Được rồi, cứ chờ ở đó. Tôi thấy cậu bây giờ rất tốt đó.

Hạ Băng Bạc thấy Dương Minh đề cập đến chuyện nhiệm vụ liền bị dọa cho hoảng sợ, hắn chỉ sợ Dương Minh không đi.

Thực ra, Hạ Băng Bạc cũng biết chuyến đi Vân Nam lần này mười phần nguy hiểm, chín phần chết. Hạ Tuyết đi là do lão gia tử trong nhà quyết định, mình không thể thay đổi được. Suy nghĩ của lão gia tử và của mình không giống nhau; ông cho rằng để Hạ Tuyết đi là để rèn luyện thêm kinh nghiệm, nếu không thì trẻ như vậy mà làm đội trưởng đội hình sự có phần hơi non nớt.

Nhưng nói gì thì Hạ Tuyết cũng là người trong hệ thống; đi thì cũng đúng thôi, nhưng đối với Dương Minh mà nói thì có chút không công bằng. Hắn là sinh viên đại học, có tương lai tốt đẹp phía trước. Mình để hắn đi như vậy có phải hơi tàn nhẫn không? Nhưng Hạ Băng Bạc cũng không còn cách nào khác, việc này nhằm trừ hại cho dân. Nếu dung túng để Hữu trưởng lão luyện thành tà công, hậu quả không thể lường trước được.

Việc này dù có cảm giác như là chuyện viễn tưởng nhưng thực tế lại đang diễn ra trước mắt. Việc Hữu trưởng lão hút máu người luyện tà công, Hạ Băng Bạc cũng đã chính mắt chứng kiến rồi.

"Nói đùa với anh thôi."

Dương Minh thản nhiên nói:

"Đã đáp ứng với anh rồi, em tự nhiên sẽ đi thôi."

"Oạch."

Ánh mắt Hạ Băng Bạc trong nháy mắt trở nên linh hoạt hơn, nhưng hắn cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nói:

"Tiểu tử này, gây họa rồi gọi tôi chùi đít cho cậu, nói đi, cậu đang ở vị trí nào để tôi cho người đến xử lý."

"Hắc hắc."

Dương Minh cũng biết sự thay đổi cảm xúc của Hạ Băng Bạc nên không nói nhiều:

"Trong một con ngõ nhỏ bên cạnh quán bánh bao phong vị Tây An, gần khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân thành phố Cát Đốn."

"Tôi sẽ bảo người của tôi ở thành phố Cát Đốn qua đó ngay."

Hạ Băng Bạc ừ một tiếng rồi cắt máy.

"Dương Minh, anh gọi điện thoại cho ai đấy? Còn nhiệm vụ gì nữa? Anh đang nói cái gì đấy?"

Kinh Tiểu Lộ chờ Dương Minh cúp máy rồi nghi ngờ hỏi:

"Người đó có thể giúp anh?"

"Xem thì biết."

Dương Minh cười cười.

"Vậy chúng ta đứng chờ ở đây? Chờ cảnh sát đến bắt chúng ta đi?"

Kinh Tiểu Lộ cảm thấy mình và Dương Minh đúng là ngốc, giết người xong còn chờ người ta đến bắt? Còn không mau mà chạy trốn đi?

"Bắt ai còn chưa biết được."

Dương Minh nhìn về chiếc xe Nissan không lo lắng, nói:

Tên Trương Khai Viễn này liên hợp với Dư Hướng Đức để hãm hại mình. Như vậy, liệu Hạ Băng Bạc có bỏ qua cho hắn không? Trên người mình đang mang trọng trách, bọn họ còn muốn đẩy mình vào chỗ chết. Có thể thấy Trương Khai Viễn sau khi bị Hạ Băng Bạc xử lý chắc chắn cũng không có kết quả tốt đẹp gì.

"Ơ?"

Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc nhìn Dương Minh:

"Chẳng lẽ cảnh sát đến sẽ không bắt anh mà bắt bọn họ? Bọn họ là người bị hại mà."

"Em nghĩ sai rồi, anh mới là người bị hại."

Dương Minh nhún vai, nói:

"Là bọn họ muốn giết anh."

"Việc này."

