Trần Trí Nghiệp há to miệng kinh ngạc, chẳng qua cũng giống như nghe người thầy nói mộng tình ái, từ hoảng hốt chuyển sang cười vui vẻ, khóe miệng và khóe mắt đều tràn đầy vẻ hận không thể cười to hơn nữa.

- Ha… ha…

Trần Trí Nghiệp tự tát vào miệng, suýt nữa đã cười đến chết luôn.

Kaike thì vẻ mặt càng thêm khó hiểu, khó có thể hình dung nổi nhìn Dương Minh. Người này, có tư cách gì mà dám nói năng mạnh mẽ như vậy? Thu mua toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc? Hắn cũng chẳng sợ nói khoác rách miệng hay sao?

Khẩu khí này thật quá thái quá rồi. Hắn không sợ ăn no quá sẽ bị bội thực sao? Hai nghìn vạn hay hai trăm triệu cũng chỉ đáng giá một góc băng sơn so với tổng giá trị của khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc! Hai mươi trăm triệu, cố gắng gắng cũng có thể xem là thành quả, tất nhiên thành quả này cũng phải tính từ vài năm trước, thậm chí vài thập niên trước, kiểu gì cũng không thể so sánh với giá thị trường hiện tại. Giữ đúng giá trọng chứ? Toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc đã vượt quá 100 triệu nhân dân tệ theo giá thị trường...

*(2000 vạn = 20 triệu; 2 trăm triệu = 200 triệu; đơn vị: nhân dân tệ)*

Lời của Dương Minh, ngay cả người hiểu rõ sự việc từ trước như Quách Kiến Siêu cũng kinh ngạc không gì sánh kịp! Mặc dù Dương Minh nói ai thu mua của ai còn chưa rõ ràng, nhưng theo như Quách Kiến Siêu hiểu, chỉ cần thu mua khách sạn Douglas ở thành phố Tùng Giang là đủ rồi, vậy mà Dương Minh lại mở miệng hướng thẳng tới toàn bộ sở hữu của khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc! Đây là ý nghĩ của Dương Minh.

"Chỉ cần rao bán đi, ta có tiền mua hết cả bầu trời này?"

Không giống như vậy, đã đạt tới đẳng cấp phú hào rồi còn có thể nhàm chán bại cấp thấp sao? Chỉ đánh Đông thắng Tây? Chẳng phải để người khác cười chê sao?

- Khụ… khụ… khụ… khụ…

Trần Trí Nghiệp cười đến mức há to miệng, trợn mép, đột nhiên ho khan dữ dội, nước mắt nước mũi tràn ra, khóe miệng co giật, nhưng lại chẳng cảm thấy đau đớn chút nào, bởi hắn thấy quá buồn cười, thực sự là tiếu vương chi vương!

Lời nói ngô nghê như vậy còn có thể nói ra, đúng là vô địch luôn rồi.

- Dương Minh, ngươi… hahahaha, ta cười đến chết mất… Không được rồi!

Trần Trí Nghiệp muốn ngập ngừng nói gì đó, nhưng lại cười to đến mức không thể nói thành lời, nước mắt nước mũi đều chảy loạn xạ:

- A… ta không đỡ nổi, ta phải cười đã đã…

Dương Minh nhìn vẻ mặt Trần Trí Nghiệp cười như điên điên, thực sự chẳng biết nói gì nữa, rồi nhạt nhẽo hỏi:

- Ông cảm thấy chuyện tốt như vậy đáng cười sao?

- Hahaha… buồn cười… haha… đúng là rất nực cười…

Trần Trí Nghiệp nghe thế, lại càng cười to hơn, liên tục vỗ xuống bàn:

- Hahahaha… hahahah…

Khi Trần Trí Nghiệp đang cười to, phục vụ viên phòng họp truyền tới một tiếng “bẹt”, giống hệt tiếng thả rắm, rồi lập tức hắn cười tiếp tục hò reo.

