Dịch + Biên: Phong Lăng
"Ân?"
Bàn Tử sửng sốt, không nghĩ tới Dương Minh lại tự tin như thế. Mặc dù hắn không có năng lực gì đặc thù nhưng cũng là thành viên quan trọng của cục, cũng biết trong cục có một ít chuyện bí ẩn. Dương Minh đã tự tin như vậy, nhất định là có phương pháp của riêng mình, nên Bàn Tử cũng không dò hỏi nhiều, từ từ tăng tốc độ. Vấn đề quan trọng hiện tại là an nguy của Lý Lôi Trì. Dù sao lúc trước có người gài bom trên đường, phỏng chừng Lôi Trì cũng không tốt mấy.
Dương Minh giờ phút này đã hoàn toàn không trông cậy vào khả năng Lôi Trì còn sống, chỉ xem xét qua để xác nhận một chút mà thôi. Bất quá, hiện tại lực chú ý của Dương Minh vẫn đặt trên mặt đường phía trước, cẩn thận vẫn hơn.
May mắn là người cài bẫy quá tự tin hoặc có lẽ không đủ thời gian và tinh lực để bố trí nhiều bẫy, nên ở đoạn đường tiếp theo, di chuyển cực kỳ thuận lợi.
Xe dừng trước một cánh cửa nhỏ, Dương Minh thấy thêm khoảng mười cánh cửa tương tự cái trước trong không gian tối đen này. Bên trong có gì cũng không mấy hứng thú với hắn; hắn cũng không rảnh dùng dị năng để dò xét, nghĩ rằng chắc cũng dùng để cầm tù một số nhân vật trọng yếu.
Dương Minh thoáng nhìn qua cánh cửa phía trước mặt, xác định Lý Lôi Trì đã chết.
"Ha ha, dù gì hắn cũng đã chết, nhiều người vào làm gì, ngươi thích thì cứ đi xem chút đi."
Dương Minh nhìn Bàn Tử cầm chìa khóa tiến về phía cánh cửa, nhàn nhạt nói.
"Ách. Haizzz!"
Bàn Tử cười khổ một tiếng, không biết nên nói gì. Trong lòng hắn rõ ràng, dưới tình huống này, hy vọng Lôi Trì còn sống là rất xa vời.
Mở cửa, Bàn Tử thấy Lôi Trì nằm trên giường không nhúc nhích, lòng trầm xuống, suy đoán thật sự đã thành sự thật.
"Xong rồi. Dương tiên sinh, Tiểu Diệp, là do tôi quản lý sơ hở -- chuyện này, tôi sẽ tạ tội với cấp trên."
Dung mạo Bàn Tử hết sức khó coi, hắn cũng biết Lý Lôi Trì quan trọng đến mức nào.
Thời điểm vây bắt hắn, dù có điều động nhiều nhân lực đi nữa, hắn cũng thoát. Trong khi đó, Lưu Diệp cùng Dương tiên sinh mới quen trước mắt là những người tự mình bắt Lý Lôi Trì, và hắn chết trên địa bàn của mình. Dương Minh cùng Lưu Diệp làm sao chịu nổi cú sốc này?
Hao tổn bao nhiêu khí lực để bắt một người, kết quả lại lăn ra chết, nếu đổi lại người khác thì ai còn tâm trạng vui vẻ đây?
"Quên đi, chết thì cũng đã chết rồi."
Dương Minh thản nhiên nói, vốn hắn chỉ muốn xác nhận thân phận người nhận hàng kia một chút, xem có liên quan đến cái 'Trung tâm' thần bí với tiến sĩ Benjamin gì đó hay không. Nhưng nếu hắn đã chết thì cũng không cần thiết nữa.
Dù sao, có hỏi hay không, đối với Dương Minh cũng chẳng có gì thay đổi. Ngay cả khi biết người nhận hàng là người của 'trung tâm,' thì hắn vẫn sẽ ra tay như trước.
"Xin lỗi."
Bàn Tử tưởng rằng Dương Minh còn tức giận, vì sao nghe Lưu Diệp nói, trong quá trình bắt Lôi Trì, Dương Minh đã dùng phần lớn công sức:
"Dương tiên sinh, xin lỗi! Tôi thật sự phụ lòng tin của quốc gia."
"Tốt lắm, ta cũng không trách ngươi."
Dương Minh cười nhẹ:
"Ta thật sự không để ý, hắn chết thì đã chết, với tôi chẳng liên quan gì, vì giá trị của hắn cũng không lớn. Việc trước mắt là điều tra xem hắn đã giao đồ vật cho ai, rồi tìm cách lấy lại. Ngươi cũng đừng tự trách mình, hệ thống nào mà không có sâu mọt, nhưng sâu mọt này phải dựa vào ngươi để bắt thôi, ta sẽ không can thiệp."
(DG: ta nhớ DM là newbie mà, bố láo thật, ra vẻ nguy hiểm quá. Chỉ bảo người khác thế này nữa.)
