- Trần tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu chưa? Nếu ông đến tìm Dương ca chúng tôi để nói những lời vô ích, vậy cuộc đàm phán của chúng ta có thể kết thúc.

Quách Kiến Siêu ra hiệu cho Dương Minh, mở miệng nói.

Trần Trí Nghiệp lúc này trong lòng cũng có ý nghĩ giống hệt Dương Minh, hắn thầm nghĩ: Hiện tại ngươi cứ làm ra vẻ am hiểu đi, lát nữa sẽ có người phải khóc.

- Được rồi, vậy chúng ta đi vào chủ đề chính.

Trần Trí Nghiệp thực ra cũng chẳng buồn hòa nhã cùng Dương Minh. Quách Kiến Siêu đã nói chuyện đàm phán gì đó rồi, do hắn nhìn thấy chuyện khách sạn Quốc Tế Tùng Giang của Dương Minh bị khách sạn Douglas thu mua đã là ván đã đóng thuyền, không cần phải lo lắng! Chỉ có điều giá cả bao nhiêu mới là quan trọng!

Nếu không thì, Dương MinhQuách Kiến Siêu cũng không có khả năng ngồi ở đây.

Cho nên Trần Trí Nghiệp không nói nhiều, lấy từ trong tay ra túi văn kiện, trình ra một phần rồi trực tiếp đưa cho Quách Kiến SiêuDương Minh bên kia:

- Đây là báo cáo ước định tài sản của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, hai người xem qua đi.

Quách Kiến Siêu đã hiểu ý nghĩa chân thực của Dương Minh, biết lần này đến không phải để bán khách sạn, mà là để thu mua khách sạn của đối phương! Tuy không biết kế hoạch này cuối cùng có thuận lợi hay không, nhưng ít nhất khách sạn của hắn sẽ không thể bán được. Do đó, Quách Kiến Siêu cũng không có nhiều hứng thú với báo cáo này, chỉ lật xem sơ qua rồi giao lại cho Dương Minh.

Tuy nhiên, chỉ xem sơ qua một chút, Quách Kiến Siêu âm thầm bĩu môi. Tài sản ước định của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang chỉ có giá trị 2.000 vạn? Xây dựng quốc tế cái quái gì chứ?

Chỉ cần nói giá một mảnh đất trước mặt cũng đã vượt quá 2.000 vạn, còn kèm theo cơ sở khách sạn, mà lại định giá chỉ 2.000 vạn? Cái này chẳng phải là đang ăn hiếp người khác sao?

Tuy nhiên, mọi chuyện đều do Dương Minh quyết định. Hơn nữa, về phía mình cũng không thực sự muốn bán khách sạn. Chính vì vậy, Quách Kiến Siêu không quá bận tâm, chẳng buồn tức giận về phần báo cáo này.

Dương Minh tiếp nhận bản báo cáo tài sản, tùy ý lật xem. Thấy con số 2.000 vạn, hắn chỉ nhàn nhạt cười:

- Dựa theo ước định của các ngươi, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang chỉ có giá 2.000 vạn sao?

Hắc hắc, cuối cùng cũng hỏi đúng trọng tâm rồi chứ? Trần Trí Nghiệp thầm nghĩ, đã biết ngươi sẽ hỏi! Cái giá 2.000 vạn này chính là để làm khó ngươi.

- Dương Minh… tiên sinh.

Trần Trí Nghiệp tuy không muốn gọi Dương Minh là tiên sinh, nhưng vì lễ độ trong đàm phán, hắn vẫn phải xưng hô như vậy:

- Cái giá 2.000 vạn này chúng tôi đã qua nhiều lần thương lượng, luận chứng rồi mới đưa ra!

- Thật không…

Dương Minh cười thản nhiên.

- Đúng vậy!

Trần Trí Nghiệp gõ gõ ngón tay:

- Ngươi cũng biết tình hình kinh doanh hiện tại của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, hoàn toàn phải bồi hoàn, thu mua, phải cân nhắc các khoản nợ, cho nên mức giá 2.000 vạn đã là cực hạn rồi!

- Ồ, đã nói như vậy, giá cả này có còn thương lượng nữa không?

Dương Minh lấy ngón tay gõ nhẹ lên bản báo cáo trên mặt bàn:

- Vị trí và diện tích của khách sạn Douglas cũng không chênh lệch nhiều so với khách sạn Quốc Tế Tùng Giang. Ta thực sự không thể hiểu nổi, giá trị ước định của các ông chỉ có 2.000 vạn?

- Cái này… ha ha, đương nhiên nếu ngươi cho là như vậy, thì tùy ngươi.

Trần Trí Nghiệp không rõ ý định của Dương Minh, còn nghĩ rằng có thể là hắn cố ý hạ thấp giá trị của mình. Nhưng cũng không thể nói là Dương Minh cố tình đánh giá thấp, hắn cũng không thể thay đổi mức giá 2.000 vạn. Trừ phi… hừ hừ!

- Ồ, tôi đã hiểu, trước đó tôi đã nói rồi, giá cả sẽ không còn chỗ thương lượng?

Dương Minh gật đầu hỏi.

- Điều này tất nhiên rồi, Dương Minh tiên sinh, ngươi cũng là người thông minh. Ở đây tôi còn có điều kiện kèm theo, nếu ngươi đồng ý, tôi có thể tăng thêm chút ít nữa.

