Vâng, thủ lĩnh...!
Kim Ngưu chẳng hỏi Đoạn Đầu Bang ở nơi nào, cũng chẳng hỏi lúc nào đi, vì trong suy nghĩ của hắn chỉ có kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của Dương Minh. Hắn tuyệt đối sẽ không dị nghị đối với mệnh lệnh của Dương Minh đưa ra.
Bất quá lần này Kim Ngưu đưa ra đề nghị của mình, trưng cầu ý kiến của Dương Minh:
"Vương Bằng bên kia, có thông báo cho hắn chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Vì nhân mã bên Vương Bằng cũng không phải của Kim Ngưu quản lý. Vương Bằng là thuộc quân đội nước X, còn mình bây giờ là quản gia của gia tộc Charles, cũng không thuộc về tổ chức Hắc Hồ Điệp nữa.
"Được, cũng gọi báo cho hắn chuẩn bị đi."
Dương Minh nghĩ qua, đồng ý với đề nghị của Kim Ngưu. Nhân mã Vương Bằng dùng phá vây rất nhanh, nhưng thật ra có thể sẽ không dùng.
"Vâng, thủ lĩnh, thuộc hạ liền liên hệ với Vương Bằng…"
Kim Ngưu cúp điện thoại rồi nhanh chóng đi làm việc.
Nói chuyện điện thoại với Kim Ngưu xong, Dương Minh xoay người… đi sang phòng số 2 của Trương Tân.
Gõ cửa một hồi, trong phòng truyền đến thanh âm của Trương Tân:
"Ai vậy?"
"Là tớ, Trương Tân! Mở cửa đi."
Dương Minh nói.
"A, lão đại chờ chút…!"
Trương Tân nói xong liền mở cửa phòng:
"Lão đại, tôi cùng Vương Mị đang nói chuyện với anh đây. Lão đại thực sự có thực lực nha, ở ngoại quốc hỗn loạn như vậy mà cũng rất ngưu a!"
Dương Minh nghe xong, Trương Tân nói xong có chút dở khóc dở cười:
"Không phải nói cho ngươi biết rồi sao? Ngươi không có trí nhớ đúng không?"
"Ha ha, đây chẳng phải là thỏa mãn một chút hư vinh sao? Anh xem ở nước ngoài cũng chưa có khách sạn xa hoa phòng VIP như vậy, chúng ta ở lại thêm một thời gian nữa!"
Trương Tân có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu:
"Lúc này trở về thì tiếc lắm, tớ cùng Vương Mị đang chụp ảnh lưu niệm…!"
Lúc đó Vương Mị đang cầm máy ảnh, nghe lời Trương Tân nói, bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng, trừng mắt nhìn Trương rồi kéo hắn lại:
"Dương ca, vào nhà đi! Trương Tân, anh lớn như vậy mà cứ đứng ở cửa không nhường đường cho Dương ca vào à?"
"Ách, anh quên…!"
Trương Tân vừa nghe Vương Mị nói vậy, nhanh chóng lắc mình sang bên:
"Lão đại, mau vào nhà đi."
"Không cần vẽ chuyện, tớ ra ngoài có chút chuyện. Buổi tối các người muốn ăn gì thì ăn, đừng chờ đợi. Nhưng mà không được tùy tiện ra ngoài. Trừ tớ ra, người khác gõ cửa thì đừng mở. Cửa này xem ra rắn chắc lắm, dùng để phòng trộm, không dễ phá đâu. Nếu có người uy hiếp, liền gọi 911 báo nguy…!"
Dương Minh dặn dò Trương Tân.
Dương Minh tuy rằng không sợ, nhưng lại sợ cái tên Uygur kia giở trò điệu hổ ly sơn. Lại tìm Trương Tân để gây phiền phức cho hắn, nên trước tiên phải nhắc nhở bọn họ.
"A, lão đại, ta biết rồi…!"
Trương Tân nghe xong gật đầu liên tục. Trải qua một hồi biến cố sinh tử lớn, Trương Tân cũng đã cẩn thận hơn:
"Bất quá lão đại, anh đi ra ngoài làm cái gì thế? Không có nguy hiểm gì chứ?"
