Lão bản, là các ngươi gọi điện thoại kêu xe tải sao? Ta là lão tam của tiệm sửa xe gần đây!

Áo đầu lâu vẻ mặt tươi cười, hớn hở đi tới, nói với Tiểu Vương.

Không đợi Tiểu Vương mở miệng, Phạm Kim Triết đã bước nhanh lại gần:

- Đúng vậy, là tôi gọi điện thoại. Mấy chiếc lốp xe của chúng ta cán phải đinh, có thể vá được chứ?

- Không thành vấn đề! Chuyện này căn bản là chuyện nhỏ!

Áo đầu lâu cười cười:

- Mời hai vị lái xe lên trên xe tải!

Ruột xe tuy bị đâm, nhưng cũng không giống như bong bóng hơi, đâm một cái liền nổ thành từng mảnh nhỏ. Lốp xe bị đâm, một lúc sau muốn xì hết hơi cũng là cả một quá trình, lái chút ít thì cũng không thành vấn đề. Vì thế lái lên trên một chút là chuyện có thể.

Tiểu Vương cùng Phạm Kim Triết phân biệt đưa xe lên mặt trên xe tải, áo đầu lâu xoa xoa tay nhìn đám người Dương Minh:

- Các ngươi cũng lên xe đi, sàn điều khiển không ngồi được, các ngươi chỉ có thể ngồi tạm chỗ kia. Vá lốp cũng nhanh, xong ngay đó mà.

Áo đầu lâu nói xong, đưa tay chỉ về phía cách đó không xa, nói:

- Đi thôi. Dương Minh gật gật đầu leo lên xe tải.

Mấy chiếc đinh trên đường, tám chín phần mười là do Ngưu lão tam làm ra. Dương Minh mặc dù không có chứng cứ, nhưng loại chuyện này thoáng qua một chút là có thể nhận ra ngay. Nhưng hiện tại, thứ hắn cần nhất là thời gian, nên cũng không rỗi rãi đi so đo mấy chuyện này. Cứ giả như mình bỏ tiền mua lốp mới, mà cũng không phải tiền của mình nha.

Một lát sau, xe tải liền rẽ vào một tiệm sửa xe ven đường. Sân sửa chữa của xưởng thật ra cũng lớn, song bên trong chỉ có chiếc xe cũ kỹ, rách nát. Ngay cả mấy chiếc lốp của xe cũng không có.

Bất quá cũng khó trách, cái xưởng mở ở chỗ chim không thèm ị này thì thử hỏi có bao nhiêu chiếc xe đến đây? Ai sẽ đem xe đến để bảo trì? Lỡ như có, thì họ mang xe đến rồi về như thế nào? Chẳng lẽ đi bộ từ đây vào thành phố? Hiển nhiên là không thể!

Vì thế phương thức kiếm tiền duy nhất là chờ những chiếc xe chạy trên đường bị trục trặc, rồi tiến hành sửa chữa. Nhưng loại sinh ý này thật sự rất ít, ít đến đáng thương. Người bình thường trước khi chạy trên đường cao tốc đều kiểm tra kỹ các tính năng của xe mình, tránh trường hợp chết máy giữa chừng. Vì vậy, chờ đợi sự cố này xảy ra là rất hiếm, mà chờ để vá bơm hơi thì còn hy vọng may ra.

Mà đa số mỗi xe đều có lốp dự phòng, nhiều người bị lủng lốp trên đường thường tự mình thay, căn bản không cần gọi người tới tiệm sửa chữa. Vì thế, để kiếm tiền chỉ còn cách rải đinh trên đường, chờ xe cán phải bị lủng lốp, nhưng càng nhiều càng tốt thì mới có thể sinh lợi.

Thấy xưởng sửa chữa với vẻ lãnh đạm, Triệu Oánh cùng Tiểu Vương rõ ràng cũng suy nghĩ như vậy. Chắc chắn xưởng này có vấn đề, hoàn toàn không phải là một chỗ làm ăn chân chính!

- Dương ca, em xem, mấy chiếc đinh trên đường đến tám phần là do bọn này làm ra. Nơi này căn bản không có ai đến sửa xe. Nếu không giở chút thủ đoạn, chắc chắn cũng chẳng sống nổi.

Tiểu Vương nói.

- Ha ha, đúng thế!

Dương Minh gật gật đầu.

- Dương ca, cần hay không em?

Tiểu Vương rõ ràng rất khó chịu. Đường đường là bộ quản lý đội bảo an của công ty giải trí Danh Dương mà lại bị mấy tên côn đồ bố trí cạm bẫy, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

Lấy thủ đoạn của công ty Danh Dương, tiêu diệt mấy xưởng đen này không phải là chuyện dễ dàng sao? Vì vậy, Tiểu Vương chỉ chực chờ một câu của Dương Minh, chỉ cần Dương Minh đồng ý, hắn liền gọi người đến san bằng nơi này!

