Ngươi rất thức thời nha.
Dương Minh nhận thấy thái độ của Ước Thản Tư cũng không tệ lắm nên dứt khoát không chèn ép hắn:
"Ngồi xuống nói chuyện." "Cám ơn Dương tiên sinh."
Ước Thản Tư gật gật đầu, ngồi xuống.
"Khắc Lạp Tư đã chết rồi. Hắn là ai, hay do ai sai khiến tới, đối với ta không quan trọng, mà ta cũng không muốn biết."
Dương Minh nhìn thoáng qua Ước Thản Tư:
"Hiện tại, chúng ta chỉ nói đến vấn đề của gia tộc South City."
Ước Thản Tư nghe Dương Minh nói xong liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ nhất Dương Minh truy vấn nội tình chuyện Khắc Lạp Tư, muốn biết người này do ai giới thiệu thì ôi thôi, chuyện này quả thật làm khó cho Ước Thản Tư, chuyện tình của Tiểu thư Elise không thể tùy tiện nói ra ngoài. Nếu Dương Minh hỏi, hắn chỉ còn cách chịu chết chứ nhất quyết không nói. Nhưng Dương Minh lại không truy vấn chuyện này, tất nhiên Ước Thản Tư mừng rỡ hết cỡ, ngu sao mà còn muốn đề cập tới.
"Cám ơn Dương tiên sinh."
Đồng dạng một câu, nhưng lúc trước Ước Thản Tư nói ra do áp lực của Dương Minh bức bách nên hắn phải cẩn thận cung kính, còn lời này hiện tại phát ra từ nội tâm. Hắn cảm thấy ý chí của Dương Minh chân thành rộng lớn, quả là quân tử, không hề tính toán chi li chuyện nhỏ nhặt này.
"Được rồi."
Dương Minh khoát tay, thản nhiên nói:
"Ngươi đừng tưởng chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua." "Vâng. Tôi biết, tất nhiên là biết."
Ước Thản Tư gật gật đầu, vội vàng nói.
"Chuyện Khắc Lạp Tư tôi không truy cứu, nhưng chuyện của gia tộc các ngươi thì chưa xong đâu."
Dương Minh nói:
"Ngươi thấy, hiện tại gia tộc Douglas cũng coi như hòa hợp với ta. Nhưng ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không? Chính là bỏ rất nhiều đại giới (DG: lợi ích đấy) đó."
"Tại hạ xin rửa tai lắng nghe."
Ước Thản Tư trong lòng hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã nghĩ thông suốt. Không trách được, ai ngờ quan hệ giữa gia tộc Douglas và Dương Minh tựa hồ rất hòa hợp, nhưng hóa ra phải trả giá đắt nhiều.
Lúc trước Dương Minh có mâu thuẫn với gia tộc Lancer cũng là vì gia tộc Douglas dựng lên. Dương Minh tiêu diệt gia tộc Lancer, nhưng lại khá thân cận với gia tộc Douglas, điều này làm cho Ước Thản Tư hết sức bất ngờ. Bất quá, gia tộc Douglas này cũng rất thông minh, cũng coi như bọn họ có vận khí tốt, biết quyết đoán thật nhanh nên chưa gặp nạn. Thật là phúc lớn mạng lớn.
"Nhường lại tất cả các khách sạn của gia tộc Douglas ở Hoa Hạ."
Dương Minh cười cười:
"Chuyện này cũng không tính là bí mật, tin rằng ngươi cũng đã nghe qua." "Nga? Lúc trước nghe nói là bị thu mua toàn bộ, nguyên lai, nguyên lai là vậy."
Ước Thản Tư chợt hiểu ra:
"Ban đầu tôi còn lấy làm kỳ việc gia tộc Douglas đem quyền sở hữu khách sạn ở Hoa Hạ bán đi. Rõ ràng nghề này kiếm tiền nhiều đấy. Hơn nữa, gia tộc Douglas đang có kế hoạch phát triển khách sạn ở châu Á, sao đột nhiên lại bỏ dở giữa chừng? Hóa ra..."
Lúc trước Ước Thản Tư cảm thấy việc này có chút kỳ quái, lén hỏi thăm người của gia tộc Douglas để biết lý do, nhưng thành viên trong gia tộc không hé răng lấy nửa lời mà cứ nói đó là kế hoạch phát triển của gia tộc. Cụ thể thế nào thì không rõ, không có cách nhìn rõ chân tướng, đành tạm tin lời giải thích của gia tộc Douglas.
Lúc này, Ước Thản Tư rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao sản nghiệp khách sạn của gia tộc Douglas ở Hoa Hạ lại bị bán đi, chính là nhằm cắt giảm lợi ích để nhường chỗ cho người khác. Thủ đoạn này không thể bảo là nhỏ.
"Tôi cũng có thể nhượng lại sản nghiệp của gia tộc ở Hoa Hạ."