"Nguy hiểm ak? Bản thân thì không có, nhưng người khác có thể có."
Dương Minh cười cười.
"Ách?"
Trương Tân sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý của Dương Minh. Chắc chắn Dương Minh muốn đi tìm người liên quan chuyện kia, và người đó, rõ ràng có quan hệ với Khắc Lạp Tư trước đây.
"Lão đại, cẩn thận một chút nhé."
Dương Minh gật đầu. Không nói gì, rồi cùng Trương Giải Phóng nói vài câu xã giao, sau đó rời khỏi phòng Trương Tân.
Kim Ngưu thông báo cho Vương Bằng, thấy Dương Minh đã ra khỏi phòng, liền đứng ở phòng của Dương Minh đợi lệnh. Dương Minh sang phòng Trương Tân, hắn cũng không tiện quấy rầy. Đợi cho Dương Minh xong chuyện, Kim Ngưu mới đi ra khỏi phòng của mình:
"Thủ lĩnh, bên kia Vương Bằng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi!"
"Tốt, đi thôi."
Dương Minh cảm thấy hiện tại Kim Ngưu đã trưởng thành hơn nhiều. So với lúc đầu, bây giờ đúng là một trời một vực, điều này làm Dương Minh rất hài lòng:
"Vương Bằng bọn chúng đang ở đâu vậy?"
"Ở tổng bộ gia tộc Charles của chúng ta, chi nhánh Ma Cao."
Kim Ngưu trả lời.
"À! Lúc trước Khắc Lạp Tư mang đến một đội nhân mã cũng bị Vương Bằng bắt, những người này nên xử lý thế nào?"
"Ngươi tùy tiện lo liệu đi."
Dương Minh không có tâm trạng đi quản chuyện đó.
"Chúng ta tới tổng bộ gia tộc Charles trước."
"Vâng, thủ lĩnh."
Kim Ngưu cung kính đáp.
Đi xuống lầu, xuống đến đại sảnh khách sạn rồi ra thang máy. Dương Minh nhìn thấy Tam Đặc Đốn, cũng vừa lúc Tam Đặc Đốn nhìn thấy Dương Minh liền chạy nhanh tới chào:
"Dương tiên sinh…!"
"Tôi phải đi ra ngoài một chuyến. Nếu có thể, ông bật tầng thang máy cao nhất rồi dừng lại. Ở ngoài, đừng dùng."
Dương Minh dặn Tam Đặc Đốn.
"Cái gì?"
Tam Đặc Đốn hơi sững lại, rồi nhanh chóng hiểu rõ ý của Dương Minh. Dương Minh muốn đi ra ngoài, nhưng sợ bạn hữu của hắn gặp chuyện, nên mới phải làm vậy.
"Chuyện này rất dễ dàng. Yên tâm, Dương tiên sinh, tôi sẽ xử lý tốt! Ngài yên tâm, tôi sẽ bảo vệ bạn hữu của ngài chu đáo. Nếu cần thiết, tôi cũng có thể báo nguy a!"
"Ha ha, chuyện này phiền ông giúp tôi!"
Dương Minh cười nói.
Trong lòng Tam Đặc Đốn nghĩ, Dương Minh thật đáng sợ. Mạch Khắc dẫn theo mười người, toàn bộ đều chết nơi này, đây có thể xem như một loại thủ đoạn sao? Hơn nữa khi Mạch Khắc quay lại lần thứ hai, mặt mày ủ ê, rõ ràng là hắn thực sự sợ hãi, không muốn tiếp tục đụng độ.
Giờ phút này, hắn cũng hiểu rõ vì sao gia chủ Kaike nghe tin gia tộc South City chọc giận Dương Minh thì vui vẻ. Cũng dự đoán được gia tộc South City sẽ kiệt quệ.
Rốt cuộc, gia chủ hẳn là đã biết nội tình, hiểu rõ Dương Minh là một nhân vật lợi hại! Nhưng Tam Đặc Đốn nghĩ về chính mình, hồi trước đắc tội Dương Minh, không khỏi rùng mình, toát mồ hôi lạnh. Thầm nghĩ might mắn thoát nạn.
