Dịch + Biên: Phong Lăng
Làm nhiệm vụ, đối với thành viên cục điều tra thần bí thì cứ thường xuyên như cơm bữa. Nhiệm vụ nào mà không có nguy hiểm, nên tập mãi cũng thành quen. Có thể xem là nhiệm vụ nguy hiểm thì suy nghĩ một chút là ra cấp độ của nhiệm vụ lần này.
Dương Minh là quân bài chủ của tổ Đặc Công, còn Lưu Diệp cũng là quân bài của tổ công tác bên ngoài. Hai quân bài cùng chấp hành nhiệm vụ, vậy thì độ khó của nhiệm vụ kia không phải chuyện đùa rồi.
"Đại Minh, có phải ngươi muốn ta làm cái gì hay không?"
Bàn Tử cũng không đến nỗi ngốc, nháy mắt đã hiểu rõ ý tứ của Dương Minh.
"Ừ, nếu ngươi được về nước chắc hẳn cũng ngồi ở vị trí cao. Nếu ta không trở về, mong ngươi thay ta chiếu cố gia đình."
Dương Minh thở dài, có chút ưu thương. Bất quá lời hắn nói cũng đúng sự thật.
Tuy rằng Hạ Băng Bạc đã hứa sẽ chiếu cố người nhà, nhưng Dương Minh vẫn muốn chuẩn bị kỹ càng hơn một chút, nhiều hơn một người bạn cũng là nhiều thêm một đường thoát. Dù gì mình cũng giúp Bàn Tử một phen, hẳn hắn sẽ nhớ kỹ ân tình này. Khi mình đi rồi, hy vọng hắn sẽ giúp đỡ gia đình mình.
"Yên tâm đi, Đại Minh, chuyện này ta nhớ rồi!"
Bàn Tử nghiêm nghị nói:
"Đều cùng ngành đặc thù, ai cũng sẽ có lúc như vậy. Ngươi cũng không cần lo lắng!"
"Ha ha. Hảo, có lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi."
Dương Minh gật đầu:
"Chuyện ta nói, có khi còn có thể trở về, đúng không Tiểu Diệp?"
"Đừng nhìn ta! Ta cũng biết nhiệm vụ kế tiếp sẽ nguy hiểm bao nhiêu, nếu không nguy hiểm thì chẳng qua chúng ta may mắn được cấp trên chiếu cố thôi."
Lưu Diệp nhún vai:
"Bất cứ nguy hiểm nào cũng phải đi."
"Ngươi suy nghĩ cũng thật thông suốt. Đi thôi, trước tiên tìm cho được người kia, lấy lại con chip rồi tính sau."
Dương Minh nói xong lập tức lên xe, Bàn Tử và Lưu Diệp cũng theo sát.
Bàn Tử gọi điện thoại, cho người tới xử lý xác Lý Lôi Trì. Chắc chắn sau khi Dương Minh và Lưu Diệp rời khỏi nơi đây, hắn sẽ bắt tay xử lý chuyện nội gián.
Theo con đường cũ, Dương Minh và Lưu Diệp rời khỏi khu vực nhà máy ô tô, lần này Dương Minh lái chiếc Passat.
"Thật không ngờ Lý Lôi Trì bị giết. Chẳng trách, lựa chọn giao hàng ở Ma Cao, xem ra đối phương hẳn là có mưu đồ."
Lưu Diệp thở dài:
"Đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng hai bên, nếu Lôi Trì bị bắt thì chắc chắn có gian tế trong nội bộ chúng ta diệt khẩu."
"Ờ, chuyện này cũng không có cách nào khác. Nhưng giá trị của Lý Lôi Trì không lớn, chết thì đã chết rồi."
Dương Minh cũng không để ý lắm:
"Người kia ở đâu?"
"Giờ chúng ta đi tìm hắn sao?"
Lưu Diệp sửng sốt.
"Uhm, bằng không còn chờ tới khi nào? Đêm dài lắm mộng, lỡ hắn chạy thoát thì sao?"
Dương Minh nói:
"Tốc chiến tốc thắng đi, ta còn phải về nước, dành mấy ngày cuối để bồi dưỡng lão bà."
"Được rồi, bất quá chúng ta cũng phải chuẩn bị chút. Tính chơi tay không à? Mẹ nó chứ."
Lưu Diệp đồng ý đề nghị của Dương Minh, nhưng cũng đưa ra ý kiến của riêng mình.
"Chuẩn bị? Có tác dụng sao?"
Dương Minh vẫy tay:
"Thân thể hắn là mình đồng da sắt, dù ngươi chuẩn bị gì cũng vô dụng thôi. Chẳng lẽ ngươi định dùng tên lửa hay đạn nguyên tử để đánh hắn sao?"
Lưu Diệp cũng không biết nói gì, rõ ràng hắn không thể làm vậy.
"Đúng thế."
"Không thể thì cứ đi đi đã, sau này hành động phải tùy theo hoàn cảnh."