Kinh Tiểu Lộ thầm nghĩ, đúng là bọn họ muốn giết anh, nhưng anh cũng không thể ngược lại mà giết bọn họ chứ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ đằng xa vọng lại tiếng còi xe cảnh sát. Một chiếc xe cảnh sát và một chiếc Audi A6 biển số dân sự màu đen đỗ trước mặt Dương Minh.

Dương Minh nhìn thấy trên kính xe Audi A6 có một dãy giấy thông hành liền biết đây là của người mình. Xem ra, Hạ Băng Bạc làm việc rất nhanh, người của mình đến cùng lúc với cảnh sát. Phải biết rằng Trương Khai Viễn gọi điện báo cảnh sát trước mình khá nhiều. Nhưng Dương Minh cũng biết mình thuộc một cơ quan đặc biệt, nên không cảm thấy có gì là quá bất thường.

Từ trong xe Audi A6 bước xuống một người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen. Người này nhanh chóng chạy về phía Dương Minh, vừa chạy vừa so sánh hình ảnh trong điện thoại với Dương Minh. Dương Minh dùng dị năng nhận diện thấy người áo đen đang nhìn chính là hình ảnh của mình trong điện thoại hắn, chắc chắn do Hạ Băng Bạc gửi cho hắn.

Sau khi đối chiếu xong, người áo đen xác nhận không nhầm người, liền nhiệt tình hỏi:

"Dương tiên sinh phải không? Tôi là Lí Chí, người do Hạ đội phái tới. Tôi có thể xem giấy chứng nhận của anh được không?"

Dương Minh thầm nghĩ Lí Chí này thật cẩn thận. Sau khi so sánh ảnh của mình xong còn muốn kiểm tra giấy chứng nhận, nhưng cẩn thận thì không có sai lầm. Dương Minh hiểu chuyện đó, nên rất vui vẻ đưa giấy chứng nhận của mình cho Lí Chí.

Lí Chí nhanh chóng kiểm tra xong, đưa trả lại giấy chứng nhận cho Dương Minh. Hắn chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận biết thật giả:

"Cảm ơn anh, Dương tiên sinh. Xin lỗi đã làm phiền. Tôi cũng chỉ làm theo quy tắc thôi."

"Không sao."

Dương Minh xua tay, nói:

"Làm phiền anh quá, muộn thế này rồi còn bắt anh đến đây."

"Việc này là trách nhiệm của tôi. Hạ đội nói với tôi rằng, Dương tiên sinh là nhân vật quan trọng do quốc gia bảo vệ, không thể để xảy ra tổn thất gì. Những tên ranh con này đúng là có mắt không trồng, muốn dùng súng giết anh, đúng là chẳng còn muốn sống nữa rồi."

Lí Chí nói.

"Lí ca, 5 tên nằm dưới đất, chỉ có tên bắn thủng đầu đã chết rồi, còn lại 4 tên bị đánh ngất đi. Trong xe còn một tên bị thương hôn mê, anh xem nên xử lý thế nào?"

Cảnh sát Cát Đốn đã nghe qua điện thoại của Hạ Băng Bạc, chuyện này do người của họ xử lý. Cảnh sát chỉ hỗ trợ Lí Chí phá án.

"Bị thương thì đưa đi viện, chết thì điều tra rõ thân phận."

Lí Chí nói.

"Bị đánh ngất đi thì làm cho tỉnh lại, chờ tôi và Dương ca thẩm vấn."

"Dạ, Lí ca."

Các cảnh sát làm theo lời của Lí Chí xử lý hiện trường.

Kinh Tiểu Lộ đứng một bên xem mà ngây người! Lí Chí này là thần thánh phương nào chứ? Đến đây nói vài lời vụ án kết thúc rồi, mà cảnh sát có vẻ như chỉ hỗ trợ anh ta.

Lạ nhất là anh ta còn hỏi Dương Minh về giấy chứng nhận gì đó. Sau khi Dương Minh đưa ra, hai người liền trở nên như hai đồng đội chiến tuyến. Hơn nữa, Lí Chí còn nói sẽ cùng đi thẩm vấn mấy người bị đánh ngất kia nữa chứ! Dương Minh có quyền làm điều này sao?

