Nói đến chuyện này, bất giác Hạ Tuyết có hơi nhíu nhíu mày. Mặc dù rất nhanh, nhưng làm sao qua mặt được thị giác của Dương Minh?
Dương Minh hiển nhiên là biết, mỗi lần phá án, Hạ Tuyết đều muốn lập công, chỉ là cô muốn tự mình phá án chứ không phải là người khác dâng tặng. Cái cảm giác này giống như công lao của cô rơi tự nhiên từ trên trời xuống vậy.
Xem ra cô bé này còn trẻ con quá, Dương Minh nghĩ vậy liền cười cười rồi nói:
- Có phải là cảm giác giống như công lao từ trên trời rơi xuống không?
"Hừ—!"
Hạ Tuyết hừ một tiếng, nhưng bị Dương Minh nói trúng tâm tư. Do dự một lát, cô mới gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
- Công nhận là cô nghĩ nhiều thật đó!
Dương Minh nghe Hạ Tuyết thừa nhận, có chút bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu tôi là cô, tôi sẽ thoải mái mà tiếp nhận công lao này. Dù người khác có biết thì sao chứ? Cũng chẳng làm được gì.
"Hả!"
Hạ Tuyết sửng sốt, lập tức phản ứng:
- Mặt tôi không dày như anh.
- Chuyện này liên quan gì đến da mặt tôi?
Dương Minh hơi kinh ngạc, nhưng thật sự da mặt hắn dày thật, nên cũng không để ý đến chuyện đó nữa.
Dừng một chút, Dương Minh nghiêm túc nói:
- Có phải cô nghĩ rằng nếu tôi tặng phần công lao này cho người khác, thì chắc họ cũng được thăng chức như cô?
- Uhm!
Hạ Tuyết nghe vậy, không tự chủ gật đầu.
- Ngốc quá!
Dương Minh nghe Hạ Tuyết thừa nhận, bất chợt tức giận quát một tiếng:
- Ừ!
Hạ Tuyết tự dưng bị Dương Minh mắng, chẳng biết phải phản ứng thế nào.
- Cô đã lầm rồi!
Dương Minh cười lạnh, nói tiếp:
- Tôi tặng cho người khác sao? Cô cảm thấy tôi quá rảnh rồi đúng không? Khi không đi kiếm việc để làm chứ gì.
Hạ Tuyết nghe vậy, liền nghi hoặc hỏi:
- Anh không tặng cho tôi mà lại cho người khác? Như vậy là sao?
- Tôi tặng cho ai? Tôi quen biết bọn họ à? Dựa vào cái gì tôi phải tặng cho bọn họ?
Dương Minh làm vẻ mặt như thể chuyện đó rất bình thường rồi nói tiếp:
- Tôi tặng cho cô là vì tôi là phiếu cơm dài hạn của cô, nên quan hệ của chúng ta không phải là bình thường.
Hắn gian trá nói tiếp:
- Nếu cô cảm thấy có lỗi, thì có thể lấy thân đền đáp.
Lấy thân đền đáp? Hạ Tuyết liếc hắn một cái sắc lẻm, quả thật cô không nghĩ lời nói vô sỉ này mà Dương Minh cũng có thể nói ra.
Tuy nhiên, thật ra trước đây Hạ Tuyết nói ra câu đó không hiểu ý nghĩa sâu xa của nó. Sau này tìm hiểu, cô mới biết nó còn mang ý nghĩa khác. Nay bị Dương Minh nhắc lại, nhất thời mặt cô đỏ ửng lên. (DG: Theo quan niệm của người Trung Quốc, chỉ có chồng mới nuôi cơm vợ dài hạn. Bất quá ở Trung Quốc cũng có tình trạng gái trẻ theo đại gia để được "bao", nên các bạn có thể hiểu là người tình cho chính xác.)
- Anh là nhân viên của cục điều tra các sự kiện thần bí, tại sao không bảo anh hai lo chuyện công lao này mà nhất quyết phải đưa cho tôi?
Hạ Tuyết cố tình tránh đề tài về phiếu cơm dài hạn này.
- Lúc tôi giúp cô, anh hai cô còn chưa tìm tôi, sao tôi có thể ra mặt? Đành phải tặng cô thôi.
Dương Minh vẻ mặt bất khả kháng nói.
- Anh nói cũng đúng!
Nghĩ lại, lời của Dương Minh có lý, nên Hạ Tuyết đành phải thừa nhận.