- Quên đi, chúng ta không có chứng cứ. Hơn nữa, thời gian gấp gáp!

Dương Minh lắc đầu, ngăn hành động của Tiểu Vương:

- Dù sao hiện tại có người trả tiền thay chúng ta.

Người của Dương Minh chính là Phạm Kim Triết. Nếu người này đã muốn gánh vác phí sửa xe thì mình còn làm gì phiền phức nữa? Muốn gây rối cũng là Phạm Kim Triết làm chuyện đó.

- Được rồi!

Tiểu Vương đành phải gật đầu, bỏ qua ý định giáo huấn mấy tên này. Dương Minh nói cũng đúng, nếu Phạm Kim Triết đã bỏ tiền, mình còn gấp gáp làm gì? Chỉ là trong lòng còn chút khó chịu.

Xe tải chạy thẳng vào giữa sân sửa chữa. Áo đầu lâu nhảy xuống xe, quay mặt vào trong nhà lớn tiếng:

- Tiểu Tiễn, Phác Tử, mọi người ra làm việc!

Một lát sau, vài tên thanh niên tóc xanh tóc trắng từ trong xưởng chạy ra. Đến bên xe tải, trước tiên ném các dụng cụ xuống đất, rồi mở thùng xe chuyển xe xuống dưới, chuẩn bị làm việc.

- Các vị đại nhân, ngoài trời nóng, mời vào trong nhà nghỉ ngơi một chút!

Áo đầu lâu cười cười, mời Dương Minh cùng Phạm Kim Triết:

- Trong nhà có TV, máy lạnh và đồ uống.

- Hảo, vậy thì tốt quá.

Phạm Kim Triết lập tức gật đầu đồng ý, hướng vào trong đi tới.

Áo đầu lâu thấy đám người Dương Minh không nhúc nhích, liền hỏi:

- Các vị không vào sao?

- Vậy thì vào ngồi một chút đi!

Dương Minh thản nhiên gật gật đầu, bước vào. Hắn muốn xem xem Phạm Kim Triết muốn chơi trò gì. Lúc trước hắn đã hoài nghi Phạm Kim Triết cùng mấy tên côn đồ nơi đây là cùng một phe, nhưng nay xem ra, Phạm Kim Triết có vẻ thiếu sáng suốt hay không, chỉ vì một món tiền nhỏ mà dẫn nhóm của mình tới đây.

Phòng nghỉ khá ổn, có sô pha lớn, còn có TV LCD hơn 50 inch. Áo đầu lâu cặm cụi mở TV, sau đó chỉ vào chiếc tủ lạnh du lịch bên ghế nói:

- Trong đó có đồ uống, nước trái cây. Nếu muốn uống, tự lấy nhé. Phía trên tủ có mấy ly giấy!

- Hảo, thật là tiện quá! Tự chúng ta phục vụ là được rồi!

Phạm Kim Triết đĩnh đạc khoát tay, nói với áo đầu lâu.

- Hảo!

Áo đầu lâu gật gật đầu, quay người đi ra ngoài:

- Nếu có chuyện gì, gọi tôi là Tiểu Mã.

Trong TV phát bộ phim cổ trang cũ đã lâu, ra đời có vẻ rất xa rồi. Dương Minh tùy ý xem qua, Triệu Oánh cũng hơi chán ngồi xem.

Nhưng Phạm Kim Triết hình như thấy vui, mỉm cười không ngừng!

Chắc chắn Phạm Kim Triết cao hứng không phải vì phim hay, mà vì chuyện sắp xảy ra - đại sự!

Không lâu sau, áo đầu lâu, chính là Tiểu Mã, đã quay lại phòng nghỉ:

- Các vị đại nhân, xin vui lòng trả phí sửa chữa. Đây là biên lai.

- Gì? Bao nhiêu tiền?

Phạm Kim Triết vẫy vẫy tay gọi Tiểu Mã, ý bảo hắn đưa biên lai.

- Đại nhân, thực sự rất rẻ, chỉ có một vạn đồng!

Tiểu Mã cười hí hí nói.

- Cái gì? Một vạn đồng? Có lầm không vậy? Vá mấy chiếc lốp mà tới một vạn đồng?

Phạm Kim Triết lập tức trợn tròn mắt, nhìn Tiểu Mã:

- Ngươi có chắc lầm không? Mau đưa biên lai thật cho ta xem! Ta mua chục chiếc lốp xe cũng chẳng tới một vạn đồng!

- Các ngươi lừa cha ta đấy à? Công phu sư tử ngoạm cũng không đắt tới mức đó sao?