"Dương tiên sinh, anh đi đâu vậy? Hay chúng ta đi thẩm vấn mấy tên kia, hay là anh về nghỉ ngơi?"

Lí Chí hỏi.

"Thẩm vấn thì tôi không đi. Anh hỏi mấy câu là được rồi. Thực ra, nguyên nhân chuyện này rất đơn giản. Tôi đưa bạn tôi đi dự họp lớp, thằng bị thương nằm trong xe kia trước đó thầm yêu bạn gái tôi, gọi mấy tên xã hội đen đến định giáo huấn tôi một trận, rồi bắt bạn gái tôi đi giao cho chúng. Kết quả, người mà chúng tìm đến lại có thù cũ với tôi. Khi tôi còn trong tù, có đá hắn một cú, rồi hắn dùng súng bắn tôi. Tôi cướp được súng của hắn, rồi bắn chết hắn luôn."

Dương Minh đơn giản kể sơ qua quá trình chuyện xảy ra.

"Ra vậy."

Lí Chí tuy ngạc nhiên vì tại sao Dương Minh lại phải vào tù, nhưng không tiện hỏi nhiều. Người làm nghề này như bọn họ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có thể Dương Minh vào tù để nằm vùng cũng nên.

"Chuyện sau này phiền anh xử lý giúp tôi. Tôi không đi nữa, định về khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân đây."

Dương Minh nói.

"Vậy tôi đưa anh về."

Lí Chí vội vàng nói.

"Thôi, không cần đâu."

Dương Minh xua tay, nói:

"Tôi tự về được rồi, tôi còn xe nữa."

"Dương tiên sinh, lần này Hạ đội ra lệnh phải bảo đảm an toàn cho anh, tôi phải đưa anh về mới yên tâm."

Lí Chí kiên quyết nói.

"Việc này không cần thiết đâu."

Dương Minh cười khổ, nói:

"Gần vậy rồi, tôi tự đi được rồi."

"Đây là nhiệm vụ."

Lí Chí lại kiên quyết:

"Hạ đội đã ra lệnh như vậy."

"Oạch."

Dương Minh bó tay, đành nói:

"Hay là tôi gọi điện cho Hạ ca nhé."

"Vậy cũng được."

Lí Chí gật đầu:

"Dương tiên sinh, tôi nhận được mệnh lệnh của Hạ đội phải bảo vệ an toàn cho anh. Tôi thật sự không còn cách nào khác, mong anh thông cảm."

"Không sao, tôi hiểu."

Dương Minh gật gật đầu, cảm thấy Lí Chí là người phục tùng mệnh lệnh của Hạ Băng Bạc. Cái kiểu nghiêm khắc, kỷ luật này, Dương Minh không cần phải tuân theo. Có thể tùy ý hơn một chút, nhưng những người trong biên chế thì phải tuyệt đối chấp hành.

Dương Minh nói xong, lấy điện thoại bấm số của Hạ Băng Bạc.

Hạ Băng Bạc nhanh chóng nghe máy, hỏi:

"Dương Minh, sao rồi? Lí Chí đã đến chưa?"

"Đến rồi, đã giải quyết xong rồi, nhưng anh ta nói là anh ra lệnh phải bảo vệ an toàn cho em?"

Dương Minh hỏi.

"Đúng vậy, thằng ôn con này, một ngày không bị người ta ám sát hoặc tấn công, tôi cảm thấy sợ rồi. Trước khi đi Vân Nam, cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi làm sao báo cáo với cấp trên đây?"

Hạ Băng Bạc không vui nói.

Tóm tắt:

Dương Minh và Hạ Băng Bạc thảo luận về nhiệm vụ sắp tới tại Vân Nam, trong khi Hạ Băng Bạc bày tỏ lo ngại cho sự an toàn của Dương Minh. Sau khi xảy ra xô xát với một nhóm xã hội đen do Trương Khai Viễn đứng đầu, Dương Minh gặp phải sự chú ý của cảnh sát. Lí Chí, người được Hạ Băng Bạc phái đến, xuất hiện nhằm đảm bảo an toàn cho Dương Minh, dẫn đến những diễn biến phức tạp trong việc xử lý hiện trường và thẩm vấn các đối tượng liên quan.