Dù tiếng cười đã được khống chế, nhưng trong phòng hội nghị ít người, vẫn cố tình phát ra tiếng rõ ràng, xuyên qua lầu!

Dương Minh rất tùy ý liếc mắt nhìn phục vụ phòng, thấy Trần Tiểu Long ngồi bên cạnh cửa, đang dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lúc này đang che miệng muốn cười mà không dám, gấp đến mức như sắp phát điên, thật sự không nhịn nổi, còn phải nín cả tiếng cười, cả người run lên liên tục như bị điện giật.

Hóa ra là tiểu tử này.

Dương Minh thầm nghĩ, Trần Trí Nghiệp này có ý đồ, mình đến đàm phán mà còn để con trai đứng bên cạnh nghe? Có lẽ hắn nghĩ rằng, khi mình bị mất mặt, Trần Tiểu Long sẽ thấy rõ?

- Nhân viên phục vụ ở đây rất đặc biệt, rất độc đáo à? Đánh rắm thối còn cười to, luyện được thứ công pháp gì vậy?

Dương Minh nhẹ nhàng châm biếm hướng về phía nhân viên phục vụ đứng cạnh toilet trong phòng họp.

Bởi vì nhân viên phục vụ đứng gần toilet, nên Dương Minh đã hiểu lầm rằng âm thanh vừa rồi là từ toilet phát ra, cũng rất bình thường.

Trần Tiểu Long không nhịn nổi, phụt một tiếng:

- "Bẹt", vốn là phát ra từ miệng thổi vào ngón tay đang bịt miệng, mà Dương Minh lại nói là đánh rắm. Lần này đến lần khác, Trần Trí Nghiệp không thể phân biệt rõ, dù hai tiếng phát ra rất giống nhau. Hắn cũng không thể nói đó là do Trần Tiểu Long, con trai hắn, đang cười hay đang đánh rắm. Thật ra, chẳng phải là không đánh đã khai ra Trần Tiểu Long đang nghe lén sao?

Bất quá, trong lòng Trần Trí Nghiệp tuy rất tức tối, ngoài miệng vẫn cười như xe không phanh, cười điên cuồng vô cùng:

- Ha ha ha ha… mày… mày!

Trần Trí Nghiệp muốn nói: "Mày định nói chuyện khác cũng vô dụng," nhưng cười lớn quá thành ra không thể nói thành lời, chỉ có thể rên rỉ: "Mày… mày… mày…" liên tục.

- À, ông cũng cảm thấy nhân viên phục vụ của các ông đánh rắm thối rồi cười sặc sụa là chuyện rất thú vị phải không!

Dương Minh nhìn Trần Trí Nghiệp, nói:

- Chỉ có điều, tuy rằng rất vui nhưng tiếc là chế độ quản lý của các ông quá kém. Bên này ông chủ đang đàm phán, bên kia liền thải rắm thối rồi cười liên tục. Thật ra, cái giá 2.000 vạn đã quá cao rồi...

Trần Trí Nghiệp ban đầu muốn ngừng cười, châm chọc vài câu, nhưng nghe Dương Minh nói rằng, giá 2.000 vạn còn quá cao, không nhịn nổi nữa, lại phá lên cười:

- Ha ha ha ha… 2.000 vạn… hahahaha…

Liên tục cười, nhưng Kaike thì không hề cười.

Dương Minh lắc đầu tiếc nuối, nhìn bộ dạng Trần Trí Nghiệp cười như điên điên, rồi chuyển ánh mắt sang Kaike, nói:

- Kaike tiên sinh, xem ra tinh thần của thuộc hạ ông có chút vấn đề. Rất không thích hợp để tiếp tục đàm phán. Tôi nghĩ chuyện này không có gì là buồn cười. Chúng ta chưa cười, nhưng chỉ có hắn thì cứ cười...

