Lão Lange sững người, tưởng rằng Dương Minh nguyền rủa Phi Xa bang của hắn sẽ bị tiêu diệt, chỉ còn lại có hai đại bang phái, cười lạnh một tiếng:
"Tiểu tử, muốn chết sao? Mấy người các ngươi lập tức xử lý đi, nói nhiều đau đầu." "Vâng! Thủ lĩnh!"
Tứ đại bạch kim sớm đã muốn được động thủ. Tên gần nhất lại đã kích động đến mức không chịu nổi, trên mặt lộ vẻ phấn khích như sắp đến nơi.
Tên đứng xa nhất thì mặt tuyệt không có chút biểu hiện nào. Gần đây hắn đang tu luyện tâm pháp, hiện đã đạt tới trình độ muốn xuất, tuyệt không để lộ chút nào trên mặt, tựa hồ xem Dương Minh không đáng để động thủ.
Dương Minh thản nhiên nhìn mình bị vây bởi tứ đại bạch kim đả thủ. Bỗng tay khẽ động, bốn cây phi châm bắn ra, vô thanh vô tức vào trong cơ thể bốn người.
Hành động của Dương Minh diễn ra cực kỳ nhanh, đạt tới vận tốc ánh sáng rồi nên không ai có thể trông thấy được.
Bốn người thoáng cái dừng lại tại chỗ, giống như đứng hình.
"Tụi mày làm gì đó? Sao không động thủ?"
Lão Lange nhìn bốn thủ hạ đột nhiên bất động thì tức giận. Lúc trước đã đảm bảo, đánh cho đến gần chết, sao đột nhiên lúc này lại không làm gì cả? Mấy thằng này đang nghĩ cái gì thế? Hay là bọn này đang tìm cách để đánh cho gần chết mà thôi?
Nhưng qua một lúc lâu, bốn người vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như không nghe lão Lange nói gì.
"Mấy người các ngươi xảy ra chuyện gì?!"
Lão Lange có chút nóng nảy, nhìn Dương Minh phía trước đang nở nụ cười châm chọc, lão Lange cảm thấy thật mất mặt.
"Bọn chúng đang ngắm gà đó mà!"
Dương Minh cười cười, nhàn nhạt nói.
Lão Lange nhíu nhíu mày, thân thủ của thủ hạ mình sao tệ vậy?
Đang suy nghĩ, chợt một tên ngã xuống đất. Lão Lange sợ hết hồn, vội vàng hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Hắn chưa kịp xem xét nguyên nhân, thì ba người khác cũng lập tức ngã theo. Lão Lange cả kinh, vội vàng chạy tới thăm dò hơi thở của bọn họ, nhưng kinh ngạc khi phát hiện bốn người đã tắt thở, không còn động đậy chút nào.
Lão Lange thoáng cái giật mình, trong nháy mắt mồ hôi tuôn đầm đìa, ướt hết cả lưng!
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Tứ đại bạch kim đả thủ sao vô thanh vô tức ngã hết trên đất trong nháy mắt vậy?
Chẳng lẽ đột quỵ? Lão Lange cũng biết ý nghĩ này không thể nào xảy ra. Nhưng trước mắt, rõ ràng Dương Minh không xuất thủ, bốn thủ hạ của mình lại ngã trên mặt đất. Đây là tình huống quái dị gì?
Vốn Lange cùng Sử Lai Đặc lòng đầy hoan hỉ, nhìn lão Lange mang theo tứ đại bạch kim đả thủ đến cửa. Chuẩn bị thưởng thức cảnh Dương Minh bị đánh cho răng rơi đầy đất.
Kết quả chưa đợi Dương Minh bị đánh, bốn thủ hạ lại chết mà không rõ nguyên nhân!
Trên thế giới, chuyện kinh khủng nhất không phải đơn thuần là chết, mà là không rõ vì sao mà chết! Nếu như tứ đại bạch kim đả thủ chết do Dương Minh đánh, thì lão Lange chỉ hơi khiếp sợ chút ít, tuyệt không tỏ ra thái độ thất thố này…
Nhưng bốn người này căn bản chết mà không rõ nguyên nhân, đây mới là nguyên nhân khiến hắn sợ hãi!
