Dương Minh, nếu như ngươi chỉ tới để xỉa xói, vậy ngươi có thể đi.
Trần Trí Nghiệp nghiêm mặt lại rồi nói:
- Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, cơ hội trước mặt mọi người đều như nhau, cơ hội của ngươi chỉ có một cái này thôi.
- Gì cơ? Nói như nào chứ?
Dương Minh cố ý trêu đùa, nói.
- Hôm nay ngươi đi ra khỏi phòng họp này, như vậy hợp tác của chúng ta liền kết thúc. Ta rất hài lòng khi thấy khách sạn Quốc Tế Tùng Giang của ngươi từng bước từng bước đi tới chỗ phá sản như thế nào.
Trần Trí Nghiệp cười lạnh nói:
- Bàn lại chuyện thu mua, cái giá sẽ không còn ưu đãi như vậy nữa.
- Ồ, Trần Trí Nghiệp tiên sinh, khách sạn Douglas này là của ông sao? Ông có thể chủ trương được sao?
Dương Minh bỗng nhiên hài hước nhìn Kaike:
- Hóa ra, người có khả năng làm chủ ở đây lại là Trần Trí Nghiệp tiên sinh đấy à.
- Dương Minh, mày không cần phải khiêu khích, ly gián!
Trần Trí Nghiệp tự cho là đã nhìn thấu thủ đoạn của Dương Minh, hừ hừ, nói:
- Trong cuộc đàm phán lần này, Kaike tiên sinh đã trao toàn quyền quyết định cho tao. Không tin mày có thể tự đi hỏi Kaike tiên sinh.
- Khỏi cần hỏi.
Kaike lúc này cũng đã mở miệng, hắn rất khó chịu với cách làm của Dương Minh, bèn nói thẳng:
- Ý của Trần, cũng là ý của tôi. Xem ra, chúng ta không cần tiếp tục thảo luận nữa.
- Hừ.
Nghe Kaike nói xong, Dương Minh đột nhiên nhìn hắn bằng một ánh mắt rất đồng cảm:
- Kaike, là ông kiên trì muốn cùng một chỗ với Trần Trí Nghiệp đấy à?
- Dương Minh, ngươi có ý gì?
Kaike không ngờ Dương Minh lại hỏi như vậy, giận dữ lên. Đường đường là gia chủ của gia tộc Douglas, đến đây cũng là vì thủ hạ đã từng cố gắng vì mình. Nhưng mà một tiểu nhân vật như Dương Minh, vốn chẳng buồn đếm xỉa tới hắn, nếu không phải Trần Trí Nghiệp, liệu hắn có ngồi đây không?
Tuy nhiên, Dương Minh này có vẻ còn không hiểu rõ tình hình, lại dám lên mặt nói chuyện cùng mình. Hắn nghĩ mình là ai chứ?
- Không có ý gì, chỉ là không muốn ông dẫm phải vết xe đổ của người anh em họ.
Dương Minh gảy gảy kẽ tay, nói rất tự nhiên.
- Vết xe đổ gì? Người anh em họ nào?
Kaike nhíu mày:
- Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?
- Gould chết thế nào?
Dương Minh đột nhiên hỏi.
- Gould… à?
Kaike nghe tới tên "Gould", nhất thời cả người ngẩn ngơ. Nhìn Dương Minh trước mặt, có phần không thể tin nổi. Gould là người thừa kế thứ nhất theo thứ tự thuận vị. Nhưng vì đắc tội một người cường đại hung hãn nào đó, mà bị đẩy về thế giới cực lạc, để rồi mới có thể thăng vị.
Nhưng người thanh niên trước mặt này, làm sao lại biết tên Gould? Phải biết rằng chuyện này dù không phải là bí mật gì trong giới thượng lưu Châu Âu, nhiều người đều rõ tên Gould. Nhưng tại Trung Quốc xa xôi này, ai lại biết chuyện đó chứ?
