Lúc trước, Tam Đặc Đốn vẫn còn sợ Dương Minh có điều gì bất mãn. Dù sao mình cũng từng đắc tội với Dương Minh. Mặc dù Dương Minh không biểu hiện ra ngoài, nhưng không có nghĩa trong lòng hắn không có. Bây giờ nghe thấy Dương Minh nói vậy, Tam Đặc Đốn phấn khích tột đỉnh. Hắn thầm tính toán:

"Một lát có thời gian, trước tiên phải báo cáo nhanh chuyện này cho gia chủ mới được."

"Dương tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong rồi, đang đậu trước cửa khách sạn."

Tam Đặc Đốn vừa tới chỗ Dương Minh liền thông báo.

"Ukm!"

Dương Minh cùng Trương Tân theo Tam Đặc Đốn vào thang máy.

"Dương tiên sinh, buổi tối thời gian gấp gáp, chỉ có thể chuẩn bị chiếc này thôi. Ngài xem xem có thích hay không… Ách."

Tam Đặc Đốn dẫn Dương Minh đến cửa xe, rồi cẩn thận nói:

"Ngài xem xem, nếu không vừa ý, tôi sẽ đổi lại ngay…"

Dương Minh thì không yêu cầu nhiều như vậy. Có xe là tốt rồi, còn muốn gì nữa!

Vừa ra khỏi đại sảnh khách sạn.

"Ơ?!"

Dương Minh sửng sốt:

"Xe thể thao?!"

Trước cửa khách sạn rõ ràng là một chiếc Porsche mui trần. Hàng hiếm của năm, Dương Minh đã từng thấy rồi. Không ngờ Tam Đặc Đốn lại chuẩn bị chiếc này.

"Sao vậy, Dương tiên sinh? Ngài không thích à?"

Tam Đặc Đốn nhìn thần sắc ngạc nhiên của Dương Minh, trong lòng căng thẳng. Thầm mắng mình chắc làm sai chỗ nào rồi. Hay là Dương tiên sinh không thích loại xe phong cách thể thao này?

Nhưng Dương tiên sinh còn rất trẻ! Buổi tối vừa đi chơi vừa cua gái, chạy xe phong cách mới đỉnh chứ? Chẳng lẽ lại chuẩn bị một chiếc Rolls-Royce hay Toyota?!

--------

Vốn Dương Minh định bảo Tam Đặc Đốn đổi chiếc khác, nhưng thấy ánh mắt

"thèm muốn chết"

của Trương Tân, Dương Minh lắc đầu cười khổ.

Dương Minh đột nhiên nhận ra mình thật sự già đi một chút rồi. Trước kia, nếu có một chiếc xe thể thao phong cách như vậy, chắc chắn sẽ hưng phấn giống Trương Tân thôi.

Nhưng hiện tại Dương Minh không thích loại xe khoa trương này, ngược lại thích kiểu đơn giản hơn.

Xem ra phải điều chỉnh tâm trạng một chút. Mình còn trẻ chứ không già đâu, rất trẻ trung mà lại thích đồ cổ. Dương Minh thầm nghĩ. Nếu chuyện ở Vân Nam kết thúc, chắc chắn mình có thể trở lại cuộc sống thanh niên ngày xưa.

------------

"À! Không có gì."

Nghĩ tới đây, Dương Minh lắc đầu:

"Xe thể thao thì thể thao, chạy cũng ổn rồi."

Lúc này Tam Đặc Đốn mới thở phào nhẹ nhõm, giao chìa khóa cho Dương Minh:

"Dương tiên sinh, đây là xe của ngài. Dù đua xe bị bắt cũng không sao, đâm xe hỏng cũng được, chỉ cần ngài không sao là tốt rồi."

"Ừm! Ta biết rồi."

Dương Minh tiện tay ném chìa khóa cho Trương Tân:

"Ngươi lái xe đi."

"Tôi ư? Lão đại, tôi biết anh đối xử tốt với tôi nhất."

Trương Tân hưng phấn, cầm chìa khóa nhảy lên xe.

"Đi vào đi, đừng chờ nữa! Không biết khi nào ta về đâu."

Dương Minh phân phó Tam Đặc Đốn:

"Đúng rồi, nếu gia chủ gia tộc South City Ước Thản Tư tới thì cứ bảo hắn ở trong đại sảnh chờ tôi."

"A! Vâng."

Tam Đặc Đốn đổ mồ hôi hột! Ước Thản Tư là gia chủ gia tộc South City đó, Dương tiên sinh lại để hắn đợi trong đại sảnh khách sạn à? Điều này có ổn không? Nếu người khác biết sẽ sợ chết khiếp mất!

Nhưng đây là ý của Dương Minh, Tam Đặc Đốn tự nhiên sẽ chờ Ước Thản Tư đến rồi truyền đạt cho hắn. Hắn đợi hay không đợi, kệ xác, không liên quan đến mình.

Dương Minh vào ghế lái phụ, Trương Tân khởi động xe. Thanh âm xe nổ vang chạy truờng, mặt Trương Tân lộ ra vẻ hưng phấn và thỏa mãn:

"Xe này quá ngầu rồi, nếu tôi có một chiếc chắc tuyệt lắm đó!"

"Về nhà rồi, tao sẽ tặng mày một chiếc."

Dương Minh thản nhiên nói.

"Tốt! Ân! Lão đại, nói thật hay giả thế? Anh cho tôi một chiếc? Không đùa đấy chứ? Xe này hơn ba trăm vạn đấy."

