Cái chủ ý này cũng không tồi, để cho tên khốn kia tới tổng bộ, chúng ta sẽ phải nhận lấy cái chết!
Đoạn Đầu Lang vừa nghe ý kiến hay, có thể tránh khỏi thương vong cho thủ hạ. Hơn nữa, chờ hắn đến tổng bộ, dù người của hắn giỏi thế nào cũng không thể đánh lại. Đây là tổng bộ địa bàn của mình, muốn xoay hắn như thế nào thì xoay, hắn mà không biết điều một chút thì nhận lấy cái chết rồi!
Chuyện kế tiếp, không cần ta dạy ngươi nữa chứ? Đưa hắn tới tổng bộ, cũng đừng nói quy củ gì với hắn. Trực tiếp dụ dỗ hắn vào trong, rồi trói hắn lại, rồi hãy nói!
Uygur nói.
Lão bản, tôi hiểu rồi!
Đoạn Đầu Lang đáp. Nhưng hắn nghĩ lại, rốt cuộc nghĩ tới một mấu chốt vấn đề:
Lão đại, nếu Dương Minh không đến thì sao? Hắn cũng không ngu, hắn đưa nhiều thủ hạ lợi hại hơn tới tổng bộ, chúng ta làm sao chống đỡ nổi!
Ưhm. Ngươi lo lắng như vậy không sai, nhưng không cần thiết!
Uygur cười nói.
Làm sao không cần thiết?
Đoạn Đầu Lang sửng sốt.
Ngươi cứ suy nghĩ một chút, tên Dương Minh này tự phụ như vậy, để gia chủ tới gặp hắn trong vòng hai mươi tư giờ, không thì tự gánh lấy hậu quả. Đã nói lên hắn là người rất tự tin, như vậy hắn chắc chắn không có khả năng chạy trốn!
Uygur nói.
Hơn nữa, ngươi có thể nói với hắn rằng, gia chủ không tới, muốn gặp gia chủ thì cứ tới tổng bộ của bang phái. Nói như vậy trông chừng hắn tự đại, chắc chắn sẽ tới tổng bộ Đoạn Đầu Bang thôi!
Đúng rồi! Cái này làm sao mình lại không nghĩ tới chứ!
Đoạn Đầu Lang vui vẻ nói.
Lão bản, đây đúng là kế khích tướng!
Lần này không để xảy ra chuyện không may nữa, cẩn thận ứng phó. Làm xong điện thoại rồi đưa cho ta sau!
Uygur mặc dù biết chuyện lần này thật ra thì cũng không trách Đoạn Đầu Lang, chỉ là đối thủ quá cường đại. Nhưng hắn chẳng có chút bất mãn, nếu hắn không khinh địch thì cũng không thể làm ra kết quả này. Dù sao đó là 10 thủ hạ, cũng là thực lực không nhỏ.
Yên tâm đi, lão bản lần này sẽ không có vấn đề gì nữa!
Đoạn Đầu Lang đảm bảo nói.
Uygur không nói gì, trực tiếp cắt điện thoại. Đoạn Đầu Lang lau mồ hôi trên trán, sau đó suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho Mạch Khắc. Ban đầu, Đoạn Đầu Lang không có ý định để Mạch Khắc đi làm chuyện này. Theo hắn thì ra lệnh cho Tứ đại Kim Cương, trong đó có Sử Lai Đặc tự mình xuất thủ, đây là cận vệ của mình. Từ lúc theo mình không có vấn đề gì, để hắn mang theo Tam đại Kim Cương khác đi mới có thể thu thập. Nhưng Uygur điện thoại thay đổi chú ý của hắn, để Dương Minh đến bang phái của mình sẽ có lợi hơn, như vậy Dương Minh cũng chỉ có thể chịu trói mà thôi.
Người đưa tin lần này là ai? Đoạn Đầu Lang suy tính liên tục rồi quyết định để Mạch Khắc hành động.
Tên thuộc hạ này đã đi một lần rồi, hơn nữa lần trước Dương Minh có thể bỏ qua cho hắn thì lần này cũng có thể bỏ qua, không gây khó dễ cho hắn.
Mạch Khắc, ngươi đang ở đâu?
Đoạn Đầu Lang lại gọi điện cho Mạch Khắc.
Lão đại, tôi đang xử lý chuyện của mấy người anh em. Đang thương lượng vấn đề bồi thường cho từng gia đình!
Mạch Khắc nói.
Tốt rồi, chuyện này để người khác lo. Ta có việc cần gặp ngươi, ngươi mau đến phòng làm việc của ta!
Đoạn Đầu Lang nói.
Vâng.
Mạch Khắc vừa định hỏi có chuyện gì, thì bên kia Đoạn Đầu Lang đã cúp máy. Mạch Khắc chỉ đành mang tâm trạng thấp thỏm, đi tới phòng làm việc của Đoạn Đầu Lang.
Thi thể trong xe đã được đưa ra ngoài rồi. Về phần hậu sự của những người này, Mạch Khắc giao cho trợ thủ tâm phúc của mình xử lý. Dù sao chuyện lớn như vậy cũng không thể giao cho người khác, coi như là nhượng bộ, không phải chỗ tốt nào cũng là của mình.
Lái xe quay trở về khách sạn Douglas, đỗ xe vào bãi, Mạch Khắc tiến vào khách sạn. Cẩn thận quan sát trong khách sạn, anh ta phát hiện Tam Đặc Đốn còn đứng ở đại sảnh, có chút lúng túng, nhưng cũng không có cách nào khác, buộc phải đi vào.
