Hơn nữa, lấy tính cách của Dương Minh, nếu Trầm Vũ Tích thật sự là nữ nhân của hắn, chỉ sợ đám người Lưu Triệu Quân cũng không chỉ vào ngục giam đơn giản như vậy. Trần Mộng Nghiên rất rõ về tính cách của Dương Minh, vì vậy thái độ đối với Trầm Vũ Tích rất rộng lượng, cho tới bây giờ cũng không vì chuyện Dương Minh quan tâm Trầm Vũ Tích mà bất mãn điều gì.

Đầu tiên, Dương MinhTrầm Vũ Tích cũng chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếp đó, dù cho Kinh Tiểu Lộ cùng Dương Minh có mấy chuyện, thì Trần Mộng Nghiên cũng tuyệt đối không nghĩ đến Trầm Vũ Tích sẽ phát sinh chuyện gì với Dương Minh. Bởi vì hai người, vô luận về chỗ đứng hay hoàn cảnh sống, đều không giống nhau. Thật ra, điều mà Trần Mộng Nghiên lo lắng là Dương Minh sẽ thương tiếc, đồng tình với Trầm Vũ Tích và đến thăm nàng nhiều hơn, lâu ngày sẽ sinh tình.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, Trần Mộng Nghiên cũng không thể nói ra được. Dù sao, Trầm Vũ Tích thực sự rất đáng thương. Tại sao chỉ vì một chút tâm tư nhỏ nhen của mình mà cấm Dương Minh đến thăm Trầm Vũ Tích đây? Như vậy thì mình trở thành người nhỏ mọn, không có chuyện gì đã ra tay phòng bị, căn bản không có chút phong thái bao dung của người làm vợ cả.

Giờ phút này, Trần Mộng Nghiên mới hiểu làm bạn gái hợp quy cách là có bao nhiêu khó khăn. Trước kia, nàng còn cảm thấy rất tốt, trong lòng Dương Minh chiếm vị trí số một. Nhưng hiện tại, Trần Mộng Nghiên cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi – Ngươi dù là bạn gái hợp quy cách, nhưng cũng không thể bỏ qua cảm giác của Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai. Nếu ngươi muốn đoàn kết hai người họ, thì cần phải rộng lượng, còn phải ước thúc chính mình mọi lúc, không thể vì được Dương Minh cưng chiều thái quá mà kiêu ngạo. Thật sự là quá mệt mỏi!

Rất nhanh, Trần Mộng Nghiên đã gửi lại tin nhắn cho Dương Minh, bảo hắn chú ý an toàn trên đường, nếu buổi tối không về dùng cơm thì phải báo với nàng một tiếng.

Với biểu hiện bao dung, rộng lượng của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh tất nhiên nhận thấy. Trần Mộng Nghiên đã trưởng thành thật sự rồi, không còn là cô gái ngây thơ một năm trước kia nữa.

Điều này khiến Dương Minh thực sự vui mừng, nhưng cũng mơ hồ lo lắng. Không biết vì lý do gì mà Trần Mộng Nghiên có thể đón nhận Lâm Chỉ VậnChu Giai Giai, còn không thể đón nhận Triệu Oánh?

Chẳng lẽ vì Triệu Oánh từng là cô giáo của nàng? Nhưng giờ đã không phải nữa rồi a, bây giờ mọi người đều là đồng học mới đúng!

Tuy nhiên, chuyện này đối với Dương Minh không quá quan trọng. Hắn chẳng có lòng tin tuyệt đối vào chuyến hành trình Vân Nam sắp tới – Còn sống trở về hay không chẳng ai biết. Trần Mộng Nghiên chấp nhận Triệu Oánh cũng tốt, không chấp nhận cũng không sao. Sau khi hắn đi rồi, chắc chắn mâu thuẫn giữa hai người sẽ tự nhiên hóa giải.

Dương Minh tắt máy tính, rời khỏi biệt thự, chuẩn bị đến nhà Trầm Vũ Tích. Ngoài ý muốn, hắn gặp Vương Tiếu YênTriệu Oánh – mới vừa nói chuyện trên mạng xong – trước cổng biệt thự. Triệu Oánh còn chưa biết người mình nói chuyện trên mạng chính là hắn.

– Yên Yên, chị Oánh.

Dương Minh cười, bắt chuyện cùng các nàng.

– Em cùng chị Oánh đang định đến trường, anh có đi không?

Vương Tiếu Yên đối với việc Dương Minh bắt chuyện thì không phản đối, rất tự nhiên nói chuyện với hắn, nhưng Triệu Oánh thì lại có chút nhăn nhó.

Nếu Dương Minh biết mình hẹn một người đi du xuân thì sẽ nghĩ thế nào về mình đây? Nghĩ đến đây, Triệu Oánh có chút hối hận vì đã làm như vậy.

Nếu hắn biết thì có tức giận không? Nghĩ thế, biểu cảm trên mặt Triệu Oánh hơi không tự nhiên, nhăn lại.

– Chị Oánh, nghe nói hệ Kinh tế của chị cuối tuần có tổ chức hoạt động du xuân?

Dương Minh giả vờ như không có chuyện gì, hỏi.

– A!

Triệu Oánh căng thẳng trong lòng. Chẳng lẽ Dương Minh biết chuyện gì sao? Nhất thời, sắc mặt nàng đỏ lên:

– Cái này... Hình như là vậy.