Thực ra Kaike cũng rất tức giận với sự châm chọc, khiêu khích của Dương Minh. Người không sợ thì gan lớn, nhưng chỉ sợ không tự biết chính mình! Hai nghìn vạn chỉ để mua toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc, thực sự giống như người si nói mộng! Hơn nữa, sau đó còn khăng khăng cho rằng 2.000 vạn là quá thừa, khiến Kaike thực sự chẳng biết nói gì!

Hắn không cười, vì không thấy chuyện này có gì đáng cười. Tế bào hài hước của người ngoại quốc và người trong nước không giống nhau, chỉ là hắn nghĩ rằng Dương Minh thật đáng thương, lại không nhận ra mình đang nói những lời vô nghĩa.

- Dương Minh tiên sinh, tôi không nghĩ chuyện này buồn cười.

Kaike mở miệng nói:

- Nhưng tôi thấy ngươi cũng chẳng có thành ý gì trong đàm phán. Nếu ngươi chỉ đến để nói những lời vô nghĩa này thì tôi nghĩ rằng, chuyện hợp tác của chúng ta chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

- Thật sao? Nhưng tôi nghĩ, người không muốn hợp tác chính là Trần tổng Trần Trí Nghiệp chứ?

Dương Minh hỏi ngược lại.

- Dương Minh tiên sinh, xin ngươi đừng làm lẫn lộn chuyện tốt xấu. Chúng tôi mời ngươi đến để bàn chuyện thu mua khách sạn của ngươi, còn ngươi lại muốn mua khách sạn của chúng tôi. Thái độ như vậy, còn đàm phán tiếp làm gì nữa?

Kaike cau mày hỏi.

- Ta mới nói này Kaike? Ông lầm rồi sao? Ai nói với ông là tôi đến đây để thảo luận chuyện thu mua khách sạn của tôi với các ông?

Dương Minh nở nụ cười:

- Tôi nói khi nào? Chính ông nghe được hay sao?

- Cái này… Không phải là Trần tổng ngày hôm qua tự mình đến khách sạn các ông, vị Quách Kiến Siêu đi bên cạnh đã truyền đạt lại ý tứ của ông sao?

Kaike hỏi.

- Điều này không sai, nhưng tôi chỉ nói rằng hôm nay tôi sẽ đến đây để đàm phán chuyện mua lại. Còn chuyện ai mua của ai thì không nói rõ.

Dương Minh vẻ mặt vô tư nhún vai, cười dài về phía Kaike:

- Không tin ông có thể hỏi Trần Trí Nghiệp, hôm qua Quách tổng có nói như vậy không...

Trần Trí Nghiệp đã không còn cười nổi nữa, mặt âm trầm nhìn Dương Minh, nhớ lại lời Quách Kiến Siêu hôm qua đã nói, hình như quả thực là đến đàm phán chuyện mua bán, nhưng không rõ ai mua của ai.

- Các ông chơi chữ rồi sao?

Trần Trí Nghiệp ho khan một tiếng, nuốt hết ý cười, lạnh lùng nhìn Dương Minh quát:

- Tôi không nghĩ đây là chơi chữ.

Dương Minh lắc đầu:

- Thật ra, tôi đã nói rồi, tôi dự định thu mua khách sạn Douglas, toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Hoa.

Tóm tắt:

Trần Trí Nghiệp và Kaike trong cuộc đàm phán với Dương Minh bất ngờ khi Dương Minh tuyên bố ý định thu mua toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc với giá không tưởng. Trần Trí Nghiệp không kiềm chế được sự hài hước và cười phấn khích trong khi Kaike lại tỏ ra bất mãn. Cuộc hội nghị trở nên hài hước khi một âm thanh lạ phá vỡ không khí trang trọng và gây ra những tình huống dở khóc dở cười, khiến cho mọi người không thể tập trung vào nội dung chính của cuộc thảo luận.