Phạm Kim Triết nổi nóng, chửi lớn:

- Mua lốp mới cao lắm cũng chỉ một ngàn đồng, sao vá lốp mà còn mắc hơn?

- Đồ hiếm thì nó quý thôi!

Tiểu Mã thản nhiên nói:

- Nếu các ngươi không trả, thôi thì không sao, tự các ngươi nghĩ cách lấy xe đi.

- Ngươi...

Phạm Kim Triết chỉ vào áo đầu lâu:

- Được rồi, được rồi, coi như ta ngu, một vạn thì một vạn! Ta đưa tiền!

Phạm Kim Triết cảm thấy mình diễn trò chẳng khác gì khách hàng nóng nảy. Chắc bọn Dương Minh không đoán được mình cùng mấy tên này có quan hệ.

Nói rồi, hắn móc ví ra, trong ví có hơn một vạn đồng, lấy hết ra ngoài, ngay lập tức sạch sẽ.

- Tiên sinh, còn chưa đủ.

Tiểu Mã nhận lấy một vạn đồng, rồi nói:

- Không đủ à? Không phải ngươi nói một vạn đồng sao?

Phạm Kim Triết sửng sốt, hắn đang nghĩ cách tạo xung đột, không ngờ Tiểu Mã lại làm khó dễ, lại hợp ý hắn.

- Thưa tiên sinh, nhìn xem, trên biên lai ghi là một chiếc lốp giá một vạn đồng. Các ngươi hư bốn cái lốp, tổng cộng phải trả bốn vạn đồng.

Tiểu Mã nói.

- Bốn vạn? Trời đất! Ngươi sao không làm ăn cướp luôn đi!

Phạm Kim Triết lúc này hoàn toàn tức giận, xé tờ biên lai Tiểu Mã thành mảnh vụn, gào lên:

- Con mẹ nó, mày biết tao là ai không? Thu một vạn, tao còn nhịn, mày đòi bốn vạn. Mày muốn tao chết chắc rồi đúng không? Mày biết Lý khoa trưởng cục công thương là bạn tao hay không? Xưởng sửa xe của mày chuẩn bị đóng cửa rồi à?

- Tiểu tử, chẳng phải chuyện dễ ăn như vậy! Chừa cho ngươi một chút mặt mũi, rồi ngươi lại muốn thế này sao?

Tiểu Mã mặt lạnh cười:

- Tao mặc kệ mày có quan hệ gì, hôm nay nếu không giao ra bốn vạn đồng, ha ha, đừng mong xe mày rời khỏi đây nửa bước.

- Thế nào? Tao cũng muốn xem xem ai dám không để tao lấy xe đi.

Phạm Kim Triết cười lạnh một tiếng:

- Được rồi, các mày chờ đó! Tao để xe lại chỗ này, mày muốn làm gì thì làm. Lát nữa sẽ cho mày biết thế nào là lối thoát!

- Mày không đưa ra bốn vạn đồng thì mày đi bằng cách nào?

Tiểu Mã bình thản nói.

- Mày dọa tao à?

Phạm Kim Triết giận dữ, đập bàn "bập" một cái:

- Mày tưởng mày dọa là tao sợ à? Muốn không cho tao rời đi? Vậy xem ai có thể cản được tao?

- Phải chứ?

Tiểu Mã tùy ý vỗ tay, rồi nói:

- Lão bản, có người chơi xong không trả tiền!

Lời Tiểu Mã vừa dứt, liền có năm tên cao lớn vạm vỡ đi vào, đầu lĩnh vẻ mặt dữ tợn, xách theo một cái siêu cấp cờ lê, còn những người kia đều cầm kìm, không phải loại bình thường mà là loại xiết ốc lớn. Tất cả đều mang theo dụng cụ sửa xe có khả năng gây sát thương cao.

- Ai dám đùa trên địa bàn của tao? Không muốn sống nữa hử?

Đại hán đầu lĩnh vẻ mặt dữ tợn vỗ vỗ cờ lê trong tay, quét mắt một lượt.

- Cái này...

Phạm Kim Triết cũng há hốc mồm, không nghĩ tới bản thân chỉ nói một câu mà lại dẫn tới một đám người dường như là nhân vật giang hồ, không biết phải ứng xử thế nào:

- Ta… Ta không có.

- Không có?

Ngưu ca hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu Mã, chuyện gì xảy ra vậy?

- Ca, là như vậy! Tiểu tử này gọi điện bảo chúng ta lấy xe tải tới chở bọn chúng vá lốp. Kết quả vá xong, tên này lại chê đắt, không muốn trả thù lao. Hắn còn uy hiếp ta, nói rằng hắn có bằng hữu ở cục công thương, muốn niêm phong cửa hàng chúng ta. Đã không trả tiền, còn muốn lộng hành ra mặt.

Tiểu Mã thêm mắm dặm muối giải thích.

