Không có gì! Mày là thằng nào? Nơi này có chỗ cho mày nói chuyện sao?

Ngưu ca trừng mắt đe dọa Dương Minh:

- Tao đã nhìn trúng hắn! Tên tiểu bạch kiểm này thích hợp diễn trò, dù có chút yếu đuối, nhưng tao thích! Còn bộ dạng mày quá khó coi, không giống tiểu bạch kiểm, lão tử không thích mày!

Ngưu ca vừa nói vừa dùng ngón tay hướng về phía Phạm Kim Triết. Phạm Kim Triết có chút buồn bực, lão tử làm sao lại biến thành tiểu bạch kiểm? Muốn gọi là tiểu bạch kiểm, cũng phải là tên Dương Minh kia có tiềm chất mới đúng chứ?

Bất quá giờ phút này, không cần biết ai là tiểu bạch kiểm, chỉ cần gần gũi, thân thiết với Triệu Oánh thì đều là chuyện tốt. Như vậy mình cũng không để ý, xứng đáng một lần là tiểu bạch kiểm.

Nghĩ đến đây, Phạm Kim Triết cố gắng gượng nhìn Dương Minh:

- Người anh em, ngươi xem, đây không phải là ta không muốn mà là đại ca không muốn. Hắn nhìn trúng chúng ta đó. Ta đây liền thành tiểu bạch. Thực ra, làm sao ta lại là tiểu bạch kiểm? Bản thân ta cảm thấy, người anh em ngươi mới có tiềm chất tiểu bạch kiểm, còn đại ca là người lớn nhất nơi đây. Hắn nói ta là tiểu bạch kiểm, ta cũng đành chấp nhận vậy!

- Vậy sao?

Khóe miệng Dương Minh xẹt qua một tia tươi cười nghiền ngẫm. Hiện tại, hắn đã rõ Phạm Kim Triết có ý định gì rồi. Không ngờ lại thấp kém, hèn mọn đến như thế!

Hắn muốn mượn sức Ngưu cùng thủ hạ gây áp lực nhóm người của mình, sau đó lợi dụng cơ hội để thực hiện những chuyện bất chính với Triệu Oánh. Bất quá, khoan hãy nói đến điều đó, tuy chiêu này của hắn hơi ngây thơ một chút, nhưng nếu hôm nay không phải là mình thì có lẽ Phạm Kim Triết sẽ thực hiện được ý đồ!

Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, xem như mấy người bình thường đánh nhau thì còn có thể là đối thủ của mấy tên côn đồ tay cầm thiết khí. Những người này cùng xông vào ẩu đả, dù có lợi hại cũng nằm dưới đất hết!

Đến lúc đó, để bảo mệnh, cũng đành bất đắc dĩ để Triệu Oánh chịu ủy khuất rồi Phạm Kim Triết đi diễn cái gọi là “chân nhân tú”.

Chờ sau khi sự việc kết thúc, Phạm Kim Triết có thể phủi trách nhiệm, chẳng còn dính dáng gì nữa. Dù sao, Triệu Oánh là người tự nguyện, đến lúc đó hắn cầm kèn hô to và phá hủy thanh danh của nàng, khiến nàng chỉ có thể theo hắn.

Không thể không nói, mưu tính của hắn cũng có tiếng vang. Đáng tiếc, hắn đã tính sai ngay từ đầu. Trong kế hoạch này không nên có mặt của Dương Minh. Đã có Dương Minh tồn tại, thì kế hoạch này chắc chắn thất bại.

- Đương nhiên, đương nhiên. Người anh em, ngươi cũng đừng oán trách.

Phạm Kim Triết nói rồi quay sang Triệu Oánh:

- Triệu Oánh, ngươi xem, chúng ta vì bảo mệnh chỉ có thể làm như vậy. Yên tâm đi, dù chuyện này qua đi, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Ta là đàn ông đàng hoàng, chuyện này dù ngoài ý muốn, nhưng ta chắc chắn không phủ nhận!

- Ha ha ha, ha ha ha.

Dương Minh đột nhiên cười to, tiếng cười trong khoảnh khắc có vẻ cao vút. Hắn vỗ tay:

- Không sai, Phạm Kim Triết, ngươi rất có thiên phú diễn trò đó!

- Diễn trò? Diễn cái gì mà diễn? Ngươi đang nói cái gì vậy?

Phạm Kim Triết hơi lặng đi một chút rồi lập tức nói:

- Dương Minh, ngươi đừng nói những lời vô ích. Hiện tại, bảo mệnh quan trọng hơn. Chọc giận đại ca, ngươi chịu không nổi đâu! Ngươi muốn chết thì tự đi mà tìm, đừng có hại người khác!

- A.

Dương Minh nhìn thẳng vào Phạm Kim Triết:

- Ngươi đã không thừa nhận là đang diễn trò, vậy thì xin lỗi. Triệu Oánh sẽ không tham gia diễn của ngươi đâu, ngươi muốn diễn cái gì thì cứ tự diễn đi!

- Ngươi muốn chết phải không? Được, chỗ này ngươi đổ mông vào rồi à?

Ngưu không nghĩ Dương Minh kiêu ngạo như thế, còn dám nói những lời này trên địa bàn của mình:

- Cái gì diễn trò hay không diễn trò, muốn chết thì phải diễn cho lão tử!

- Xin lỗi, tao không có hứng thú.