Ngay cả Trần Trí Nghiệp cũng không rõ ràng lắm về gia tộc Kaike. Kaike cũng chưa từng đề cập tới chuyện này. Hay là thằng cha này thấy được vài tin tức lặt vặt ở Dân Trí, rồi tính kế lừa mình?
Nghĩ tới đây, Kaike liền nghĩ có khả năng là kiểu đó. Chắc chắn là Dương Minh lấy được tin từ một blog nước ngoài nào đó.
- Gould có chết hay không, không liên quan gì tới tôi.
Kaike lãnh đạm nói:
- Tôi với hắn cũng không thân thiết gì, ông đừng đem chuyện của hắn nói ra làm gì.
- Ồ? Thật thế sao? Nếu Gould còn sống, làm sao ông thăng vị được chứ?
Dương Minh lại hỏi ngược lại:
- Vả lại, tôi chưa từng nói hắn đã chết, mà chỉ muốn nhắc ông, để ông biết rõ Gould đã chết thế nào.
Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Douglas tại thị trấn Gaara ở Châu Âu chính là người này! Người thuận vị thừa kế thứ hai của gia tộc, Gould, đã bị Dương Minh đặt vé đi tàu ngầm Sơn Đỏ, dựa vào gia tộc Lancer làm chỗ dựa, đã bị tiêu diệt toàn bộ—bao gồm cả Jetson nữa, thành làn khói xanh mờ.
Trước đó, sau khi biết được danh xưng của khách sạn Douglas, Dương Minh đã tra xét sơ qua thân thế của nó. Không ngờ lại đúng là tài sản của gia tộc Douglas ở thị trấn Gaara.
Vừa mới chết Gould, hành động tự tìm đường tử của Kaike—"tiền phúc hậu kế"—Dương Minh biểu thị không muốn nói gì. Dòng họ này, ai mà chẳng có phần ức chế?
(* – “người trước ngã xuống, người sau tiến lên”; ** – "ức chế" có lẽ mạnh hơn “ngưu bức”)
Ban đầu, Dương Minh cũng không dự định làm gì với hắn. Có thể nói, Dương Minh chẳng thèm đoái hoài tới. Bởi vì nghĩ gia tộc Douglas đã chịu đả kích khá nặng, đã rất bi đát rồi. Dương Minh còn cảm thông, không muốn để hắn vừa mới nhậm chức gia chủ đã phải bỏ mạng.
Nhưng không ngờ, tên này lại không biết điều, cùng Trần Trí Nghiệp thao túng, từng bước ép sát. Cuối cùng còn muốn mua lại khách sạn Quốc Tế Tùng Giang của mình, với cái giá 2.000 vạn cười ra nước mắt.
Làm Dương Minh không chịu nổi nữa.
Thôi thì, mày đã chết chìm, vậy tao cũng chẳng thể tha thứ cho mày nữa. Không báo thù thì không phải phong cách của tao!
Ban đầu, ý định của Dương Minh là chỉ thu mua khách sạn Douglas, rồi cảnh cáo sơ qua, nhưng tới đây lại đổi ý. Muốn dùng chiêu "sư tử ngoạm" để lấy toàn bộ sở hữu của khách sạn Douglas trên đất Trung Quốc.
- Ngươi… rốt cuộc muốn nói cái gì?
Kaike nghe Dương Minh nói như có điều chỉ điểm, lập tức căng thẳng.
- Tôi không rõ ông là kẻ ngu thật sự, hay giả vờ ngu nữa. Còn có sức hỏi.
Dương Minh nhìn Kaike bằng ánh mắt tiếc nuối:
- Các trưởng bối của ông, mấy ông lão trong gia tộc, không nói cho ông biết Gould đã đắc tội ai, để rồi phải bỏ mạng sao?
- Đắc tội ai…
Sắc mặt Kaike lại biến đổi, có vẻ mơ hồ cảm thấy bất an:
- Cái đó, có liên quan gì tới ngươi?