Dù không biết bốn người này chết như thế nào, nhưng lão Lange cũng không ngu. Nguyên nhân bốn người này chết chắc chắn có liên quan tới Dương Minh! Nếu không, Dương Minh không thể bình tĩnh nói:
"bốn người..."
ngắm gà!
Nếu Dương Minh có thể vô thanh vô tức đưa bốn người này lên nóc tủ, như vậy đã đưa mình lên bàn, cũng không phải chuyện gì quá khó trong nháy mắt, phải không?
Nghĩ tới đây, lão Lange cực kỳ khiếp sợ! Nhìn cảnh tử vong trong nháy mắt mà không có chút dấu hiệu nào này khiến hắn không biết nên làm gì tiếp. Lẳng lặng nhìn bốn tên thủ hạ đã cùng nhau đánh liều hơn nửa đời người rồi cứ như vậy mà ra đi. Trong phút chốc, lão Lange cảm khái nghìn nghìn lần: có hối hận, có tức giận, có không cam lòng, mà lớn nhất là nỗi sợ hãi!
Lúc trước, hắn nghĩ là đem Dương Minh đánh cho răng rơi đầy đất, báo thù cho nhi tử.
Nhưng hiện tại, trong lòng hắn chẳng còn chút tâm tư nào nữa, chỉ còn nỗi sợ hãi. Hắn đem Dương Minh so sánh với vũ khí sinh học, thấy còn đáng sợ hơn!
Lange cùng Sử Lai Đặc giờ phút này ngây dại! Bọn chúng không thể tưởng tượng nổi tứ đại bạch kim đả thủ trong nháy mắt cùng lúc ra đi! Mà dường như Dương Minh không hề động thủ!
Sau một khắc sợ hãi in sâu vào tâm linh! Lúc trước, Dương Minh nói hạ thủ lưu tình, bọn họ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Minh.
Dương Minh nói bọn họ muốn chết, lúc đó còn nghĩ chỉ là nói đùa. Nhưng bây giờ, sự thật đã rõ!
"Không cần nhìn nữa, do ta ra tay đấy…"
Dương Minh thản nhiên nói:
"Ngươi nhìn bọn họ thì bọn họ đã chết rồi, muốn sống cũng không được nữa."
Trừ lão Lange, Lange cùng Sử Lai Đặc đều kinh hãi, còn có Trương Tân cùng Tam Đặc Đốn! Dù lúc trước ở sòng bạc, Trương Tân đã chứng kiến Dương Minh dùng đạn giết người, nhưng cảm giác đó không thể so sánh với bây giờ!
Lúc trước, Dương Minh dùng đạn giết người, dù kỹ xảo tương đối ghê gớm, nhưng ném đạn có thể theo luyện tập là chuyện bình thường! Nhất là khi ở trường, Dương Minh biểu diễn ném phi đao, nên việc ném đạn giết người cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng hiện tại, Dương Minh căn bản không ném đạn, cũng không động thủ. Bốn người này vô thanh vô tức ngã trên đất, trên người không hề có vết thương nào. Chẳng lẽ đây là dùng "ý niệm giết người" trong truyền thuyết? Hoặc là dùng "ánh mắt giết người"?
Trương Tân dù hiểu rõ Dương Minh khá nhiều, nhưng lúc này cảm nhận rõ ràng: lão đại chính là lão đại, đã đạt đến một cảnh giới để tôn sùng rồi!
Mà Tam Đặc Đốn, còn hơn thế nữa. Đối với việc Dương Minh tiêu diệt hết Đoạn Đầu bang đã cảm thấy khiếp sợ, nhưng tận mắt thấy Dương Minh vô thanh vô tức giết tứ đại bạch kim đả thủ, Tam Đặc Đốn thầm hô may mắn:
"May mà mình không đắc tội với Dương Minh, nếu không chỉ cần một ánh mắt của Dương Minh là có thể giết chết mình rồi!"
Bất quá, lão Lange này thật là… Lúc trước cũng đã cảnh báo hắn rồi. Đụng vào Dương Minh thì chết chắc, hắn lại nghe theo lời đó, giờ thì sao? Bốn thủ hạ đắc lực của hắn đã chết sạch rồi, xem sau này hắn còn có thể lây lất thế nào. Dự đoán Phi Xa bang sau này có muốn cũng khó mà giữ nổi!