Dương Minh đứng dậy khỏi ghế salon, kéo tay Triệu Oánh:

- Vá lốp xong chưa? Xong rồi thì tao phải đi!

- Mẹ mày ra!

Ngưu thấy Dương Minh chẳng coi mình ra gì, lập tức nổi đoá:

- Mấy người các ngươi, trước tiên đem tiểu tử này đập nhừ ra cho tao. Nữ nhân kia đứng im đó, lát nữa còn phải biểu diễn!

- Ok, đại ca!

Bốn gã đàn ông vạm vỡ đứng sau lưng Ngưu lên tiếng, lặng lẽ cười, hướng về Dương Minh ép tới.

Một người cầm thiết côn nói:

- Tiểu tử này giao cho ta, các ngươi cứ chờ xem!

- Hả, vậy lão Tam ngươi lên đi, ban đầu định luyện tập chút, nhưng tiểu tử này quá yếu!

Ba người còn lại có vẻ tiếc nuối, lắc đầu.

- Tiểu tử, ngươi lại đây, ngoan ngoãn để ta đánh một trận, đừng tự tìm phiền phức!

Lão Tam vung thiết côn hướng Dương Minh nện tới.

"Phanh" — một tiếng vang lớn.

"A" — một tiếng hét thảm vang lên.

Lão Tam ôm đầu lăn lộn dưới đất, trên trán hắn xuất hiện một lỗ máu lớn!

Dương Minh căn bản không do dự, lấy lấy thiết côn, một kích trúng địch.

Tất cả những người có mặt đều trợn tròn mắt. Ngưu choáng váng, Tiểu Mã cũng vậy. Ba người kia chưa kịp hành động đã chết lặng, ngay cả Phạm Kim Triết cũng lặng lẽ nhìn Dương Minh!

Không ai nghĩ rằng Dương Minh lại có thể đoạt lấy thiết côn trong tay lão Tam. Chưa kịp rõ ràng, lão Tam đã ngã xuống đất, trán bị đánh thủng một lỗ lớn!

Tâm ngoan thủ lãnh! Ngưu rùng mình, hắn tuy thường xuyên đánh nhau, nhưng chưa từng thấy ai làm như Dương Minh: vừa ra tay đã giết người, thật hiếm có! Gậy này giáng xuống, lão Tam có thể sống hay không cũng khó giữ được mạng!

Đập vỡ đầu còn có lợi ích gì không?

- Tiểu tử, có phải ngươi quá ác không?

Ngưu xem như cũng có chút lịch lãm, đã từng thấy qua không ít cảnh tương tự, nên không ra lệnh cho thủ hạ tiếp tục tiến lên, mà thăm dò nội tình Dương Minh trước! Hắn cảm thấy, Dương Minh là kẻ cực kỳ khó chơi!

- Ta hỏi lại lần nữa, lốp xe vá xong chưa?

Dương Minh không để lời Ngưu lọt vào tai.

- Tiểu tử, làm người đừng quá kiêu ngạo. Làm việc gì cũng nên biết chừa đường lùi. Đừng tưởng rằng chút thân thủ của mình đã là vô địch!

Ngưu thực sự giận dữ. Ban đầu định dùng lời để thăm dò bối cảnh của Dương Minh, nhưng nếu Dương Minh đã chẳng nể nang gì, thì chẳng cần tiếp tục nữa. Đánh lão Tam bị thương như vậy, không khiến ngươi ho ra máu, thì ta cũng chẳng cần lăn lộn nữa!

- Cùng tiến lên, không cần lưu thủ!

- Dạ!

Ba thuộc hạ đã sớm muốn báo thù cho lão Tam. Dù lão Tam không phải là người thân ruột thịt, nhưng cùng ở chung nhiều năm, cùng đánh nhau, cùng tán gái, cũng xem như anh em ruột thịt. Bây giờ có người đánh lão thành như vậy, trong lòng chúng đã tràn ngập cừu hận, quyết bầm thây Dương Minh thành trăm mảnh.

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Ba tiếng vang liên tiếp.

Không ai thấy Dương Minh ra tay thế nào, nhưng rõ ràng là ba tên thủ hạ vạm vỡ nằm sõng soài trên đất. Mỗi người đều có lỗ máu trên đầu, vài tên đã bắt đầu sùi bọt mép, rõ ràng là đã không còn sống nổi.

- Ngươi… Ngươi…

Ngưu lúc này mới nhận ra điều gì gọi là sợ hãi. Trước đây, Dương Minh đánh lão Tam có thể coi là may mắn, nhưng hiện tại thì chắc chắn không chỉ là may mắn nữa rồi! Ba cú gậy đã đánh ba người thành tàn phế, thân thủ này còn của ai vậy?

Tóm tắt:

Dương Minh đối mặt với một nhóm côn đồ do Ngưu Ca dẫn đầu, âm thầm phát hiện âm mưu của Phạm Kim Triết muốn lợi dụng tình huống để chiếm đoạt Triệu Oánh. Trong lúc căng thẳng, Dương Minh thể hiện sức mạnh vượt trội, đánh bại một cách nhanh chóng những tên côn đồ. Cuộc chiến không chỉ là thử thách thể lực mà còn là cuộc chiến trí tuệ, nơi Dương Minh phải tìm cách bảo vệ bản thân và Triệu Oánh trước nguy hiểm.