Trầm mẫu sợ Dương Minh sẽ suy nghĩ lung tung, dù sao thì ngữ khí trong chuyện trò lúc trước của bà cũng hơi giống như *không chào đón Dương Minh đến nhà lần hai*, cho nên mới vội vàng giải thích một câu để tránh việc Dương Minh hiểu lầm.
Tất nhiên, chắc chắn Dương Minh sẽ không hiểu lầm. Thái độ của Trầm mẫu, Dương Minh hiển nhiên nhận ra - đây là khát vọng của một người mẹ về tương lai, hạnh phúc của con gái.
Nếu như Trầm Vũ Tích không có khuyết điểm ở chân, dù Trầm mẫu vừa ý với gia thế của con gái hay thế nào đi nữa thì cũng chẳng cần phải tác hợp con gái cho mình. Dù sao, chuyện mình có bạn gái không phải Trầm mẫu không biết.
Nhưng hiện tại, thái độ của Trầm mẫu hoàn toàn thể hiện ý muốn gả con gái cho mình, bởi vì chính bà cũng hiểu rõ: Trầm Vũ Tích cứ nằm trên giường mãi, không nơi nương tựa là một điều vô cùng tịch mịch và đáng sợ ra sao.
Hiện tại, con gái còn trẻ thì còn có thể thông cảm, nhưng về lâu dài thì sao đây? Mình và cha nàng cũng sẽ già đi, đến lúc đó chăm sóc cho nàng thì làm sao? Chỉ còn ba người trong nhà cứ ở trong phòng chờ chết sao?
Cho nên Trầm mẫu không thể không nghĩ đến tương lai lâu dài, cần phải phụ họa theo ý Dương Minh, muốn làm cho mối quan hệ giữa hắn và con gái tiến thêm một bước.
Dương Minh đương nhiên sẽ không vì thế mà xem thường Trầm mẫu. Đây cũng là chuyện bình thường, hắn có thể lý giải được tâm trạng lo lắng của bậc làm cha làm mẹ.
- Ha ha, đương nhiên rồi. Bác Thẩm, xem ra bác thật sự hoan nghênh con tới, phải không?
Dương Minh cười cười, dò hỏi Trầm mẫu.
- Đúng vậy, đúng vậy ạ.
Trầm mẫu liên tục gật đầu:
- Tôi còn muốn Dương tiên sinh đến đây mỗi ngày nữa cơ, chỉ là ngài bận trăm công nghìn việc, sao có thể như vậy được. Một tháng, hay nửa tháng tới một lần, tôi cũng rất vui.
- A, bác gái, cứ gọi cháu là Dương Minh đi. Cháu đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi là Dương chủ tịch hay Dương tiên sinh, nghe không thoải mái lắm.
Dương Minh cũng không còn cách nào khác; Trầm mẫu xưng hô như vậy cũng không phải chỉ một lần.
- Gọi thế sao được? Dù sao đi nữa thì ngài cũng là lãnh đạo công ty của Vũ Tích.
Trầm mẫu vội vàng phản đối.
- Vậy nếu bác cứ tiếp tục gọi như thế, lần sau cháu sẽ không đến nữa.
Dương Minh thật sự cảm thấy khó chịu. Dù sao, hắn và Trầm Vũ Tích đều cùng một bối cảnh, nếu Trầm mẫu cứ gọi là Dương tiên sinh hay Dương chủ tịch thì cực kỳ không phù hợp.
- Vậy được rồi. Bác gọi cháu là Dương Minh vậy!
Nghe Dương Minh nói thế, Trầm mẫu vội vàng sửa miệng.
Kỳ thật, bà ấy cũng muốn thân thiết hơn với Dương Minh, không xa lạ như bây giờ thì tốt hơn, song lại không dám làm vậy. Lúc này, nếu Dương Minh đã nói như thế, chắc chắn không có vấn đề gì.
- Bác gái, Vũ Tích đâu rồi?
Dương Minh có chút không quen với sự nhiệt tình của Trầm mẫu, chỉ có thể đổi đề tài.
- Ở trong phòng, con cứ đi tìm nàng trực tiếp là được.
Trầm mẫu nói.
- À, vậy nhé. Cháu liên lạc được với một vị thầy châm cứu Đông y, có thể giúp cải thiện tình hình của Vũ Tích, nên cháu muốn mang nàng đi xem một chút, không có vấn đề chứ ạ?
Dương Minh tuy vội nhưng cũng muốn hỏi ý kiến Trầm mẫu trước.
Thật ra, Trầm mẫu làm sao mà có ý kiến gì? Thấy Dương Minh vì con gái mình mà để bụng như vậy, bà còn vui mừng hơn nữa:
- Đương nhiên không vấn đề gì. Cảm ơn cháu, Dương Minh.
- Bác đừng khách sáo.
Dương Minh cười cười:
- Điều này vốn là chuyện cháu nên làm. Cháu đi xem Vũ Tích, nói chuyện cùng nàng một chút.
- Được, được.
Trầm mẫu liên tục gật đầu.
