Dương ca, anh có quen với giám đốc khách sạn này à?
Vương Mị có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh.
—Vừa mới gọi cho người kia nên biết tên hắn thôi— Dương Minh thản nhiên nói.
—Hả!—
Vương Mị sớm biết năng lực của Dương Minh rất cường đại, chỉ là cô không ngờ rằng ở nơi đất lạ quê người này mà hắn vẫn còn có thể hô mưa gọi gió được.
Kaike bây giờ đã thật sự tức giận. Vốn hắn muốn lập tức xử lý tên Tam Đặc Đốn, nhưng người này có một người chống lưng phía sau là Phương Biểu Thân; người này là Tam trưởng lão trong gia tộc Douglas, vì vậy lời nói của hắn trong gia tộc rất có trọng lượng.
Vì vậy, chuyện nếu như không quan trọng thì Kaike cũng không muốn xung đột với hắn.
Bất quá, lần này Tam Đặc Đốn đã đắc tội với Dương Minh. Cho dù ai đứng ra xin giúp đi chăng nữa, thì Kaike cũng phải trừng trị hắn để dẹp cơn giận của Dương Minh.
Nghĩ vậy, Kaike liền gọi cho Tam trưởng lão. Rất nhanh, bên kia đã truyền đến tiếng của hắn:
—Gia chủ, có chuyện gì vậy?
Trong những ngày này, ngoài việc bàn giao sản nghiệp ở Trung Quốc cho Dương Minh thì trong gia tộc không có chuyện lớn gì, nên Phương Biểu Thân đang ngồi ở nhà xem TV.
—Tam thúc, tôi muốn trừng phạt Tam Đặc Đốn— Kaike thản nhiên nói.
—Gia chủ! Anh nói như vậy là có ý gì? Tam Đặc Đốn đã phạm phải tội gì mà anh muốn trừng phạt nó?—
Tam trưởng lão hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lại gằn giọng đáp:
—Gia chủ! Không phải là tôi không nể mặt anh, nhưng tôi xin nói rõ, bất kỳ ai đụng đến Đặc Đốn cũng tức là đụng đến Phương Biểu Thân này.
—Không thể được, nếu hắn không chết thì chúng ta chết— Kaike cũng gằn giọng.
—Anh bây giờ đủ lông đủ cánh rồi phải không? Nên không thèm nể mặt thằng già này nữa chứ?—
Phương Biểu Thân cũng không chịu yên, quát lại:
—Nếu như hắn đặc tội tôi, thì nhất định tôi sẽ nể mặt ngài. Nhưng hắn lại đắc tội một người không được phép đắc tội—
Kaike hừ lạnh một tiếng:
—Nếu như Kaike không thèm nể mặt Phương Biểu Thân thì chỉ cần một cuộc điện thoại là Tam Đặc Đốn chắc chắn sẽ bị mần thịt ngay lập tức.
—Nói như vậy là Đặc Đốn đã đắc tội với người ngoài, chứ không phải với anh à?—
Phương Biểu Thân tức giận nói:
—Giỏi, giỏi. Kaike, tôi không ngờ anh có thể vì người ngoài mà hành xử như vậy với người trong nhà.
Kaike lạnh lùng đáp:
—Được thôi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ gọi cho Dương tiên sinh, bảo là tôi không thể trừng phạt hắn, để xem Dương tiên sinh sẽ xử lý thế nào.
—Dương tiên sinh?— Phương Biểu Thân sửng sốt, hỏi ngược lại:
—Là Dương Minh, Dương tiên sinh sao?
—Là hắn!— Kaike cười lạnh đáp.
—Gia chủ, nếu vậy thì tùy anh xử lý. Từ nay Đặc Đốn không còn là người của gia tộc Douglas nữa—
Ngừng một chút, Phương Biểu Thân ngượng ngùng nói:
—Tôi xin lỗi, vì lo cho mấy đứa cháu nên mới như vậy. Thân là gia chủ, hẳn nên đặt lợi ích của gia tộc lên trên hết.
Kaike âm thầm cười lạnh trong lòng, tự nhủ:
—Ta còn tưởng mày ngưu lắm chứ. Rõ là gió chiều nào theo chiều ấy, nhát chết mà còn bày đặt.
Phương Biểu Thân thật sự đã hoảng sợ đến mức rất nhiều rồi. Hắn chẳng ngờ tên Tam Đặc Đốn lại dám trêu chọc Dương Minh. Không biết hắn ngại tuổi tác của mình quá rồi sao?
Hơn nữa, Phương Biểu Thân cho rằng lần này thực sự rất may mắn. Nếu không có Kaike nhắc nhở, chắc chắn hắn cũng không tránh khỏi sự trừng phạt của Dương Minh.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng nói:
—Gia chủ! Anh muốn xử lý thế nào cũng được. Dù sao, nó đã được tôi cưng chiều từ nhỏ, cứ nghĩ là nó rất ngưu. Mong rằng lần này sẽ cho nó một bài học—
Kaike cười lạnh đáp:
—Vậy ông mau đưa số điện thoại của hắn cho tôi. Nếu không, tôi không giúp được gì nhiều đâu.
—Được!—
Nói xong, Phương Biểu Thân cúp máy và soạn một tin nhắn gửi cho Kaike.
