Hả?

Lão Lange sửng sốt, nghĩ mình đang nghe lầm:

"Tam Đặc Đốn, ngài nói cái gì đó? Có ý gì đây?"

Theo bản năng, lão Lange sẽ nghĩ theo hướng:

"Tam Đặc Đốn đang che chở cho Dương Minh"

và đang uy hiếp mình, nên cực kỳ tức giận.

Không phải chỉ là một khách nhân gia tộc Douglas thôi sao? Còn không phải là thành viên gia tộc Douglas nữa chứ? Dù gia tộc Douglas là đại gia tộc, cũng không quản được chuyện ở Ma Cao này. Nơi này không phải là địa bàn của mình sao?

Nghe Tam Đặc Đốn nói xong, giọng lão liền trở nên âm trầm:

"Lão Lange, tôi chẳng có ý gì. Tôi chỉ nhìn thấy hai ta có chút giao tình, mới nhắc nhở ngài một câu."

Tam Đặc Đốn bĩu môi, thầm nghĩ:

"Ngươi còn tưởng là mình rất ngưu sao… Nếu không phải quen biết, ta lười so đo cùng ngươi."

"Tam Đặc Đốn, lời này là có ý gì? Cái gì gọi là nhìn hai ta có chút giao tình?"

Lão Lange cười lạnh:

"Tôi mới là người nhìn nhận giao tình của hai ta. Tôi động tới khách nhân gia tộc các ngài, nên mới cùng ngài chào hỏi. Nếu đổi lại là người khác, tôi cũng lười chào hỏi, trực tiếp thịt luôn."

"Đúng, không sai! Cũng bởi vì như thế, tôi mới báo trước. Đổi lại người khác mà nói, tôi cũng lười quản chuyện."

Tam Đặc Đốn nói:

"Dù sao tôi cũng đã nói với ngài rồi, ngài không tin thì cứ việc. Tôi không quản. Dù sao tôi cũng báo cho ngài biết, người nào đi thì người đó chết."

"Ngài đã nói như vậy, chúng ta không có cách nào tiếp tục nói chuyện! Gặp lại."

Lão Lange cúp điện thoại xuống, mắng:

"Khốn kiếp! Cái quái gì thế? Dọa mình sao? Sợ thật."

Đồng thời, Tam Đặc Đốn cũng cúp điện thoại, khóe miệng lộ ra tia cười khinh thường:

"Ngu ngốc! Thôi chuyện đã nói xong rồi, thích thì cứ đi! Đúng là ngu thì thích nguy hiểm mà… thích tìm chết thì cứ việc."

Lão Lange sau khi nói chuyện điện thoại với Tam Đặc Đốn xong, bắt đầu gọi mấy tên thủ hạ có năng lực lại. Rất nhanh, tứ đại bạch kim đả thủ đã tập trung trong phòng làm việc của lão Lange.

"Con ta chính là thiếu chủ của các ngươi bị người gia tộc Douglas đánh! Các ngươi đi theo ta tìm hắn tính sổ. Không cần quản chuyện gì khác, mặc kệ đội bảo an, cứ đem hắn ra mà đánh. Chỉ cần không chết là được."

Lão Lange ra lệnh tàn bạo.

"Vâng! Lão đại! Chúng tôi biết rồi. Đánh cho đến chết, chỉ cần không chết là được."

Bốn tên nhanh miệng đáp.

Tứ đại bạch kim đả thủ này là những người giỏi nhất trong nhóm đánh nhau của Phi Xa Bang hiện nay, một người ra tay có thể chống lại khoảng mười người bình thường! Lần này vì nhi tử bị đánh, nên lão Lange mang toàn bộ bốn tên tới, chuẩn bị gửi một bài học khó quên cho gia tộc Douglas!

Về phần những người khác, lão Lange coi thường. Mang theo đám bang chúng, đi tham gia náo nhiệt để hù dọa người khác thôi. Đối phó với cao thủ chân chính, cần bốn người này là đủ! Cao thủ tỷ thí, đám ô hợp chỉ đáng vứt đi.

Lão dẫn theo tứ đại bạch kim thủ hạ cùng đám bang chúng, hò hét đi đến khách sạn Douglas. Lão nghĩ với bốn người này ra mặt, chẳng sợ bố con thằng nào?

Không thể không nói… Lão Lange không hổ danh từng là thủ lĩnh Phi Xa Bang. Một đoàn Rolls-Royce cùng Ferrari, chạy với tốc độ nhanh nhất, lạng lách đánh võng, đoàn xe dài làm người đi đường cũng sợ ngây người.

Rolls-Royce là loại xe khá cao cấp, rất ít người có thể lái được.

Hôm nay, vì nhi tử, lão Lange tự mình lái xe. Dùng chút thời gian, đã dừng xe trước cửa khách sạn Douglas.

Rất nhiều phục vụ trong khách sạn đều biết lão là thủ lĩnh Phi Xa Bang. Lão Lange từng vô cùng huy hoàng. Mặc dù hiện tại đã chuyển sang kinh doanh đại lý xe chính quy, nhưng ai cũng không quên sự thật rằng lão đã từng là lão đại của Phi Xa Bang này.

"Cút… cút hết! Phi Xa Bang ở chỗ này làm việc, người không liên quan mau cút hết, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."

Chưa tới cửa hộp đêm, một trong bốn tên đã la to.

Trong hộp đêm, khi thấy Dương Minh cùng Lange đánh nhau, cũng đã có người nhận ra thân phận của Lange. Ai cũng thì thầm bàn luận nhỏ to.

Lúc này, chợt nghe người của Phi Xa Bang nói:

"Không rời đi thì tự gánh lấy hậu quả."

Những người này vội vàng đứng dậy, hướng ra cửa hộp đêm.