- Haha, cô không cần phải rối trí như vậy. Dù sao thì tôi tặng cô vì mối quan hệ thân thiết của chúng ta thôi.
Dương Minh bắt đầu hành xử vô sỉ.
- Thân thiết? Ai thân thiết với anh chứ?
Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói có phần quá mức, lập tức phản bác.
- Ách, Hạ Tuyết ơi là Hạ Tuyết. Cô mau quên rồi sao? Để tôi nhắc cô nhớ: lúc chúng ta ở trụ sở riêng của Vương gia, cô bị bọn chúng ép uống xuân dược rồi lao vào ôm hôn tôi tới tấp đó thôi.
Dương Minh làm ra vẻ tiếc rận, chậm rãi nói.
- Khụ—khụ!
Hạ Tuyết nổi giận, liền quát:
- Dương Minh! Anh cút xuống xe cho tôi.
Hai người chính vì chuyện này mà mối quan hệ trở nên mờ ám hơn, hơn nữa, mỗi lần Hạ Băng Bạc nhắc đến Dương Minh trước mặt Hạ Tuyết, cô đều đỏ mặt. Việc này đã khiến Hạ Băng Bạc hiểu lầm rằng Hạ Tuyết đã yêu Dương Minh.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, cũng nhờ chuyện này mà Hạ Băng Bạc cố gắng sắp xếp cho Hạ Tuyết lên phó cục trưởng để cùng đi Vân Nam với Dương Minh. Bởi vì Hạ Băng Bạc hiểu rõ, một người thích hoa như Dương Minh, nếu không có chuyện gì thì chắc chắn người phụ nữ của hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
- Ồ, chừng nào đến phi trường, tôi sẽ xuống. Cô đừng lo nữa.
Dương Minh thản nhiên nói một câu.
Hạ Tuyết cảm thấy như bị đánh trúng vào cục bông gòn; dù cô có nói gì, hắn vẫn cứ trơ trơ. Nhưng mà, lúc nãy chỉ vì cô ngượng quá nên mới nói vậy, không phải cố tình muốn bắt Dương Minh xuống xe.
Không khí trong xe trở nên hơi trầm lắng. Dương Minh suy nghĩ một chút rồi quyết định đổi đề tài:
- Chuyến đi Vân Nam lần này, thật lòng tôi không nắm chắc, tốt nhất là cô đừng đi có được không?
Ban đầu, Hạ Tuyết còn tưởng rằng Dương Minh bị mắng như vậy nên mới giễu cợt cô. Nhưng khi cô quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt rất nghiêm trọng, tựa như chuyện này rất quan trọng.
Tên Dương Minh này rất ít khi đứng đắn, nên Hạ Tuyết tin rằng hắn muốn tốt cho cô. Vì vậy, cô không nói gì thêm, chờ hắn tiếp tục.
- Năng lực của tôi, cô chắc cũng biết rồi đó. Nếu so với các nam nhân khác thì tôi mạnh hơn rất nhiều.
Nói đến đây, Dương Minh quay đầu nhìn vẻ trầm mặc không nói gì của Hạ Tuyết, liền vội vàng bổ sung:
- Haha, dĩ nhiên là cô đừng hiểu lầm. Ý của tôi là thân thủ, không phải chuyện kia.
"."
Hạ Tuyết có chút dở khóc dở cười, quả thật, vô sỉ như Dương Minh thì đúng là nhất quả đất rồi.
Nhờ Dương Minh giải thích câu sau, cô mới hiểu hắn cố tình gài bẫy cô từ đầu.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết cảm thấy nếu cô vì chuyện này mà phát tác, nhất định Dương Minh sẽ làm cô tức chết luôn. Vì vậy, cô làm vẻ mặt không hiểu hỏi:
- Ý anh là lần hành động này rất nguy hiểm sao?
- Có thể nói như vậy!
Dương Minh gật đầu, nói tiếp:
- Tôi thậm chí còn không nắm chắc phần thắng nào.
Cuộc trò chuyện giữa Hạ Tuyết và Dương Minh xoay quanh vấn đề công lao và mối quan hệ của họ. Hạ Tuyết muốn tự mình phá án nhưng lại cảm thấy công lao giống như món quà từ trên trời rơi xuống. Dương Minh nhấn mạnh mối quan hệ thân mật của họ và trêu đùa Hạ Tuyết. Dù có nhiều sự hiểu lầm nhưng cả hai vẫn lo lắng cho nhau, nhất là trước chuyến đi đến Vân Nam đầy nguy hiểm.