Có thể nói như vậy!

Dương Minh gật đầu rồi nói tiếp:

— Tôi thậm chí còn không nắm được phần thắng nào.

Nghe Dương Minh nói xong, Hạ Tuyết nhất thời rơi vào trầm tư. Năng lực của Dương Minh, Hạ Tuyết rất rõ ràng.

Hơn nữa, từ trong miệng anh hai, Hạ Tuyết cũng nghe được hình như bọn họ rất coi trọng Dương Minh.

Thậm chí có lúc, Hạ Tuyết còn nghe anh hai nói Dương Minh là số một, số hai của tổ chức.

Nhất là lần cùng Dương Minh phá vụ án buôn lậu của Vương Tích Phạm và vụ Trần A Phúc giả quỷ dọa người—tất cả những biểu hiện đó của Dương Minh đã khiến Hạ Tuyết thầm kính phục hắn.

Nhưng theo tình hình hiện nay, ngay cả hắn còn không nắm chắc thì chứng tỏ vụ án lần này rất nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết đành cười khổ rồi nói:

— Tôi biết lần này hành động rất nguy hiểm, nhưng anh không thể để tôi có chút lòng tin sao? Ngay cả anh cũng nói như vậy thì tôi biết làm sao nữa?

Dương Minh cố ý đả kích lòng tự tôn của Hạ Tuyết nên cười lạnh một cái rồi nói tiếp:

— Đến lúc đó, tôi còn lo không xong chứ đừng nói là lo cho cô.

Mặc dù Hạ Tuyết bị Dương Minh nói thẳng như vậy, nhưng trong lòng cô rõ ràng năng lực của chính mình không thể so sánh với hắn, nhiệm vụ lần này lại cực kỳ nguy hiểm, đến cả bản thân hắn còn lo chưa xong, nếu có thêm cô thì sẽ càng thêm nguy hiểm.

— Không phải tôi muốn theo anh, chỉ là gia đình tôi không cho phép tôi làm chuyện đó. Một khi gia gia tôi đã quyết định rồi, thì dù ai muốn thay đổi cũng không thể.

Hạ Tuyết thở dài rồi nói tiếp:

— Bất quá, còn một người rất nổi tiếng, chỉ có trong truyền thuyết.

— Người trong truyền thuyết? Có ý gì?— Dương Minh hơi kinh ngạc hỏi.

— Ông ấy là một người rất lợi hại, chuyên sử dụng tinh thần lực. Chỉ là sau khi ông cưới dì của tôi, không biết đã đi đâu. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp mặt.

Hạ Tuyết thở dài rồi tiếp tục:

— Dượng của tôi là người có tài, nhưng lại rất hoa tâm. Bên cạnh ông thường có vài người bạn gái.

Nói đến đây, Hạ Tuyết không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Dương Minh một cái, thầm nghĩ:

— Tiểu tử này tại sao lại có hoa tâm giống như dượng vậy?

— Người như vậy mà có thể khiến gia gia của cô đổi ý sao?— Dương Minh cười cười hỏi.

— Tôi cũng có mấy bạn gái, hay là để tôi gặp gia gia của cô, bảo ông ấy thay đổi quyết định nhé— Dương Minh đùa.

Nghe Dương Minh nói đùa như vậy, Hạ Tuyết cũng không phản ứng gì, chỉ thầm nghĩ:

— Anh có thể so với dượng sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết khinh bỉ liếc qua Dương Minh rồi nói:

— Dượng của tôi là người đỉnh thiên lập địa, còn anh thì có là gì?

— Dượng của cô tên là gì? Nói tôi biết đi, không chừng tôi lại quen ông ấy nữa đó.— Dương Minh suy nghĩ nếu ông thật sự giỏi, chắc chắn hắn sẽ tìm cách gặp để thỉnh giáo một chút.

— Dượng của tôi tên là Lưu Lỗi, còn dì của tôi gọi là Hạ Nhu, nói ra có khi anh cũng không biết.— Hạ Tuyết thật sự không gạt Dương Minh, chuyện về Lưu Lỗi chắc chắn chẳng mấy ai biết.