Ai cũng không ngốc, tình hình này rõ ràng là Phi Xa Bang chỉ tìm người gây phiền toái; nếu lưu lại, e là dễ bị coi là đồng đảng. Thế nên, trốn là thượng sách…

Phục vụ cùng đội bảo an của khách sạn cũng rút ra ngoài hết. Mới rồi, quản lý đội bảo an đã gọi điện cho Tam Đặc Đốn. Nhưng Tam Đặc Đốn đã nói rõ không cho phép hắn can thiệp. Hắn nghe theo, kéo theo đám người rời đi một lượt.

Rất nhanh, trong khách sạn còn lại Dương Minh, Trương Tân, Trần Trạch, Đào Lâm Phương. Ngoài ra còn Lange, Sử Lai Đặc cùng lão Lange, thêm bốn tên thủ hạ nữa.

"Trần Trạch, mang Lâm Phương đi trước, nơi này không cần các ngươi."

Dương Minh nhìn Trần Trạch mặt đầy máu, nói:

"Nhưng…"

Dù trong lòng Trần Trạch có sợ hãi, nhưng không muốn bỏ đi một mình. Chuyện này do hắn cùng Đào Lâm Phương gây ra, Dương Minh chỉ giúp đỡ chút xíu, mà cũng bị đội Phi Xa Bang tìm đến. Để Dương Minh ra mặt lúc này quả thật không đúng chút nào!

"Đi mau đi!"

Dương Minh nhíu mày, với Trần Trạch ở đây, hắn không thể tùy tiện ra tay. Chỉ khi bọn họ đi rồi, Dương Minh mới có thể thoải mái ra chiêu.

"Uhm… Cẩn thận một chút."

Trần Trạch bị ánh mắt sắc bén của Dương Minh làm giật mình, vội vàng gật đầu, kéo Đào Lâm Phương rời khỏi hiện trường.

Đến lúc này, Lange cũng không ngăn trở. Hắn nghĩ, chỉ cần xử lý xong Dương Minh, thì Trần TrạchĐào Lâm Phương còn không phải nằm trong tay hắn sao?

Không cần thiết lưu bọn họ lại! Hơn nữa, lưu lại có thể gây trở ngại để hạ thủ Dương Minh. Không có người làm chứng, dù giết chết Dương Minh cũng không có bằng chứng.

Thật sự không ổn, thì tiện tay giao cho mấy bang chúng chịu tội giúp, chuyện nhỏ thôi.

Lão Lange cũng nghĩ như vậy, không cản trở. Sau khi mọi người rời đi, mới ngẩng đầu lên, mắt lạnh lùng nhìn Dương Minh:

"Là mày đánh con tao?"

"Đúng rồi."

Dương Minh gật đầu:

"Tới thay nhi tử bồi tội sao?"

"Hả…?"

Nghe Dương Minh nói vậy, lão Lange sửng sốt, rồi phá lên cười:

"Ha ha ha ha! Buồn cười chết mất… Bồi tội? Não mày bị nước vào à? Đến là để thu thập mày! Tiểu tử, mày chết chắc, có biết chuyện gì sẽ xảy ra hay không?"

Chờ cho người trong khách sạn rút hết, Tam Đặc Đốn mới xuống, rồi phân phó đội trưởng bảo an:

"Cắt hoạt động của thang máy xuống tầng hầm này. Không có lệnh của tôi thì không cho phép kích hoạt."

"Vâng."

Đội trưởng bảo an vội vàng gật đầu, sau khi Tam Đặc Đốn rời đi, lập tức thực hiện lệnh. Người đi tới, không thể xuống dưới cùng.

Tam Đặc Đốn đứng xa xa nhìn lão Lange, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ:

"Ta đã nhắc rồi, nhưng ngươi vẫn tới. Haizz! Không thể trách người khác, ta cũng không còn cách nào!"

Lão Lange cũng nhìn thấy Tam Đặc Đốn từ xa, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Lão này không rõ là tới để làm gì… cầu tình chắc? Bất quá, cầu tình cũng vô ích. Lần này, dù là ai đứng trước mặt cũng không tha!"

"Ý của ngươi là dùng bốn tên giẻ rách này để đánh chết ta sao?"

Dương Minh liếc qua bốn tên thủ hạ rồi dùng ánh mắt khinh thường nhìn lão Lange.

"Đây không phải là giẻ rách, đây là tứ đại bạch kim đả thủ."

Lão Lange sửa lại.

"Ngươi đừng dùng mồm mép xỉa xói nữa, biết rõ ngươi đã trêu chọc người nào rồi chứ?"

"Người nào? Không phải là Phi Xa Bang sao? Chẳng lẽ không phải?"

Dương Minh hỏi ngược lại.

"Phi Xa Bang! Hừ hừ, còn biết là Phi Xa Bang! Chẳng lẽ ngươi không biết, ở Ma Cao này Phi Xa Bang là một trong ba đại bang phái tồn tại hay sao?"

Lão Lange hỏi lại.

"Uhm, không biết, tôi chỉ biết còn tồn tại hai đại bang phái mà thôi."

Dương Minh nhún vai.

Tóm tắt:

Lão Lange tức giận khi nghe Tam Đặc Đốn cảnh báo về việc chạm trán với Dương Minh. Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông lập tức triệu tập bốn thuộc hạ mạnh nhất để trả thù cho con trai bị đánh. Lão tin rằng với lực lượng này, ông không cần phải sợ bất kỳ ai. Trong khi đó, Dương Minh chuẩn bị đối đầu với Lange và bốn thuộc hạ của hắn. Bầu không khí căng thẳng, báo hiệu một cuộc chiến không thể tránh khỏi giữa các thế lực trong thế giới ngầm.