- Thừa lời, tất nhiên có liên quan đến tôi. Sau khi ông nghe tên tôi rồi, còn dám cùng một chỗ với Trần Trí Nghiệp, làm chuyện sống chết đó sao? Thật là dũng cảm!
Dương Minh rung rung cằm:
- Không có một nét bút nào có thể miêu tả hết dũng khí của ông lúc này. Chắc chắn là cảm tử đội rồi! Bởi vì ông không sợ chết!
- Ngươi… tên của ngươi?
Sắc mặt Kaike càng trở nên dữ dằn, hắn bắt đầu có cảm giác không tốt:
- Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?
- Không có gì, cho ông chút thời gian, gọi điện hỏi thăm mấy lão già nhà ông xem Gould bị ai hạ thủ.
Dương Minh không giải thích gì, trực tiếp nói với Kaike.
- Cái này…
Kaike do dự một chút, tuy bị Dương Minh ra lệnh, nhưng trong lòng rất khó chịu. Tuy nhiên, lời của Dương Minh khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Liệu có liên quan gì tới cái chết của Gould không?
Cuối cùng, Kaike nắm lấy điện thoại, quay số đến trưởng lão lớn nhất trong gia tộc.
- Đại trưởng lão, tôi là Kaike.
Lúc này, Kaike không còn cố kỵ gì nữa, trong lòng rất căng thẳng, nói thẳng:
- Đại trưởng lão, tôi có chuyện muốn hỏi. Gould đắc tội ai?
Chuyện này vốn rất kiêng kỵ trong gia tộc Douglas, nhưng lần này, Kaike nhất định phải làm rõ.
- Gia chủ Kaike, ông hỏi chuyện này làm gì?
Đại trưởng lão sửng sốt, có phần không hiểu ý của Kaike.
- Mau nói cho tôi biết, chuyện rất quan trọng.
Kaike có chút sốt sắng.
- Được rồi.
Dù không rõ ý của Kaike, đại trưởng lão vẫn trả lời:
- Hắn tên là Dương Minh, là con rể của gia tộc Hồ Điệp, là người mà vĩnh viễn chúng ta không đắc tội nổi.
- Cái gì! Gọi là Dương Minh? Ông nói hắn tên là Dương Minh?!
Kaike cảm thấy tay đang run rẩy, bàn tay cầm điện thoại như muốn nát vụn. Thời khắc này, hắn hoàn toàn hoảng loạn, như bị ma quỷ bắt mất linh hồn, chỉ còn lại thân xác đứng đờ đẫn.
- Đúng vậy, gia chủ. Ông mau tỉnh lại đi.
Đại trưởng lão có vẻ còn chưa hiểu rõ phản ứng của Kaike, hỏi:
- Gia chủ, có chuyện gì vậy?
Kaike đã khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm: trước đây, trong gia tộc, hắn từng nghe qua tên Dương Minh này rồi, nhưng nhớ không rõ. Lần trước, nghe Trần Trí Nghiệp nhắc tới, cảm thấy quen quen nhưng không thể nhớ ra rõ. Người Trung Quốc, tên tuổi của họ nghe khó nhớ đối với người ngoại quốc, như người ngoại quốc nghe tên của họ vậy. Cho nên, ban đầu, Kaike cũng không để ý nhiều. Nhưng khi nghe đại trưởng lão nhắc lại tên Dương Minh lần nữa, hắn mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Một tai họa khủng khiếp đang kề gần, như lưỡi hái tử thần đang chờ sẵn trên cổ hắn.
Trong cuộc họp, Dương Minh sử dụng những lời lẽ sắc bén để đối đầu với Trần Trí Nghiệp và Kaike. Ông cảnh báo Kaike về số phận của Gould, người đã đắc tội với mình. Kaike bối rối khi nhận ra Dương Minh không phải là một kẻ dễ đối phó. Cuộc đối thoại làm lộ ra sự căng thẳng và những mối nguy hiện hữu trong thế giới đầy âm thầm của các gia tộc, nơi mà quyền lực và sinh tồn giao thoa.