Ước Thản Tư hiểu rõ chân tướng, theo bản năng nói.
"Nghe rồi."
Dương Minh nghe xong hừ một tiếng, từ chối ý kiến:
"Theo ta biết thì sản nghiệp của gia tộc các ngươi ở Hoa Hạ, ngoài cái sòng bạc ở Macau ra, còn có cái gì nữa?"
"Đây..."
Ước Thản Tư nhất thời xấu hổ, lúc trước nói ra lời này không phải đùa đấy. Gia tộc Douglas có thể bỏ ra một chút lợi ích, bọn họ làm được, chẳng lẽ gia tộc South City không thể bỏ ra sao?
Nói như vậy, thực chất là muốn làm yên tâm Dương Minh, nhưng lại phản tác dụng, khiến người ta cảm thấy bị đùa giỡn. Dù cũng là nhượng lại sản nghiệp ở Hoa Hạ, nhưng gia tộc Douglas nhượng lại quyền sở hữu nhiều khách sạn, còn hắn chỉ nhượng lại cái sòng bạc ở Macau. Chênh lệch như vậy không phải là một hay hai lần.
"Dương tiên sinh, ngài biết đấy, tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn ngài thấy rằng, gia tộc Douglas có thể làm được, gia tộc South City chúng tôi cũng hoàn toàn có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn."
Ước Thản Tư sợ Dương Minh hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Ta hiểu rồi. Dù ngươi nghĩ cho ta về một cái sòng bạc, thì ta cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận như thế." Dương Minh mặt không đổi sắc nói.
"Dương tiên sinh, chuyện vừa rồi chỉ là bề ngoài thôi. Gia tộc South City chúng tôi hoàn toàn có thể mang lại lợi ích nhiều hơn cho ngài."
Ước Thản Tư nói:
"Chúng tôi có sản nghiệp kinh doanh ở nhiều quốc gia trên toàn cầu, có thể nhượng lại một phần để bồi thường cho ngài."
"Sản nghiệp ở các quốc gia trên thế giới? Ngươi cảm thấy ta có đủ tinh lực để chạy ra nước ngoài tiếp quản sản nghiệp của ngươi sao?"
Dương Minh nhún vai:
"Nói thật, ngươi đang ở Macau này, đem hai cái sòng bạc cho ta. Ta không cản trở ngươi mở lại, nếu ngươi có tiền thì có thể đầu tư."
Vốn nghe Dương Minh nói đem sòng bạc ở Macau cho hắn, Ước Thản Tư trong lòng căng thẳng không yên—a hai sòng bạc ở nơi gọi là Vegas phương Đông sắp bị Dương Minh lấy đi. Hoạt động của gia tộc South City sau này chắc chắn sẽ không còn tốt. Nhưng khi nghe Dương Minh nói rằng không hạn chế việc họ mở lại sòng bạc ở Macau, Ước Thản Tư thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm cảm kích. Xem ra Dương Minh không phải là loại người mà họ tưởng tượng ban đầu.
Tình cảnh giống như vậy, nhưng không đến mức đuổi tận giết tuyệt.
Nếu vậy, điều kiện của Dương Minh cũng không quá đáng, ngược lại rất hợp lý. Tuy nhiên, chỉ có hai cái sòng bạc thì vẫn chưa đủ, so với số tiền mà gia tộc Douglas bỏ ra còn cách xa nhiều.
Ước Thản Tư cũng không ngu, đã dự đoán rằng Dương Minh còn chưa nói hết, liền lên tiếng:
"Vâng, Dương tiên sinh, xin ngài cứ tiếp tục."
Dương Minh gật đầu, rất hài lòng với ý tứ của Ước Thản Tư hiện tại:
"Trừ những cái đó ra, còn thêm một phần sản nghiệp nữa."
"Không thành vấn đề, Dương tiên sinh, xin ngài cứ nói tiếp."
Ước Thản Tư gật đầu. Thêm một phần này gồm mấy quán rượu, hộp đêm, cùng hai sòng bạc trước đó, cộng lại không đáng bằng những khách sạn của gia tộc Douglas, nên rõ ràng Dương Minh còn chưa nói hết.
"Thêm khoảng 10 triệu đô la."
Dương Minh nói:
"Bây nhiêu chắc cũng đủ rồi."
Dương Minh và Ước Thản Tư thảo luận về tình hình gia tộc South City và các thỏa thuận trong lĩnh vực kinh doanh. Ước Thản Tư bày tỏ sự cảm kích với Dương Minh, hy vọng có thể nhượng lại sản nghiệp của gia tộc mình. Dương Minh chỉ ra sự khác biệt trong quy mô lợi ích mà cả hai gia tộc có thể đưa ra và yêu cầu thêm một khoản tiền để đạt được thỏa thuận hợp lý hơn giữa hai bên.