Vừa nhận được tin nhắn, Kaike liền gọi đến phòng làm việc của Tam Đặc Đốn. Nhưng dù cố gắng gọi cách mấy, Tam Đặc Đốn cũng không nghe máy.
Sau hai lần gọi không thành công, máu nóng trong người Kaike bốc lên tận đỉnh đầu. Hắn thực sự muốn một dao đâm chết Tam Đặc Đốn cho rồi, nhưng hiện nay có việc khẩn cấp liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, nên hắn mới kiên nhẫn gọi cuộc nữa.
May mắn thay, lần này gọi đến thì Tam Đặc Đốn đã nghe máy, nhưng hắn bỗng nhiên quát lớn:
—Con mẹ nó! Điện cái quái gì mà nhiều thế? Không biết tao đang chơi gái hay sao?
—Mày thật là ngưu bức nhỉ? Tao thấy mày chẳng xem gia quy của gia tộc ra gì rồi phải không?— Kaike hừ lạnh nói.
—Ông, ông là?— Tam Đặc Đốn nghe đầu dây xong rồi ngẩn người, hơi ngạc nhiên hỏi.
—Tao là Kaike— Kaike lạnh lùng đáp.
—Mày ngưu bức lắm hả? Tao bảo cô gái tiếp tân kêu mày xuống đại sảnh, nhưng cả hai lần mày đều không xuống. Hình như mày muốn thử hình phạt của gia tộc phải không?—
Gia tộc Douglas là một gia tộc hắc đạo, nên gia quy rất nghiêm ngặt. Nhẹ thì cắt tay cắt chân, nặng thì đánh đến dở sống dở chết, rồi quẳng xuống biển cho cá mập ăn thịt. Vì vậy, không ai trong gia tộc dám xem thường nội quy này.
Lời của Kaike vừa nói ra, lập tức Tam Đặc Đốn biết mình đã chọc ổ kiến lửa, vội vàng run rẩy nói:
—Gia chủ, tôi, tôi sai rồi. Lúc nãy là do bạn gái tôi quyến rũ nên mới như vậy. Mong ngài đừng giận!
—Con mẹ mày! Mày là thằng có vợ và hai con mà bây giờ lại nói là có bạn gái?— Kaike tức giận quát.
Tam Đặc Đốn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, nói:
—Gia chủ, ngài đang ở dưới đại sảnh sao? Để tôi xuống đón ngài.
—Có một đại nhân vật đang ở dưới đó. Mày lo mà tiếp đãi cho chu đáo— Kaike hừ lạnh dặn.
—Nếu chuyện này mày lo không xong, hậu quả thế nào mày biết rồi đó.—
—Vâng, vâng. Gia chủ, tôi sẽ đích thân tiếp đãi ông ấy— Tam Đặc Đốn đáp.
Kaike không trực tiếp xử lý Tam Đặc Đốn vì còn muốn bắt hắn phục vụ Dương Minh. Nếu không, mười mạng của hắn cũng không đủ để chết hết.
Sau khi cúp máy, Tam Đặc Đốn cảm thấy người ta nói “hồng nhan họa thủy” quả thật không sai. Nếu lần này không có cô thư ký đáng chết quyến rũ hắn, mọi chuyện đã không trở nên thế này.
—Lão công, đừng đi! Chúng ta còn chưa xong nữa đó!—
Nữ thư ký chưa hay biết gì, ôm lấy Tam Đặc Đốn dịu dàng nói.
—Biến mẹ cô đi! Cô có biết là tôi suýt chết vì cô hay không hả?—
Nói rồi, Tam Đặc Đốn vội vàng rời khỏi phòng làm việc, lao xuống dưới đại sảnh.
Thang máy vừa mở, hắn chạy như bay tới quầy tiếp tân hỏi:
—Vị tiên sinh lúc nãy ở đâu? Đại nhân vật đó ở chỗ nào?—
Cô gái tiếp tân bị hỏi bất ngờ, hơi sửng sốt rồi hỏi:
—Giám đốc! Có chuyện gì vậy?
Tam Đặc Đốn không thèm đáp lại cô, mà đảo mắt quanh tìm vị “đại nhân vật” mà Kaike đã nhắc tới.
Dương Minh chứng kiến một người mập mạp chạy như điên tới đây, liền xác định hắn chính là giám đốc khách sạn, và nói:
—Ông chính là Tam Đặc Đốn?—
—Hả!—
Nghe vậy, Tam Đặc Đốn mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh, liền xác định đây chính là người mà Kaike đề cập. Bởi nếu không phải hắn, làm sao hắn biết chính xác tên của mình?
Vì vậy, hắn liền tươi cười, giở trò nịnh nọt hỏi:
—Tiên sinh, ngài chính là vị khách V.I.P của gia chủ Kaike phải không?
Kaike quyết định trừng phạt Tam Đặc Đốn vì đã đắc tội với Dương Minh, một người không thể coi thường. Mặc dù Phương Biểu Thân lo lắng cho Tam Đặc Đốn, nhưng Kaike khẳng định sẽ không khoan nhượng. Cuộc điện thoại giữa Kaike và Tam Đặc Đốn diễn ra căng thẳng khi Tam Đặc Đốn cố gắng né tránh trách nhiệm, nhưng sự hiện diện của Dương Minh đã làm tăng áp lực lên hắn, buộc hắn phải đối mặt với hậu quả từ gia tộc của mình.