Trần Trí Nghiệp cũng không muốn vẽ vời dài dòng, nói thẳng mục đích của mình:

- Bởi vì hắn nghĩ, hiện tại nói nhảm nhiều cùng Dương Minh chẳng có ích gì, chỉ cần đưa ra điều kiện tối hậu, để dụ dỗ Dương Minh ra quyết định cuối cùng!

- Điều kiện gì?

Dương Minh bình thản, trong lòng cũng cười nhạt. Rốt cuộc không nhịn nổi, để lộ ra một mưu kế, Trần Trí Nghiệp này quả nhiên còn có mục đích khác.

- Rời khỏi Trần Mộng Nghiên, chia tay Trần Mộng Nghiên, ta sẽ đưa thêm 5 phần, 3000 vạn!

Trần Trí Nghiệp nhàn nhạt nói:

- Thế nào, chỉ cần ngươi gật đầu, số tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản của ngươi ngay lập tức.

- Ồ? Nhanh như vậy sao?

Dương Minh hỏi.

- Chính xác như vậy!

Trần Trí Nghiệp tưởng rằng Dương Minh đã đồng ý:

- Ngươi chỉ cần ký thêm một hiệp nghị nữa, 1000 vạn này là của ngươi. Ngươi nghĩ xem, một nữ nhân có thể đổi lấy một nghìn vạn, còn ngươi, cầm 1000 vạn, có thể tìm được bao nhiêu nữ nhân nữa?

- Trần Trí Nghiệp, ngươi mang cành ô-liu này ra làm gì vậy? Chính là vì Trần Tiểu Long, con trai của ngươi?

Dương Minh rõ mục đích của Trần Trí Nghiệp, không muốn chơi trò thu mua nữa:

- Ngươi cố ý muốn hại chứ gì?

- Ha ha, Dương Minh, trước khi ngươi rời khỏi căn phòng đó, ta đã nói rồi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận!

Trần Trí Nghiệp không giấu giếm, phá lên cười:

- Ngươi đấu với ta, còn non tay lắm.

- Thật thế sao?

Dương Minh cười nhẹ, không phản bác:

- Tôi đã nói rồi, hy vọng ngươi đừng quá xúc động, gây ra những việc ngu ngốc, tới lúc đó, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.

- Nổi lửa lên nào, để xem cuối cùng ai cười ai, xem ai đang cầu ai!

Trần Trí Nghiệp nghĩ rằng Dương Minh chỉ là muốn kiếm lời qua miệng, câu nói này nhằm mục đích thử thăm dò thái độ của hắn:

- Hiện tại, ngươi phải hiểu rõ ai đang mua của ai!

- Tình hình của tôi rất rõ rồi, không cần ông nhắc nữa.

Dương Minh nói.

- Vậy muốn 2.000 vạn hay 3.000 vạn?

Trần Trí Nghiệp hỏi.

- Nếu tôi không muốn gì cả?

Dương Minh đóng xếp bản báo cáo ước định tài sản lại rồi tùy tiện ném sang một bên.

- Dương Minh, ngươi có ý gì? Không muốn bàn chuyện mua lại sao? Ngươi đến đây không phải để thảo luận chuyện mua lại sao?

Trần Trí Nghiệp không nghĩ Dương Minh lại kiên quyết như vậy, lại không muốn bàn về chuyện này.

- Ai nói? Tôi đã nói rồi, tôi đến đây để thương lượng chuyện mua lại.

Dương Minh khoát tay:

- Vậy thì ngươi...

Trần Trí Nghiệp ngẩn người, không rõ ý của Dương Minh.

Lần này, Dương Minh không để ý tới hắn, quay đầu nhìn sang Kaike bên cạnh vẫn không nói gì:

- Kaike, nói một câu, 2000 vạn, tôi muốn có khách sạn Douglas.

- Hử?

Kaike từ đầu vẫn thính ý nghe Trần Trí NghiệpDương Minh đối thoại, chẳng có ý định tham dự, hắn đã sớm nói, giao quyền đàm phán cho Trần Trí Nghiệp, để hắn toàn quyền xử lý, bản thân chỉ nghe mà thôi. Nhưng đột nhiên, Dương Minh lại hỏi như vậy khiến hắn ngạc nhiên.

- Cái gì?

Trần Trí Nghiệp cũng sững sốt, không ngờ Dương Minh lại chuyển câu chuyện, đề cập tới một yêu cầu như thế:

- Dương Minh, ngươi có ý gì? Ngươi đang đùa hay sao? Hiện tại là đang nói chuyện mua lại khách sạn của ngươi!

- Đúng vậy, tôi đã nói rồi, tôi tới đây thực chất là để thương lượng chuyện mua lại. Nhưng không phải các ông mua lại khách sạn của tôi, mà là tôi mua lại khách sạn của các ông.

Dương Minh nhún vai:

- Xin lỗi, có lẽ trước đó tôi chưa làm rõ, hoặc các ông hiểu sai, nghĩ rằng tôi muốn bán khách sạn của tôi, còn thực ra, tôi muốn mua lại khách sạn của các ông.

Tóm tắt:

Một cuộc đàm phán căng thẳng giữa Dương Minh và Trần Trí Nghiệp diễn ra khi Dương Minh quyết định không bán khách sạn mà muốn mua lại khách sạn Douglas với giá 2000 vạn. Trần Trí Nghiệp cố gắng thuyết phục Dương Minh nhưng không nhận ra được ý định thực sự của Dương Minh. Cuộc trao đổi diễn ra với nhiều câu hỏi sắc bén và ý đồ tinh tế từ cả hai bên, để rồi dẫn đến một bước ngoặt bất ngờ trong thương vụ.