Dương Minh làm sao mà biết hệ Kinh tế có hoạt động du xuân? À đúng rồi, Triệu Oánh đột nhiên nhớ ra, Trần Mộng Nghiên chẳng phải thuộc hệ Kinh tế sao? Hoạt động du xuân của hệ Kinh tế lần này, không chỉ có nghiên cứu sinh, còn có sinh viên bình thường chưa tốt nghiệp nữa.

Nghĩ đến đây, Triệu Oánh có chút bận tâm. Đến lúc đó, nếu Dương Minh thấy mình thì sao đây?

Trong lòng, Triệu Oánh cảm thấy khá suy nghĩ hơn thiệt. Không biết quyết định này của mình có đúng đắn hay không?

– Ha ha... Không có gì đâu, em chỉ hỏi chút thôi.

Dương Minh gật đầu cười:

– À, em còn có việc, không đi đến trường nữa, hai người cứ đi đi.

– Vậy cũng được, trên đường chú ý an toàn, buổi tối phải tới tìm em...

Vương Tiếu Yên giảm thấp giọng, nhỏ giọng bên tai Dương Minh.

Ý của câu này của Tiếu Yên, Dương Minh rõ ràng hiểu được, rõ ràng là chờ sau khi Trần Mộng Nghiên và các nàng ngủ hết, leo tường sang biệt thự của nàng...

Như vậy giống như đang trộm tình vậy? Dương Minh xoa mũi, cười khổ một cái, gật gật đầu.

Khi Vương Tiếu Yên nói lời này, dù nhỏ, nhưng Triệu Oánh đứng bên cạnh vẫn nghe rõ ràng. Tuy nhiên, Vương Tiếu Yên cũng không kiêng dè gì Triệu Oánh, quan hệ của nàng với Dương Minh rất rõ ràng, kiêng dè có thể lại quá giả tạo.

Cho nên, Vương Tiếu Yên luôn luôn thể hiện rất hào phóng, khiến Triệu Oánh có chút ngượng ngùng... Triệu Oánh cảm thấy, không phải mình quá cẩn thận sao? Nếu lớn mật hơn một chút, giống như Vương Tiếu Yên thì tốt rồi.

Triệu Oánh cùng Vương Tiếu Yên đi về hướng trường học, còn Dương Minh yên lặng lái xe hướng đến nhà Trầm Vũ Tích.

– Yên Yên, sao em lớn gan như vậy?

Triệu Oánh chờ Dương Minh đi xa mới nhỏ giọng nhắc nhở Vương Tiếu Yên. Lời nói vừa rồi của Vương Tiếu Yên khiến Triệu Oánh cảm thấy chút đỏ mặt.

– Lớn gan sao?

Vương Tiếu Yên thản nhiên cười, nhưng trong lòng đã xuất hiện một tia lo lắng:

– Có lẽ, sau này muốn lớn gan cũng không còn cơ hội!

Ý của Vương Tiếu Yên rõ ràng là chuyến hành trình Vân Nam của Dương Minh, chuyện này chỉ có nàng cùng Victoria biết, không nói cho Triệu Oánh. Vì vậy, Triệu Oánh không biết rõ ý của nàng.

Điều Triệu Oánh nghĩ đến chính là Vương Tiếu Yên nhắc đến Trần Mộng Nghiên. Dương Minh sớm muộn gì cũng phải đưa ra quyết định. Khi đó, nếu Trần Mộng Nghiên không chào đón Vương Tiếu Yên, lời Vương Tiếu Yên nói sẽ trở thành sự thật. Như vậy, Triệu Oánh đã hiểu lầm ý định của Vương Tiếu Yên.

Triệu Oánh gật gật đầu, thở dài rồi không nói gì nữa, hai người bước nhanh đến trường.

Còn Dương Minh thì tăng tốc, trở lại nhà Trầm Vũ Tích. Đã là buổi chiều, hơn nữa sau khi tới nhà nàng còn phải đưa nàng đến nhà hiệu trưởng, dự kiến cũng tốn khoảng hơn một giờ. Vì vậy, hắn không thể không thúc giục nhanh hơn.

Chỉ cách nhau vài giờ, lại đến cửa nhà Trầm Vũ Tích. Ngay cả Dương Minh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Hắn gõ cửa, trong phòng truyền đến tiếng của Trầm mẫu:

– Ai vậy?

– Bác gái, con là Dương Minh đây.

Dương Minh cười khổ nói.

– Két ——

Một tiếng, cửa nhà mở ra. Trầm mẫu đứng bên trong nhìn thấy Dương Minh, trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc:

– Dương tiên sinh, sao ngài lại trở lại? Ách, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải tôi không hoan nghênh ngài, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái!

Tóm tắt:

Trong chương này, Trần Mộng Nghiên lo lắng về việc Dương Minh sẽ phát sinh tình cảm với Trầm Vũ Tích, mặc dù cô hiểu rằng họ chưa có điều gì xảy ra. Cô nhận ra rằng việc làm bạn gái chấp nhận nhiều người thật không dễ dàng. Sau đó, Dương Minh gặp Vương Tiếu Yên và Triệu Oánh, trong khi họ khéo léo che giấu những cảm xúc phức tạp của mình. Dương Minh nhanh chóng đến thăm Trầm Vũ Tích trong khi Trần Mộng Nghiên vẫn đấu tranh với những cảm xúc khó xử và hiểu lầm.