Dương Minh đứng dậy, hướng phòng Trầm Vũ Tích đi tới. Vốn định trực tiếp mở cửa đi vào, nhưng nghĩ rằng – dù nói thế nào thì đó cũng là phòng của cô gái ấy, tự tiện đi vào có chút không phù hợp, nên hắn mới gõ cửa.
- Vào đi ạ.
Tất nhiên, Trầm Vũ Tích không ngờ Dương Minh quay lại, còn tưởng rằng là mẹ mình. Không rõ hôm nay mụ mụ thế nào, lại còn gõ cửa nữa; dù vậy, nàng vẫn trả lời một tiếng.
Nghe được tiếng của Trầm Vũ Tích, Dương Minh mới đẩy cửa bước vào. Nhưng sau khi vào, hắn có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Trầm Vũ Tích: nửa người dưới của nàng không mặc gì, hai chân thon dài đặt trên chăn, lộ rõ trong không khí.
Trầm Vũ Tích thấy người vào là Dương Minh, cũng hơi choáng váng. Ban đầu tưởng là mụ mụ, nên không để ý.
Chân nàng không thể cử động, Trầm Vũ Tích không muốn để lâu bị hoại tử, nên mỗi ngày đều để trần trong ánh mặt trời một lát. Không ngờ chuyện này lại như vậy.
Bây giờ, cô gái này quên luôn cả kinh hỉ, chân không nhúc nhích được, không thể thu hồi, cứ thế ngây ngốc nhìn Dương Minh, chẳng biết phải làm sao.
Thật ra, Trầm mẫu rõ ràng biết Vũ Tích có thói quen này, nhưng người đến là Dương Minh, bà cũng vui vẻ mà không nhắc nhở, vì giữa con gái và Dương Minh có chút khả nghi cũng tốt hơn, rõ ràng không hại gì. Nếu là người khác, chắc chắn bà sẽ không để hắn vào phòng con gái như vậy.
- Ách... Xin lỗi anh, anh ra ngoài trước nhé.
Dương Minh nhất thời cảm thấy ngượng ngùng. Dù dùng dị năng có thể dễ dàng quan sát cảnh này, nhưng hắn chưa bao giờ dùng để làm loại việc bỉ ổi như thế. Để tự nhiên vậy thôi.
Tuy rằng ban nãy Dương Minh cũng không thấy rõ ràng, nhưng cảm giác mơ hồ, mập mờ này lại càng kích thích lòng người.
Trầm Vũ Tích lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng lấy một chiếc chăn trùm lên nửa người dưới, mặt đỏ bừng:
- Anh đừng đi ra ngoài. Em... em... em sợ bị hoại tử, nên mỗi ngày phải phơi nắng một chút.
- Em không cần phải xin lỗi, vốn là do anh không tốt.
Dương Minh cười khổ nói:
- Xin lỗi, Vũ Tích.
Dù hiện tại bộ dạng này của Vũ Tích, nhưng nàng vẫn còn trong sạch, vẫn bị người khác nhìn thấy hết thảy – điều này khiến Dương Minh cũng có chút áy náy.
- Thực sự không có gì đâu!
Trầm Vũ Tích thật lòng chẳng để ý chuyện bị Dương Minh nhìn thấy, chỉ ngượng ngùng một chút. Theo nàng, nếu Dương Minh thật sự thích mình, nàng sẽ rất vui vẻ.
Từ đó về sau, khi thấy Dương Minh nhìn sang, nàng cũng cảm thấy vui vẻ, trong lòng thoải mái hơn.
- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa!
Dương Minh cảm thấy có chút ngượng, buộc phải chuyển đề tài:
- Vũ Tích, anh trở lại tìm em là muốn nói rằng đã nhờ cha nuôi giúp liên hệ một thầy châm cứu Đông y, chắc chắn có tác dụng với chân của em.
- Thật sao?
Ban đầu, Vũ Tích không còn hy vọng gì về đôi chân của mình, nhưng nghe Dương Minh nói vậy, nàng vẫn vui mừng:
- Dương Minh, anh nói chân của em còn có thể chữa được à?
- Có thể đứng dậy hay không thì anh chưa dám cam đoan, nhưng cha nuôi nói người đó là chuyên gia, nên anh nghĩ chắc chắn có thể giúp em khôi phục.
Dương Minh không dám tự tin quá mức, cũng không thể hứa chắc chắn. Nếu làm vậy, sẽ chỉ khiến Vũ Tích hy vọng lớn hơn, mà nếu có tiến triển thì tốt, còn không thì lại thất vọng. Bởi vậy, hắn chỉ nói:
- *Hẳn là có thể khôi phục*, như vậy cô ấy sẽ tin tưởng hơn, có chút hi vọng.
Trầm mẫu thể hiện mong muốn gả con gái Trầm Vũ Tích cho Dương Minh, nhận thấy áp lực của con gái vì tình trạng sức khỏe. Dương Minh khéo léo đáp lại sự nhiệt tình của Trầm mẫu, đồng thời bày tỏ ý định giúp Trầm Vũ Tích bằng cách liên hệ một chuyên gia châm cứu. Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến Trầm Vũ Tích ngượng ngùng nhưng cũng tràn đầy hy vọng về khả năng phục hồi đôi chân của mình.