Vâng!
Ứớc Thản Tư cắn răng nói.
Mười triệu đôla mặc dù không ít, bất quá so với những khách sạn mà gia tộc Douglas nhượng lại có lẽ vẫn còn thiếu một chút, nên Ứớc Thản Tư nhanh chóng đáp ứng:
"Chuyện Đoạn Đầu Bang lúc trước còn gì?"
Ứớc Thản Tư cũng không ngu ngốc, hắn biết đây là Dương Minh trừng phạt chuyện lúc trước South City gia tộc phối hợp với Khắc Lạp Tư. Không truy cứu thân phận cụ thể của Khắc Lạp Tư đã cấp cho Ứớc Thản Tư chút mặt mũi rồi.
Chuyện Khắc Lạp Tư đã giải quyết xong, còn chuyện Uygur phái Đoạn Đầu Bang đi gây sự thì vẫn chưa xong. Đây là hai chuyện khác nhau, nếu ngây thơ cho rằng với chút ít lợi ích lúc trước có thể giải quyết thì Ứớc Thản Tư hắn không xứng đáng ngồi trên cái ghế gia chủ này nữa.
"Ha ha. Thật ra chuyện Đoạn Đầu Bang cũng không liên quan gì đến ngươi, hơn nữa ta đã tiêu diệt hết bọn chúng rồi, xem như đã trừng phạt rồi."
Dương Minh bình thản, nhún vai:
"Đã tiêu diệt rồi, truy cứu thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Muốn gì cứ nói đi."
"A! Dương tiên sinh nói thế nào, tất nhiên là vậy đó!"
Ứớc Thản Tư nghe xong nhất thời hưng phấn, gật đầu lia lịa. Không truy cứu nữa, chẳng phải đã giải quyết êm thấm sao?
"Ngươi bỏ ý định gây dựng bang phái đi, chuyện này xem như xong. Địa bàn Đoạn Đầu Bang ta đã giao cho Phi Xa Bang."
Dương Minh thản nhiên nói:
"Con người của ta làm gì cũng có đường lui. Nếu ngươi tiếp tục gây dựng lại lần nữa, ta chỉ có thể động thủ, giải quyết không khoan nhượng mà thôi."
Tiếp tục gây dựng Đoạn Đầu Bang, thật ra, Ứớc Thản Tư đúng là có ý nghĩ này.
Lúc trước Dương Minh đồng ý cho hắn đầu tư mở lại vài sòng bạc ở Macau, Ứớc Thản Tư liền nghĩ đến việc thành lập lại bang phái. Dù sao mở sòng bạc cũng cần thực lực, nếu không có chỗ dựa chắc chắn sẽ không thể yên ổn làm ăn. Dù Đoạn Đầu Bang bị tiêu diệt, vẫn có thể xây dựng lại, tiếp tục quản lý địa bàn trước kia là ổn.
Nhưng nghe Dương Minh nói thế, Ứớc Thản Tư lập tức rùng mình, biết mình không thể gây dựng lại bang phái nữa rồi. Ý tứ của Dương Minh rất rõ ràng, lập bao nhiêu hắn tiêu diệt bấy nhiêu.
"Dương tiên sinh, lời ngài nói tôi ghi nhớ trong lòng. Nhất định tôi sẽ không làm vậy."
Tất nhiên Ứớc Thản Tư hiểu được lúc nào nên cầm, lúc nào nên buông. Đối nghịch với Dương Minh, không phải tự tìm chết sao?
"Được rồi. Một khi đã như vậy thì ngươi có thể đi."
Dương Minh phất phất tay:
"Ta sẽ cho người đưa tài khoản cho ngươi, cứ gửi trực tiếp vào đó là xong. Còn quyền sở hữu sòng bạc cùng các tụ điểm cứ chuyển cho Hoàng gia, bên Singapore, đích danh là Hoàng Nhạc Nhạc. Tin rằng ngươi không xa lạ gì họ đâu."
"Hoàng gia? Singapore?"
Ứớc Thản Tư kinh ngạc, nhíu mày như đang nhớ lại chuyện gì:
"Chuyện ở sòng bạc lần trước. Xin hỏi Dương tiên sinh, ngài với Hoàng gia."
(B: Sòng bạc của Nhạc ở Macau, còn gia tộc thì ở Singapore.)
"Ngươi không cần dò xét làm gì."
Dương Minh thản nhiên nói:
"Ta cũng không ngại để ngươi biết. Chuyện lần trước ở sòng bạc của ngươi là do ta làm. Cũng thế, gia chủ Ước Thản Tư có ý kiến gì không?"
(B: Căng thật, đi phá bãi rồi đòi người ta không ý kiến!)
"Cái này..."
Mặt Ứớc Thản Tư trắng bệch, sau đó thoáng chút lúng túng và hoảng loạn:
"Không dám, không dám! Nếu sớm biết Dương tiên sinh có quan hệ với họ, có cho vàng tôi cũng không dám xung đột với Hoàng gia."
"Tốt lắm! Ngươi cứ nói với Hoàng gia đây là ý của ta."
Dương Minh ho khan hai tiếng, đứng dậy.
Ứớc Thản Tư biết đây là Dương Minh đang trục khách nên vội vàng đứng dậy:
"Vâng, Dương tiên sinh cứ yên tâm. Làm tốt mọi chuyện xong tôi sẽ hồi âm cho ngài sau."