Dương Minh nói:
"Trước tiên cứ nói những gì ngươi biết đi. Lý Lôi Trì dù sao cũng đã chết. Ngươi kể lại cho tôi về người đã giao dịch với hắn để dễ nhận biết."
"Ừ,"
Lưu Diệp gật đầu:
"Thật ra Lý Lôi Trì không nói gì nhiều, thật ra hắn biết ít chuyện hơn. Trong lần lấy cung trước đây, hắn cho chúng ta biết là một tổ chức nghiên cứu đã bỏ tiền mua thành quả của chúng ta. Vì thế, qua mạng lưới liên lạc, chúng ta đã tiếp xúc được với Lý Lôi Trì. Hai bên đã xây dựng một chút tín nhiệm nhất định. Khi họ bàn bạc xong, Lôi Trì bắt đầu hành động, mang theo dữ liệu nghiên cứu mới nhất chứa trong chip đến Ma Cao, giao dịch với người của đối phương."
"Hắn có nói rõ tên tổ chức nghiên cứu này là gì không?"
Dương Minh hỏi.
"Thật ra hắn không nói rõ. Có lẽ hắn cũng chưa biết."
Lưu Diệp lắc đầu:
"Ừ, ngươi cứ tiếp tục đi."
Nghe xong lời của Lưu Diệp, Dương Minh ngày càng không tiếc nuối về cái chết của Lý Lôi Trì. Nếu theo lời của Lưu Diệp, loại mạng lưới giao dịch lén lút này thực ra không thể làm rõ cho Lý Lôi Trì về ngọn ngành, cũng không thể xác định họ thuộc cơ cấu nào. Đây là hình thức thương lượng đôi bên, ai nấy giữ chuyện của mình.
"Dù là nhân viên nghiên cứu, Lý Lôi Trì cũng từng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có thân thủ phi phàm, đặc biệt là khả năng theo dõi. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn luôn luôn thoát khỏi sự truy đuổi."
Lưu Diệp nói:
"Lý Lôi Trì rõ ràng biết rõ đối phương trông như thế nào, ở khách sạn nào, ngoài hắn ra, chẳng ai biết. Trước đây ta có thử dò xét tại quán bar của khách sạn đó, nhưng thất bại, người của ta bị thương, tên kia thật giống người máy, căn bản không trật khỏi."
"Người máy?"
Dương Minh ngạc nhiên. Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới khả năng này. Chuyện này có chút không hợp lý, thế giới vẫn chưa nghe nói về người máy xuất hiện.
Tuy nhiên, hồi tưởng lại tình huống giao thủ với Jeter trong bóng tối, thật sự đúng như lời Lưu Diệp nói, tên Jeter kia có thể là người máy, chứ không phải người thường.
"Chính xác vậy."
Lưu Diệp lái xe, không để ý tới nét mặt kỳ lạ của Dương Minh, tiếp tục nói:
"Cho nên, hiện tại chúng ta chủ yếu là không thể đánh lại hắn."
"Người máy sao?"
Dương Minh cười nhạt, nếu thật là người máy như trong lời nói kia thì càng tốt. Chỉ cần là người máy, trên thân thể chắc chắn sẽ có nhược điểm. Điều này làm Dương Minh nhớ tới Điền Long ngày xưa.
Điền Long luyện công, trên người có tráo môn, mà người máy tất nhiên cũng có nhược điểm. Có thể lý do hắn được bọc kim loại khiến khó phát hiện, nhưng một khi bị phát hiện thì chắc chắn là nhược điểm chết người!
Tất nhiên, đây chỉ là giả thuyết của Dương Minh. Đối phương có phải là người máy thật sự hay không, hắn còn chưa dám khẳng định. Chỉ có thể gặp mặt, dùng dị năng kiểm tra CT mới rõ được.
"Vậy là sao? Giống như là rất khinh thường?"
Lưu Diệp nghe trong giọng của Dương Minh có vẻ như không quan tâm, phản ứng cũng bình thường.
"Ha ha, nếu thật là người máy, tôi nghĩ chắc chắn có biện pháp."
Dương Minh cười nói.
"Ừ?"
Lưu Diệp sửng sốt, nhưng không nghi ngờ gì. Những người trong cơ cấu của chúng, ai cũng có chút thủ đoạn. Nói ra như vậy, tức là họ có tự tin, nếu không sẽ không nói lung tung. Do đó, hắn đáp:
"Hy vọng thế. Vậy lần này trông cậy vào ngươi. Nếu cần làm gì, cứ trực tiếp phân phó cho tôi!"
"Đương nhiên, ta sẽ không khách sáo với ngươi."
Dương Minh cười:
"Chút nữa chuẩn bị một khẩu súng có thể bắn đạn xuyên thép."
Dương Minh và đồng đội chuẩn bị cho một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nơi mà mối đe dọa luôn thường trực. Sau cái chết của Lý Lôi Trì, họ phải tìm người giao dịch trong khi đối mặt với một kẻ mạnh mẽ, có thể là một người máy. Dương Minh quyết định trước tiên tìm lại con chip quan trọng và thảo luận kế hoạch hành động, mà không thể lơ là trước mối nguy đang rình rập.