Đoạn Đầu bang bị diệt, tứ đại bạch kim đả thủ Phi Xa bang thì tan rã, chỉ còn lại một nhà độc tài. Đến lúc đó, chỉ cần có chút thủ đoạn, hắn có thể biến thành đệ nhất bang phái tại Macau.
Lão Lange ngơ ngác nhìn bốn thủ hạ đã chết trên mặt đất, lắp bắp không nói nên lời.
"Ngươi đem theo chỉ có bốn tên này tới đây?!"
Dương Minh nhìn lão Lange, hỏi.
"Bốn…?"
Lão Lange hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
"Ta còn tưởng ngươi đem tất cả bang chúng trong Phi Xa bang tới. Đang suy nghĩ có nên ra tay tiêu diệt đồng loạt cho tiện."
Dương Minh thở dài nói tiếp:
"Dường như là giống Đoạn Đầu bang. Haizz! Lại phải đích thân tới đây, phiền phức chết đi được! Hay là ngươi gọi điện cho bọn thủ hạ của ngươi, bảo chúng chạy tới đây để chết tập thể luôn đi."
Lão Lange là người nhạy cảm, nghe ra trong lời của Dương Minh có mấy chữ: "Đoạn Đầu". Dương Minh nhắc tới Đoạn Đầu bang, chẳng lẽ Đoạn Đầu bang cũng bị Dương Minh tiêu diệt? Hơn nữa, còn tự thân tới tiêu diệt hết?
Tam Đặc Đốn nhìn bộ dạng thất thần của ông bạn già, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Sớm biết như thế thì đừng làm nữa! Lúc trước gọi điện thoại nghĩ gì, giờ hối hận cũng chẳng còn ý nghĩa gì rồi!"
Lão Lange thở dài một hơi, giải thích:
"Chính là Dương tiên sinh đã làm đó!"
"Cái gì? Đoạn Đầu bang bị diệt? Không thể nào! Không thể nào! Nhiều người như vậy, làm sao mà bị diệt?"
Lão Lange dù mơ hồ đoán ra sự thật, nhưng không muốn tin. Bởi vì, sự thật quá kinh khủng!
"Ta không tin! Không thể nào! Nhất định các ngươi gạt ta!"
Vừa nói, lão Lange vừa lấy điện thoại di động ra, quay số, thấp giọng hỏi thăm vài câu để chắc chắn.
Chợt một tiếng, điện thoại rơi trên mặt đất, lão Lange chán nản ngồi bệt xuống.
Trong mắt đầy hối hận, sợ hãi và tuyệt vọng! Người mà lão Lange gọi điện hỏi có thể xem như là một nhân sĩ thông linh. Hắn đã biết được cách đây vài giờ, Đoạn Đầu bang đã đắc tội với một người, và toàn bang bị tiêu diệt.
Lão Lange tin!
Và còn tin vào câu chuyện Tam Đặc Đốn vừa nói:
"Người nào chọc vào thì chỉ có chết."
Đúng là không chút giả dối nào.
"Tam Đặc Đốn tiên sinh, sao không báo trước cho tôi? Sao không nói cho tôi?"
Lão Lange bò lổm ngổm trên mặt đất, dùng giọng kiệt quệ hỏi:
"Ông bạn già, sao ông không nói?!."
Dương Minh đối mặt với lão Lange và bốn thủ hạ của hắn, những người này được lệnh tấn công. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, bốn người đã ngã xuống đất mà không rõ nguyên nhân. Sự hoảng sợ lan tỏa khi lão Lange nhận ra rằng bốn thủ hạ của mình đã chết và hiểu rằng Dương Minh chính là nguyên nhân. Lão Lange vừa kinh ngạc vừa sợ hãi khi biết Đoạn Đầu bang đã bị tiêu diệt bởi Dương Minh, chỉ còn lại mình hắn trong khủng hoảng. Cuối cùng, lão hiểu rằng đã quá muộn để hối hận về những quyết định sai lầm trước đó.