"Không cần. Phiền phức. Làm không xong tự biết hậu quả."
Dương Minh không nhịn được phất tay, ý bảo Ứớc Thản Tư có thể rời đi.
"Vâng."
Ứớc Thản Tư nhìn Dương Minh đã muốn nhíu mày. Biết mình có chút làm phiền, vội vã bước nhanh rời khỏi phòng của Dương Minh.
---------------------------------------
Ứớc Thản Tư rời đi, Dương Minh lại nằm trên giường. Mặc dù lừa gạt được mười triệu đôla, cùng chút sản nghiệp nhưng Dương Minh không cảm thấy hưng phấn. Những sản nghiệp kia để lại cho Nhạc Nhạc, xem như là của riêng mình, phòng khi có chuyện gì thì Nhạc Nhạc cả đời này cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.
Thật ra, với thực lực hiện tại của Hoàng gia, Nhạc Nhạc đã không phải lo nghĩ gì, cộng thêm mỏ vàng ở Châu Phi, Hoàng gia sẽ càng phát triển. Nhưng thế sự không bao giờ lường trước được, ai biết mình có thể chết hay không, có "gia" nào đó như "Lý gia" tìm đến gây phiền toái hay không? Vì vậy cứ cấp cho Nhạc Nhạc chút tài sản làm của riêng, chỉ cần không tiêu xài hoang phí chắc chắn đủ để nàng có cuộc sống tốt.
(B: Một chút của nó là ước mơ cả đời của mình!)
Về phần mười triệu đôla, Dương Minh trực tiếp gửi vào tài khoản ngân hàng tại Thụy Sĩ, trước khi đi thì đưa cho cha mẹ tài khoản và mật mã, để họ có chút dự phòng trong các tình huống bất trắc.
----------------------------------------
Đến giờ, hành trình của hắn tại Las Vegas phương Đông (Macau) đã kết thúc.
Chạng vạng ngày hôm sau, Dương Minh, Trương Tân, Trương Giải Phóng cùng Vương Mi lên đường về nước. Còn chiếc xe Porsche bị Lý Lôi Trì phá hư, tất nhiên Tam Đặc Đốn không có ý kiến gì, gọi người đưa về nhà máy sửa chữa. Dù Dương Minh có đem xe đập thành sắt vụn, Tam Đặc Đốn cũng chẳng dám phản đối.
Tuy nhiên, khi đang trên đường ra sân bay, điện thoại của Dương Minh đột nhiên vang lên. Nhìn thoáng qua màn hình, thấy số nội địa nhưng không rõ là ai.
"Uy, xin chào?"
Dương Minh bắt điện thoại. (B: Tương tự như "Alo" bên ta, một cách gây chú ý.)
"Dương Minh? Hạ Băng Bạc đây!"
Trong điện thoại truyền ra giọng của Hạ Băng Bạc.
"Hạ ca? Có chuyện gì sao?"
Dương Minh hơi nghi hoặc, sao Hạ Băng Bạc lại gọi điện vào lúc này?
"Dương Minh. Hiện tại ngươi đang ở đâu?"
Hạ Băng Bạc hỏi gấp gáp.
"Hạ ca, tôi đang ở Macao, làm vài việc. Giải quyết xong rồi nên đang ở sân bay, tối nay sẽ về nước."
Dương Minh trả lời.
"Tốt quá!"
Hạ Băng Bạc nghe vậy liền thở phào nhẹ nhỏm:
"Ngươi còn chưa đi, vậy thì đừng đi nữa!"
"Hả?"
Dương Minh kinh ngạc.
"Lúc trước ngươi giúp cục điều tra thần bí của chúng ta một việc, hỗ trợ tổ công tác bên ngoài bắt Lý Lôi Trì. Có nói rằng"
trong tổ đặc công chưa từng gặp qua.
"Hạ Băng Bạc nói tới đây không khỏi đắc ý, cười cười.
"Lý Lôi Trì? Tổ công tác bên ngoài?"
Dương Minh ngẩn người. Nghĩ tới Lưu Diệp trước đó, chắc hắn chính là người của tổ công tác bên ngoài. Mình giúp hắn bắt Lý Lôi Trì nên hắn mới báo cáo lên; nếu không, sao Hạ Băng Bạc cách xa như vậy lại biết chuyện?
Và Dương Minh, lần đầu tiên biết mình thuộc về "tổ đặc công". (B: Thế nó nhận làm việc cho chúng nó thì làm gì?)
Ước Thản Tư đồng ý nhận mười triệu dollar từ Dương Minh, trong khi Dương Minh cảnh báo về việc không được tái lập Đoạn Đầu bang. Dương Minh giải thích việc tiêu diệt bang phái đó và nhấn mạnh rằng nỗ lực tái lập sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Sau cuộc gặp, Dương Minh chuẩn bị trở về nước, nhưng nhận được cuộc gọi khẩn từ Hạ Băng Bạc liên quan đến thông tin về Lý Lôi Trì, nhấn mạnh mối liên hệ giữa họ và tổ đặc công.
MacaoHoàng giaĐoạn Đầu BangPhi Xa bangmười triệu dollarKhắc Lạp Tư