Tôi muốn gặp giám đốc khách sạn.
Ngừng một chút, Dương Minh nói thêm:
— Ông ta tên là Đặc Đốn.
— Hả!
Cô gái tiếp tân hơi sửng sốt một chút, không hiểu tại sao hắn lại muốn tìm giám đốc.
— Chẳng lẽ hắn muốn khiếu nại mình sao?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô gái tiếp tân. Tuy nhiên, cô thấy người này biết rõ tên của giám đốc trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn đây không phải là người bình thường.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng trả lời:
— Tiên sinh, ngài đợi một chút để tôi gọi cho giám đốc.
— Được!
Dương Minh tùy ý trả lời.
Giám đốc khách sạn Douglas ở Ma Cao tên là Tam Đặc Đốn. Mỗi ngày hắn đều trốn trong phòng làm việc, uống rượu vui đùa cùng mấy cô tiếp viên trong khách sạn.
Chuyện này từ lâu đã trở thành việc hiển nhiên rồi, nên trong khách sạn không ai dám quấy rối hắn.
Hôm nay Tam Đặc Đốn đang vui vẻ thì có điện thoại gọi đến, khiến hắn rất tức giận, liền mắng:
— Mẹ kiếp!
Vốn Tam Đặc Đốn không muốn tiếp điện thoại, nhưng nghĩ đến câu nói của phó giám đốc trước đó:
— Mấy ngày nay ở Ma Cao đang có lễ hội châu báu quốc tế. Hơn nữa, Ban Tổ Chức lễ hội còn chỉ định khách sạn Douglas làm nơi nghỉ ngơi, nên nếu có chuyện gì xảy ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của khách sạn.
Nghĩ vậy, Tam Đặc Đốn vội vàng nhấc ống nghe lên hỏi:
— Có chuyện gì vậy?
Cô gái tiếp tân nói:
— Giám đốc! Có một vị tiên sinh muốn gặp ông.
— Tiên sinh! Tiên sinh nào? Tên gì?
Tam Đặc Đốn nhịn không được, liền hỏi.
— Có một vị tiên sinh muốn thuê phòng, nhưng khách sạn đã hết phòng. Vị tiên sinh này muốn gặp ngài.
Cô gái tiếp tân chậm rãi giải thích. (Dương Minh: Điện thoại quốc tế của Kaike đang chờ đấy, cô nương, nói nhanh lên nhé.)
— Đuổi hắn đi đi!
Tam Đặc Đốn nghe đến đây liền tức giận quát một tiếng, rồi cúp điện thoại, quay sang nói với nữ thư ký bên cạnh:
— Bảo bối của anh, anh đến đây.
Cô gái tiếp tân hơi kinh ngạc, vốn cô còn định nói đến việc Dương Minh đã gọi điện cho ai đó để Tam Đặc Đốn biết, nhưng hắn đã cúp máy rồi, rõ ràng là sống chết của hắn, cô cũng không quan tâm.
Cô gái tiếp tân có chút bất đắc dĩ, nói với Dương Minh:
— Giám đốc bận rộn quá, nên tiên sinh có thể chờ chút nữa.
Nói rồi, cô nhìn Dương Minh với vẻ ngại ngùng.
Dương Minh hơi nhíu mày, phất tay áo ý bảo hắn đã hiểu.
Anh cười cười, như đùa với Kaike:
— Ông nghe rõ chưa, Kaike? Người ta bận rộn không chịu tiếp tôi đó!
Từ nãy tới giờ, Kaike vẫn vểnh tai nghe phản ứng bên kia, rõ ràng là hắn đã nghe rõ câu trả lời của cô gái tiếp tân. Trong lòng hắn không chừng mắng 18 đời tổ tông tên hỗn đản Tam Đặc Đốn:
— Con mẹ nó! Mày muốn chết cũng đừng lôi gia tộc Douglas theo chứ.
— Dương tiên sinh, ngài chớ nóng giận. Chuyện này là do tên Tam Đặc Đốn kia, không liên quan đến gia tộc Douglas. Ngài nhất định phải tin tôi!
Kaike vội vàng giải thích.
Dương Minh rõ ràng biết Kaike đang sợ hắn nổi giận và sẽ diệt tộc Douglas, nên mới nói như vậy.
— Không cần phải giải thích nhiều như vậy đâu. Tôi cũng chẳng phải loại ăn no rửng mỡ đi gây chuyện đâu. Ông cứ yên tâm đi.
Dương Minh thản nhiên nói tiếp:
— Vậy bây giờ phải xử lý chuyện này như thế nào?
— Dương tiên sinh, phiền ngài bảo cô gái ban nãy gọi cho tên giám đốc lần nữa. Nhất định tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này,
— Được!
Dương Minh gật đầu, nói với cô gái tiếp tân:
— Phiền cô giúp tôi gọi cho giám đốc một lần nữa, được không?
Nghe giọng điệu của Dương Minh không có ý khiếu nại gì cô, lại rất khách sáo, cô nhân viên thấp nhất ở đây cảm thấy lần đầu tiên gặp phong cách của Dương Minh khiến cô khá ngạc nhiên.
Vì vậy, cô vui vẻ đáp:
— Tiên sinh, ngài chờ tôi một lát, tôi sẽ gọi thêm lần nữa.
— Con mẹ nó cứ lèo nhèo mãi là sao? Không biết là tôi đang chơi gái à? — Tam Đặc Đốn tức giận quát một tiếng rồi cúp máy.
Vốn nhân viên ở đây chẳng ai dám nói gì với Tam Đặc Đốn, nên hắn cũng không e ngại, nói thẳng với cô gái tiếp tân:
— Hả!
Cô gái tiếp tân không ngờ Tam Đặc Đốn lại có thể nói thẳng như vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Hít một hơi để điều chỉnh cảm xúc, cô nhỏ giọng nói:
— Tiên sinh! Ông ấy bảo ông ấy đang làm chuyện kia.
— Chuyện kia là chuyện gì? — Dương Minh sửng sốt, hỏi lại.
— Là làm chuyện phòng the, — cô gái tiếp tục, mặt càng đỏ hơn.
— Chuyện này! — Dương Minh có chút khó xử, hắn cũng không muốn làm khó cô ấy nữa, đành phất tay ý bảo cô đi được rồi.
Thở dài, Dương Minh nói với Kaike:
— Ông có nghe rõ không?
— Tôi nghe rất rõ.
Nếu Kaike có mặt ở đó, chắc chắn hắn sẽ tức tối đến mức cắn chết Tam Đặc Đốn ngay lập tức.
— Xin lỗi Dương tiên sinh, ngài đợi tôi một lát, tôi sẽ tự gọi cho hắn, nhất định khiến ngài hài lòng. — Kaike vội vàng nói. (DG: Uyên thấy tên Kaike này năn nỉ giống lão công Uyên nhở.)
— Quyết định vậy đi, — Dương Minh nhún vai, đáp.
Dương Minh tìm giám đốc khách sạn Douglas, Tam Đặc Đốn, để đề nghị thuê phòng nhưng không nhận được sự chú ý. Cô gái tiếp tân, dù bối rối, đã thông báo nhưng bị giám đốc từ chối. Cuộc hội thoại với Kaike tiết lộ sự tức giận của Dương Minh với những hành động của Tam Đặc Đốn, làm tăng thêm sự căng thẳng khi họ cố gắng giải quyết tình huống.