Mạch Khắc tiên sinh? Sao ngươi lại trở về rồi?
Tam Đặc Đốn có chút kỳ quái, nghênh đón:
Lần này, sao ngươi chỉ đi một người?
Mặc dù trong lòng cười nhạo Mạch Khắc, nhưng ngoài mặt, Tam Đặc Đốn vẫn tỏ ra hết sức quan tâm.
Ai, đừng nói nữa, tôi tới để đưa chiến thư, thay lão đại của tôi tới!
Mạch Khắc bất đắc dĩ nói:
Vốn là tôi không muốn tới, nhưng lão đại bắt tôi tới, tôi cũng không thể không đi! Hắn phải nhanh chóng đưa chiến thư rồi thoát li, hắn cũng không dám ở lâu!
Đi đi, cẩn thận một chút!
Tam Đặc Đốn nói.
Mạch Khắc đi lên tầng cao nhất của khách sạn. Phòng số 1, do dự một hồi lâu rồi mới gõ cửa.
Thật ra Dương Minh đã sớm nghe thấy động tĩnh trong hành lang. Thấy có người đến, hắn nhận biết là Mạch Khắc, nhưng không có phản ứng gì, chỉ đứng quan sát xem người này định làm gì.
Đợi mãi lâu, khi Mạch Khắc cuối cùng cũng gõ cửa, Dương Minh mới hỏi:
Là người nào?
Dương tiên sinh, tôi đây, Mạch Khắc!
Mạch Khắc cẩn thận nói:
Phiền ngài mở cửa giúp tôi được không?
Làm sao? Ngươi đưa người tới bắt tôi sao?
Dương Minh cố ý hỏi lại, đứng dậy chuẩn bị mở cửa.
Không phải, xin ngài đừng hiểu lầm. Tôi không đến để gây phiền phức, tôi thật sự không dám!
Mạch Khắc vội vàng giải thích:
Dương tiên sinh, tôi đến để đưa chiến thư!
Đưa chiến thư?
Dương Minh sửng sốt, mở cửa phòng một chút để xem xét.
Đúng vậy, chính là cái này!
Mạch Khắc lập tức cầm chiến thư trong tay đưa cho Dương Minh.
Dương Minh hừ lạnh nhận lấy, rồi mở ra đọc.
Khích tướng sao? Dương Minh nhìn chiến thư, trong lòng hơi khinh thường. Muốn mình đi đến tổng bộ Đoạn Đầu Bang? Bọn họ cũng thật là to gan, nghĩ làm cho mình tự đi vào lưới sao? Mơ đi!
Nhưng không có thực lực, thì tự chui đầu vào lưới mới đúng.
Trong lòng hắn cũng phải khen ngợi bọn họ chu đáo, sợ mình đến nơi khác sẽ không biết trụ sở của Đoạn Đầu Bang ở đâu, nên đã ghi rõ địa chỉ.
Thấy Dương Minh không phản ứng gì, Mạch Khắc trong lòng hơi lo lắng:
Dương tiên sinh, chiến thư của tôi đã giao xong rồi, tôi có thể đi chưa?
Đi?
Dương Minh hỏi lại.
Dương tiên sinh, tôi chỉ đến đưa chiến thư thôi! Không có ý gì khác…
Tiếng nói của Mạch Khắc nghe như sắp khóc:
Hai bên giao chiến rồi, đừng chém sứ giả!
À!
Dương Minh nhìn vẻ mặt của Mạch Khắc, không khỏi bật cười:
Giao chiến? Đây là hai quân sao? Được rồi, tôi cũng không muốn làm khó ngươi. Ngươi báo với Đoạn Đầu Lang một tiếng, chờ tôi chuẩn bị xong rồi sẽ tới!
Được rồi! Dương tiên sinh, vậy khi nào ngài đi?
Mạch Khắc vội vàng hỏi.
Chờ tôi ăn uống xong rồi đi.
Dương Minh nhạt nhẽo nói, rồi vẫy tay đóng cửa lại.
Hô!
Mạch Khắc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tranh thủ lúc Dương Minh chưa chú ý, nhanh chân xuống lầu.
Dương Minh để chiến thư sang một bên, bấm điện thoại cho phòng của Kim Ngưu.
Thủ lĩnh, có gì phân phó?
Kim Ngưu đã để ý thấy trong hành lang có người đi qua, liên tục theo dõi Mạch Khắc, nhưng Dương Minh chưa phân phó gì, hắn cũng không tự ý hành động.
Kim Ngưu, đi triệu tập người, lát nữa đi cùng tôi diệt tổng bộ Đoạn Đầu Bang!
Dương Minh nói.
Uygur đề xuất một kế hoạch để dụ Dương Minh tới tổng bộ, nhằm dễ dàng kiểm soát tình hình. Đoạn Đầu Lang đồng ý và giao nhiệm vụ cho Mạch Khắc mang chiến thư đến cho Dương Minh, thể hiện sự khiêu chiến. Mạch Khắc lo lắng nhưng cuối cùng cũng thực hiện nhiệm vụ. Dương Minh, khi nhận được chiến thư, nhận thấy đây là một mưu kế ngốc nghếch và quyết định chuẩn bị tấn công tổng bộ Đoạn Đầu Bang.