- Gì? Thấy rõ vậy rồi, tiểu tử ngươi thực ngưu bức, đúng không? Có phải đã giở trò gì hay không? Anh mày mở xưởng ở đây đã được năm năm, chưa thằng nào dám kiêu ngạo trước mặt tao như mày!

Ngưu ca cười lạnh một tiếng:

- Tiểu tử, tao dù sao cũng có máu mặt! Tao nói cho mày biết, hôm nay không ai được rời khỏi đây nửa bước!

- Cái này...

Phạm Kim Triết rõ ràng có chút sợ hãi:

- Ta… Ta trả thù lao vẫn chưa xong sao? Nó chỉ là bốn vạn mà thôi. Đại ca, ta có mắt không tròng, xin đừng làm phiền. Ta đây sẽ trả tiền!

- Trả thù lao? Đã muộn rồi!

Ngưu ca không thèm phản ứng, giễu cợt:

- Trong địa bàn của tao mà mày dám tát mặt tao rồi bảo tao tha cho mày? Ai khác còn cười vào mặt tao nữa?

- Cái này, đại ca, vậy thế nào anh mới tha thứ cho chúng tôi?

Phạm Kim Triết nóng nảy:

- Anh cứ coi chúng tôi như cái rắm, thả rồi thì thôi!

- Thả? Được rồi!

Ngưu ca vẫy tay:

- Lên, đánh cho thằng mẹ nó cũng không nhận ra! Tiền của chúng đều giữ lại, đánh xong vứt xác ra ngoài!

- Đại ca, còn điều gì nữa không? Đừng đánh, ngàn vạn lần đừng đánh!

"Ba" một tiếng, thấy Phạm Kim Triết quỳ rạp xuống đất:

- Ca, đừng đánh ta, cái khác cũng được, xin ngài nói đi, làm sao để tha!

- Đại ca, nhìn con nhỏ bên kia xem, không tệ chứ?

Trong đám có một tên vội nhắc Ngưu ca.

- Gì?

Ngưu ca nheo mắt, nhìn về phía Triệu Oánh, rồi lập tức gật gật đầu:

- Đúng rồi, không sai! Ta sẽ đổi cách, nếu các ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ tha!

- Phương thức gì thế, ca? Ngài cứ nói đi, làm được ta sẽ không từ nan!

Phạm Kim Triết nhanh chóng gật đầu liên tục.

- Con người ta bình thường cũng không thích ham muốn gì, chỉ thích xem chân nhân tú! (ý là thích xem chân dài, chân đẹp!)

Ngưu ca nói:

- Vậy thì đi, ngươi cùng nữ nhân xinh đẹp kia biểu diễn cho ta một đoạn chân nhân tú, nếu biểu diễn kích thích chút nào, khiến ta xem vui, ta sẽ tha. Nếu không hài lòng, thì đừng mong yên ổn rồi nữa!

- Ách. Cái này... không tốt lắm đâu?

Phạm Kim Triết do dự, vẻ mặt khó xử.

- Vậy thì chờ bị đánh đi! Lên!

Ngưu ca vung tay:

- Nữ nhân thì chặt hai tay hai ngón, nam nhân thì năm, đánh cho ta!

- Đừng! Đừng!

Phạm Kim Triết vội vàng xua tay ngăn cản:

- Đại ca, nghe lời ngài, tôi nghe lời ngài.

Nói xong, hắn vì ngại ngần, nhìn về phía Triệu Oánh:

- Triệu Oánh, vì sinh mạng, hai ta chịu khổ một chút đi? Ngươi cũng nghe rõ rồi, nếu không theo ý hắn, hắn sẽ chặt tay chặt chân chúng ta, chắc chắn giết ta mất! Bọn họ nhiều người như vậy, lại còn vũ khí, chúng ta chắc chắn không phải đối thủ!

- Ủa? Vì sao phải biểu diễn cùng ngươi? Không được cùng ta sao?

Dương Minh đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm Phạm Kim Triết.

- Cái này... Ngươi biểu diễn đương nhiên cũng được.

Phạm Kim Triết ngẩn ra, lập tức nói, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Ngưu ca, xin giúp đỡ.

Tóm tắt:

Dương Minh và Phạm Kim Triết gọi xe tải để vá lốp bị thủng. Khi tới tiệm sửa xe, họ nhận ra đây là một bẫy của bọn côn đồ. Áo Đầu Lâu báo giá sửa chữa cao quá mức, dẫn đến mâu thuẫn. Phạm Kim Triết tìm cách thoái Thác và bảo vệ mình trước sự đe dọa của bọn côn đồ, trong khi Dương Minh quan sát tình hình. Cuộc đối đầu có xu hướng căng thẳng khi phương pháp mua vui của bọn côn đồ bị lộ ra.