"Yên tâm đi, Dương tiên sinh, tôi nhất định sẽ không để kẻ này sống yên ổn! Trước đêm nay, sẽ cho Dương tiên sinh và Tiểu Diệp một chút công đạo!"
Bàn Tử cắn răng, oán hận nói:
"Thật là mất mặt tôi quá!"
"À, vậy chúng ta phải đi tìm lại món đồ đã lọt ra ngoài kia."
Dương Minh gật đầu:
"Đúng rồi, người này còn có không ít tiền trong ngân hàng."
"Cái này, tôi không rõ, tiền của hắn phải nộp lên vì liên quan đến giao dịch. Đợi đưa hắn về nước rồi mới tra xét, chưa nói đã chết rồi."
Nhắc tới chuyện này, Bàn Tử cũng tiếc nuối:
"Tên khốn này chắc chắn lấy được không ít tiền, còn tiện nghi cho người nhà hắn nữa!"
"Ừ, không biết cũng không sao."
Dương Minh cười nhạt, không nói gì thêm. Số tiền kia nếu họ không biết thì chắc chắn Dương Minh sẽ không bỏ qua. Khi Lý Lôi Trì chuyển khoản trước đó, dù dùng điện thoại của chính hắn, hắn đã nhập tài khoản và mật mã, Dương Minh dùng dị năng quan sát qua. Hắn định sẽ báo cho Lưu Diệp biết, nghĩ rằng chắc họ cũng sẽ hỏi Lôi Trì ai đã lấy số tiền đó, nhưng không ngờ mọi chuyện diễn biến nhanh, người đã chết trước khi họ kịp hành động. (DG: Ta khinh! Ai ngờ còn xin lén pass nữa, bó tay!)
Dương Minh không cần tỏ ra cao thượng hay thanh cao gì, cứ chuyển hết tiền sang tài khoản của mình là xong. Dù sao, hắn cũng không ngại tiền ít, ít nhất trước khi đi Vân Nam, phải chuẩn bị chút tài sản cho phụ mẫu và Trần Mộng Nghiên cùng các nàng.
"Đúng vậy, người thì đã chết rồi, hỏi tiền làm gì còn ý nghĩa."
Bàn Tử không hiểu ý Dương Minh, thán phục một câu:
"Dương tiên sinh, Tiểu Diệp, tôi đưa các ngươi trở về."
"Gọi tôi là Dương Minh đi, bạn bè thường gọi tôi là Đại Minh. Còn ngươi, cũng hãy gọi là Đại Minh, như thế ta cũng gọi ngươi là Bàn Tử vậy."
Dương Minh nói với Bàn Tử.
"Ách. Tôi cũng rất có lỗi, chuyện lớn vậy."
Bàn Tử hơi lúng túng giải thích.
"Tốt rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Chờ ta cùng Tiểu Diệp mang đồ về, chuyện Lý Lôi Trì chết cũng không còn quá quan trọng. Tôi nghĩ cấp trên cũng không truy cứu, nếu có truy cứu, tôi sẽ thay ngươi nói vài câu. Chắc cũng không gây rắc rối lớn."
Dương Minh vỗ vai Bàn Tử, an ủi.
Người tốt thật! Bàn Tử nghe lời Dương Minh, cảm động nghẹn ngào, suýt nữa rơi nước mắt. Người tốt là đây chứ đâu! Không những không trách móc chuyện mình quản lý nhân sự không tốt, còn chủ động đỡ cho mình, giúp mình biện hộ. Điều này chứng tỏ — Bàn Tử cũng không biết nói gì cho phải. (DG: Ảo tung chảo, tốt lành quái gì!)
"Đại Minh, ngươi chính là bằng hữu của Bàn Tử ta. Sau này, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta!"
Bàn Tử kích động đến mức mặt mày đều run rẩy, nói:
"Đại ân này, không lời nào cảm tạ hết được!"
"Ha ha, không sai, sau này chuyện của người nhà của ta cũng sẽ phiền tới Bàn Tử ngươi."
Dương Minh cười cười.
"Mấy lời thật lòng, không dối gạt ngươi. Ta và Tiểu Diệp mấy ngày nữa sẽ đi thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm... Lời nói của ta cũng có trọng lượng, có ta ra mặt, chắc chắn ngươi sẽ không sao."
"Ân?"
Bàn Tử sửng sốt, nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm trọng hơn hẳn. Nhóm người mình là dạng gì cơ cấu, Bàn Tử rõ lắm. Dương Minh nếu nói nhiệm vụ này rất nguy hiểm, thì nhất định là không thường.
Dương Minh và Bàn Tử điều tra cái chết của Lý Lôi Trì, một nhân vật quan trọng. Mặc dù phát hiện Lôi Trì đã chết, Dương Minh vẫn giữ bình tĩnh, không trách Bàn Tử về sự cố này. Họ thảo luận về việc tìm lại tài sản của Lôi Trì và chuẩn bị cho một nhiệm vụ nguy hiểm sắp tới. Sự việc nhấn mạnh trách nhiệm và sự tự tin của Dương Minh trong bối cảnh tăm tối và nguy hiểm.