rất chính xác, một phát đã bắn nát cần tăng dân số của Trương Khai Viễn. Đối với loại người này, Dương Minh tuyệt đối không nương tay.
— Á? Dương Minh, sao anh lại nổ súng nữa? Trong xe còn có người sao?
Kinh Tiểu Lộ nghe thấy tiếng súng và tiếng kêu thảm của Trương Khai Viễn, sợ hãi nhìn về chiếc xe Nissan.
— Trương Khai Viễn trong xe. Dư Hướng Đức là do hắn tìm đến.
Dương Minh nhàn nhạt nói:
— Thằng ôn này, bỏ đi, nhìn thấy anh giết Dư Hướng Đức rồi, nó liền báo cảnh sát đến bắt anh. Để chiếm đoạt em. Chính vì vậy, anh phải giết hắn.
— A!
Kinh Tiểu Lộ lúc này chưa kịp nghĩ vì sao Dương Minh biết chuyện này, chỉ theo bản năng tin lời. Hiện tại lo lắng nhất là chuyện không hay xảy ra cho Dương Minh.
Trong lúc nàng còn đang lo lắng, Dương Minh lấy điện thoại gọi cho Hạ Băng Bạc:
— Hạ ca, em là Dương Minh.
— Dương Minh hả? Lại có chuyện gì?
Hạ Băng Bạc biết rằng nếu không có chuyện gì thì Dương Minh sẽ không chủ động gọi. Nên đã quen với điện thoại của hắn rồi. Khi không có việc, hắn thường không đến Tam Bảo Điện.
— Em đang ở khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân. Có một kẻ thù cũ của em muốn dùng súng giết em.
Dương Minh nói.
— Cái gì! Vậy anh không sao chứ?
Hạ Băng Bạc vội hỏi khi nghe xong. Dương Minh bây giờ là nhân vật được quốc gia bảo hộ, không thể xảy ra chuyện gì. Trước chuyến đi Vân Nam, chuyện này còn làm hắn lo lắng:
— Anh không bị thương chứ?
— Không sao, hắn đã bị em giết rồi. Tên đi cùng hắn bị em bắn bị thương rồi.
Dương Minh đáp.
— Em nghĩ chuyện này khiến em hơi sợ, chuyện đi Vân Nam rồi đó.
Dương Minh đối mặt với Dư Hướng Đức, người đã châm chọc và muốn gây hại đến anh. Sau khi đánh bại đám đàn em của Dư Hướng Đức, tình thế trở nên căng thẳng khi Đức rút súng nhằm vào Dương Minh. Tuy nhiên, Dương Minh nhanh chóng lấy lại quyền kiểm soát, bắn chết Dư Hướng Đức và buộc Trương Khai Viễn, kẻ gợi ý việc này, phải chịu đau khổ. Mặc dù sự việc dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Dương Minh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và quyết định. Kinh Tiểu Lộ thể hiện tình cảm mạnh mẽ, lo lắng cho Dương Minh trong phút nguy hiểm này.