Cùng Kim Ngưu vào bãi đỗ xe ngầm, lên xe quay về trang viên của gia tộc Charles chi nhánh Ma Cao.
Gia tộc Charles không hổ là đệ nhị sát thủ gia tộc thế giới, sở hữu khu vực rộng lớn tại Ma Cao. Dù nằm ngoại ô thành phố, nhưng giao thông rất thuận tiện, diện tích cực kỳ rộng lớn!
Nghĩ đến nơi phồn hoa của thế giới mà sở hữu mảnh đất rộng như vậy, ngay cả các thế lực địa phương cũng dễ dàng nhận thức được thực lực phi phàm của gia tộc Charles.
"Dương ca!"
Vương Bằng đã đứng sẵn tại cửa chi nhánh từ sớm, khi thấy xe của Dương Minh cùng Kim Ngưu, liền chạy ra giúp mở cửa xe.
Hắn đi theo Dương Minh từ khá sớm, vì có liên hệ với Hầu Chấn Hám, nên xưng hô với Dương Minh là:
"Dương ca"
. Cách xưng hô này hơi khác biệt so với hệ thống sát thủ của Kim Ngưu.
"Uhm, ngươi hôm nay biểu hiện không tệ!"
Dương Minh cười, vỗ vai Vương Bằng:
"Đúng rồi, trên quảng trường kia ngươi cùng cô bé đó làm gì thế? Bạn gái à?"
"Không phải. Là nữ chiến binh mới nhận."
Vương Bằng thoáng ngượng ngùng:
"Dương Ca, trước đây không phải anh nói rằng thu nhận một ít nữ chiến binh sao?"
"Ha ha, không có gì đâu! Các ngươi cũng đừng cả đời cứ độc thân, có cơ hội thì giải quyết chuyện cá nhân đi."
Dương Minh cười.
"Ách, qua vài năm rồi nói sau."
Vương Bằng ngạc nhiên, cười khổ đáp:
"Chuẩn bị xong chưa? Nếu rồi thì xuất phát."
"Dạ, xong rồi! Giờ chúng ta đi đâu?"
"Tổng bộ Đoạn Đầu Bang, có chắc chắn tiêu diệt bọn họ không?"
Dương Minh cười hỏi.
"Không vấn đề!"
Vương Bằng trả lời rõ ràng, gật đầu:
"Nếu chỉ tiêu diệt bang đó, Dương ca không cần đi, tôi dẫn người qua là tốt nhất."
Đội ngũ của Vương Bằng đều dựa trên phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc chủng, thành thạo đột kích tác chiến. Việc tiêu diệt một bang hội đối với họ quá đơn giản, chỉ cần giơ tay là xong.
Nhân mã của Vương Bằng đều từ lính đánh thuê đào tạo, đã chiến đấu nhiều tại Bắc Phi, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Thành viên bang hội bình thường không thể sánh bằng.
Dương Minh nghĩ, Vương Bằng nói cũng đúng, chuyện nhỏ lại biến thành lớn. Chỉ là một bang hội, không phải tổ chức gì lớn, chỉ là tam đại bang phái lớn nhất Ma Cao. Dương Minh lắc đầu cười, nhận thấy thực lực của Đoạn Đầu Bang có phần bị đánh giá cao quá mức.
Nếu Vương Bằng tin tưởng như vậy, Kim Ngưu cũng không cần dẫn người theo; chỉ cần mang Kim Ngưu đi là đủ.
"Như vậy đi, Kim Ngưu! Những thủ hạ của ngươi cũng không cần theo, ngươi đi theo ta là được!"
Dương Minh nói.
Dương Minh và Kim Ngưu bàn bạc kế hoạch chuẩn bị cho một cuộc đột kích vào Đoạn Đầu Bang. Kim Ngưu thể hiện sự trung thành và sự trưởng thành trong việc lãnh đạo thủ hạ, trong khi Vương Bằng tự tin về khả năng của đội ngũ. Dương Minh cũng dặn dò Trương Tân và Vương Mi về việc giữ an toàn. Cuộc gặp mặt với các nhân vật cho thấy sự nghiêm túc và quyết tâm trong nhiệm vụ sắp tới.