— Lưu Lỗi? Hạ Nhu?— Dương Minh nghe xong trợn tròn mắt, chăm chú nhìn Hạ Tuyết rồi hỏi:

— Không phải đâu, trước kia tôi có xem qua một cuốn tiểu thuyết gọi là Trọng Sinh Truy Mỹ Ký, trong đó có nhắc đến một người đàn ông chuyên dùng tinh thần lực tên là Lưu Lỗi. Hơn nữa, ông ta còn có một người bạn gái tên là Hạ Nhu.

Hạ Tuyết cảm thấy có chút bực bội. Chính mình thật lòng nói thật, thế mà hắn còn đem ra đùa cợt.

— Tôi nói thật mà anh lại đùa cợt sao được?

Hạ Tuyết tức giận nói tiếp:

— Thế giới này tên trùng tên nhiều lắm, sao anh lại gán ghép như vậy?

— Đúng rồi, trong cuốn tiểu thuyết này còn nói đến mẹ của Hạ Nhu, tên là Hạ Định Quốc. Gia gia của cô có phải tên Hạ Định Quốc không?— Dương Minh đột nhiên hỏi ngược lại.

— Ớ!— Hạ Tuyết sửng sốt rồi hỏi:

— Sao anh biết?

— Gia gia của cô thật sự tên là Hạ Định Quốc sao?— Dương Minh cười khổ hỏi lại.

— Đừng đùa nữa, anh nói cho tôi biết, có phải anh hai đã kể cho anh nghe tên của gia gia không?— Hạ Tuyết tức giận hỏi.

Gia gia của Hạ Tuyết là người như thế nào mà tên Dương Minh này muốn gọi là vậy? Nếu để gia gia của Hạ Tuyết nghe được, chắc chắn Dương Minh sẽ gặp rắc rối lớn.

— Làm gì có, tôi và anh Bạc đâu thân thiết đến vậy. Tôi biết chuyện này do trong tiểu thuyết có nói đến. Nếu không tin, tôi lấy điện thoại mở cho cô xem— Dương Minh nói rồi lấy điện thoại truy cập trang chapwave.com mở truyện Trọng Sinh Truy Mỹ Ký ra cho Hạ Tuyết xem.

— Thật vậy sao?— Hạ Tuyết hơi hoài nghi hỏi.

— Cô tự xem đi!— Dương Minh đưa điện thoại cho cô.

Sau khi xem đoạn giới thiệu truyện Trọng Sinh Truy Mỹ Ký của Tiểu Uyên trên điện thoại, Hạ Tuyết cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hóa ra Dương Minh không lừa cô, nhưng cô thầm nghĩ:

— Chẳng lẽ chuyện của dượng đã thành tiểu thuyết rồi sao?— Rồi nói:

— Được rồi, có dịp tôi sẽ đọc truyện này!

Hạ Tuyết tạm thời tin Dương Minh rồi nói:

— Uhm, lượt xem của truyện này cả trăm nghìn, chứng tỏ tác giả viết rất tốt. Chờ ngày tôi thành danh, nhất định phải liên hệ với hắn để nhờ hắn viết cho tôi một cuốn.— há há, trong lòng Dương Minh thầm nghĩ.

Thấy thái độ của Dương Minh, Hạ Tuyết cảm thấy thật không thể nói nổi, chỉ đành im lặng chờ đợi.

Hai người đến phi trường Đông Hải đúng vào lúc 9 giờ, còn kịp thời gian. Sau khi Dương Minh xuống xe, Hạ Tuyết lái xe đi đến địa điểm họp lãnh đạo.

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Minh vang lên. Là Kinh Tiểu Lộ gọi tới.

Dương Minh? Sao lúc nãy anh không nghe điện thoại của em?— Kinh Tiểu Lộ trách móc.

Thật ra, Kinh Tiểu Lộ đã gọi cho Dương Minh từ trước, nhưng hắn đang đi cùng Hạ Tuyết nên không tiện nghe máy.