Trương Tân sợ hết hồn.

"Này, tôi rảnh lắm sao mà đi nói đùa với mày?"

Dương Minh cười cười:

"Lấy tài lực của công ty Châu Báu để mua không nổi à."

Dương Minh phải đi Vân Nam. Hảo huynh đệ Trương Tân thích chiếc xe này, chắc chắn mình sẽ tặng hắn một chiếc.

Nghĩ lại lúc không có tiền, thuê xe tới nhà Trương Tân đều do Trương Tân trả tiền, khiến Dương Minh cảm động. Hiện tại có năng lực, một chiếc xe như vậy căn bản không làm khó mình. Trương Tân thích, mình giúp hắn thỏa mãn.

"Hắc hắc! Đây chẳng phải là tiền công sao, tôi không dám ham muốn của người khác."

Trương Tân cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

Dù không phân rõ ta với Dương Minh, nhưng tiền công ty hắn không dám tùy tiện sử dụng.

"Sau này cũng sẽ là của mày thôi."

Dương Minh cười.

"Lão đại, chúng ta đi đâu đây? Nơi này tôi đâu quen thuộc."

Sau một hồi, Trương Tân mới phát hiện ra rằng nơi này không phải Tùng Giang mà là Macau.

"Cứ lái đi, tao cũng không quen nữa."

Dương Minh tùy ý nói:

"Đường xá ở Macau gần như không kẹt xe, mày lo lạc đường làm gì?"

Trương Tân nghe vậy, bắt đầu tăng tốc, chạy loạn trên đường, quay vòng vòng, dù bây giờ là ban đêm.

"Lão đại, nhìn bên kia kìa, Jet Night Club, quán bar đêm nổi tiếng ở Macau đó."

Trương Tân chỉ vào tấm biển cách đó không xa, phấn khích nói:

"Trước kia thấy trên mạng, nhiều ca sĩ và ngôi sao lớn cũng thích đến đó lắm."

"Ồ?"

Dương Minh gần như chưa từng nghe tên này:

"Tới đi."

"OK! Tìm chỗ dừng xe đi."

Trương Tân nhìn quanh ven đường, không dễ gì tìm thấy chỗ gửi xe. Jet Night Club này thật là "hot", chỗ đậu xe lại còn không có luôn.

"Tôi xuống tìm chút."

Trương Tân bất đắc dĩ xuống xe, nhìn quanh tìm chỗ đậu xe phù hợp.

Dương Minh cũng xuống theo, dù có thể dùng dị năng để tìm chỗ đậu xe, nhưng chuyện nhỏ này nếu cứ dùng dị năng thì quá lệ thuộc vào năng lực đó rồi.

----------------------

"Hai người phía trước, mau tránh ra."

Vừa mới xuống xe, Dương Minh nghe thấy tiếng quát phía sau. Xoay đầu lại thấy hai người hướng về phía mình chạy tới. Phía trước là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Đuổi theo hắn còn có một người khác khoảng hai mươi, trông rất trẻ.

Người phía sau thấy Dương Minh cùng Trương Tân đang sững sờ, phải lên tiếng nhắc nhở lần nữa:

"Mau tránh ra, hắn là phần tử nguy hiểm, đừng tới gần."

Phần tử nguy hiểm? Chẳng lẽ là kẻ ác đang bị truy đuổi?

Nhưng nhìn không giống vậy. Dù người phía sau kia dùng tiếng Anh rất chuẩn, nhưng khiến Dương Minh kỳ quái chính là hai người rõ ràng là người Á Châu.

Dù ở Macau, người Á Châu khá phổ biến, nhưng hai người Á Châu đuổi nhau thế này có phần kỳ quái.

Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng về mối quan hệ giữa họ, thì người đàn ông hơn ba mươi tuổi phía trước đã gây ra cú sốc lớn. Nhảy thẳng lên chiếc Porsche của Dương Minh. Nhìn thoáng qua không thấy chìa khóa xe, người này liền ra tay đập vỡ khóa bảo vệ, rồi bật lửa khởi động.

"Mẹ nó! Chán sống chắc rồi!"

Dương Minh nhìn hành động của hắn, tức giận vô cùng.

Dù chiếc xe này không phải của mình, nhưng là của mình mượn, bị phá hoại như vậy chắc chắn không thể dễ chịu.

Trương Tân cũng trông thấy, vẻ mặt ngạc nhiên và đau đớn khi nhìn chiếc xe, nhưng không nói gì.

"Dkm! Mày định làm gì vậy?"

Dương Minh nhanh chóng nhảy lên xe, túm cổ áo người kia. Không để ý lý do vì sao người phía sau đuổi theo, chỉ biết xe của mình bị phá hoại thì không thể chịu nổi.

Làm trò trước mặt mình, đập xe của mình, Dương Minh đều không thể chấp nhận được.

Mẹ nó! Sao lại có mấy thằng bệnh thế này?

Dù không rõ hắn là ai, nhưng còn ở bên cạnh chiếc xe, thằng khốn này dám đập?

Tóm tắt:

Dương Minh cùng Trương Tân chuẩn bị rời khách sạn bằng chiếc Porsche thể thao mà Tam Đặc Đốn đã chuẩn bị. Trong khi họ tận hưởng chiếc xe mới, một nam nhân bị truy đuổi đã đột nhập và cố ý phá hỏng xe của Dương Minh. Dương Minh tức giận lao vào ngăn cản kẻ đập phá, tình huống trở nên căng thẳng khi anh không thể ngồi yên nhìn xe của mình bị hủy hoại.