Dương Minh định gọi lại cho Kinh Tiểu Lộ, nhưng cô lại gọi trước, khiến hắn cảm thấy có lỗi, liền nói nhẹ nhàng:

— Tiểu Lộ, vừa rồi anh đang nói chuyện với Hạ Tuyết nên không nghe điện thoại của em.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

Hạ Tuyết giờ đã là phó cục trưởng rồi. Dù sao, công ty chúng ta cũng là công ty bảo vệ an ninh, sau này em nên thân cận với cô ấy một chút.

— Hạ cục à? Em đã gặp rồi, sẽ nghe lời anh.— Kinh Tiểu Lộ cũng không hỏi nhiều. Càng gần ngày đi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm ở Vân Nam, cô cũng không muốn gây chuyện.

— Hành động ở Vân Nam lần này, cô ấy cũng đi— Dương Minh muốn giải thích rõ hơn với Kinh Tiểu Lộ.

— Hả! Cô ấy cũng đi sao?— Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc hỏi tiếp. — Như vậy chẳng phải anh lại gặp nguy hiểm hơn nữa sao?

Dương Minh không ngờ Kinh Tiểu Lộ lại nói như vậy, rõ ràng cô đã hiểu lầm về mối quan hệ của hai người.

Dù vậy, hắn biết rõ, ngoài mặt vẫn phải bảo vệ Hạ Tuyết, nên đáp lại:

— Em nghĩ lung tung rồi. Hạ Tuyết thân thủ không tồi, cô ấy đâu cần anh phải bảo vệ đâu.—

Anh gạt em đấy! Chính anh còn không chắc chuyện này, làm sao cô ấy tự bảo vệ mình? Em nghĩ em dễ bắt nạt như vậy sao?—

Kinh Tiểu Lộ vạch trần lời nói dối của Dương Minh, nhưng rõ ràng cô hiểu rằng hắn muốn cô đừng nghĩ linh tinh nên chỉ nói:

— Thôi bỏ qua chuyện này đi. Anh cần gì cứ nói—.

— À, Tiểu Vương đưa anh ra sân bay, nhưng đến đường cao tốc thì bị cảnh sát giao thông chặn lại. Anh định gọi em nhờ em đưa anh đi, nhưng em đang bận họp— Dương Minh giải thích rồi cười.

— Đúng lúc Hạ Tuyết có chuyện đi Đông Hải, anh đành quá giang cô ấy—.

— Vậy sao anh không gọi em để em đưa anh đi?— Kinh Tiểu Lộ trách nhẹ.

Dương Minh nghe vậy, thật sự không biết phải nói gì nữa. Dù sao, cô cũng là chủ tịch công ty, làm sao mà dễ dàng bỏ cuộc họp để đưa người đi?

— Lúc anh gọi em, em tắt máy rồi!— Dương Minh cười khổ đáp.

— Ah, đúng rồi!— Kinh Tiểu Lộ chợt nhớ, đúng là Dương Minh có gọi, nhưng chính cô lại không nghe nên giờ trách mình vậy.

— Thôi được rồi, khi anh về, anh sẽ gọi em đến đón—.

Dương Minh an ủi rồi cúp máy, nhanh chân tới quầy làm thủ tục xuất cảnh.

Dương Minh đã nhiều lần xuất cảnh, nên đối với phi trường quốc tế Đông Hải này rất quen thuộc. Rất nhanh, tiếp viên hàng không xinh đẹp đã đóng dấu vào vé máy bay của hắn.

Sau khi cảm ơn cô tiếp viên, Dương Minh bước đến cửa kiểm soát. Tuy nhiên, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tóm tắt:

Dương Minh và Hạ Tuyết thảo luận về một nhiệm vụ nguy hiểm mà cả hai đều tham gia. Hạ Tuyết bày tỏ sự lo lắng về khả năng tự bảo vệ bản thân trong khi Dương Minh cố gắng trấn an cô. Họ cũng nhắc đến gia đình của Hạ Tuyết, trong đó có một người dượng huyền bí, và sự trùng hợp giữa thực tế và một cuốn tiểu thuyết mà Dương Minh đã đọc. Cuộc trò chuyện diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng không kém phần hài hước.