Ngưu bây giờ minh bạch rồi, đã biết thế nào là đá trúng thiết bản! Người trước mặt này, chẳng những là cao thủ mà còn là một cao thủ nhất lưu!
- Ta cái gì mà ta? Ngươi còn muốn nói gì, làm người phàm làm chuyện gì cũng cần chừa đường lùi thật không?
Dương Minh cười như không cười, nhìn Ngưu hỏi.
- Cái này...
Ngưu có chút nghẹn lời, không biết nên nói thế nào cho phải! Đúng vậy mà, bây giờ nếu vẫn nói Dương Minh làm người tốt nhất nên chừa đường lùi, như vậy chẳng phải tự tìm chết sao? Nhưng nếu bỏ qua thì chẳng khác nào thừa nhận, Dương Minh hãy đánh tao đi, đánh tao nằm luôn trên đất sao?
Cho nên Ngưu có chút tiến thoái lưỡng nan, đây chính là lần đầu tiên hắn gặp phải sự tình khó lựa chọn như vậy. Đối mặt với loại tồn tại cường đại như Dương Minh, hắn căn bản không có lời nào để nói.
- Người anh em, thật không phải, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. Chúng ta chỉ là vui đùa một chút mà thôi.
Ngưu mềm nhũn, hắn không thể không nhận lỗi, không thể không nhún nhường, nếu không thì liền bị đánh càng thêm thảm thiết!
- Hiểu lầm? Ta như thế nào lại không thấy nhỉ? Ngươi vừa mới còn gọi người đánh chết ta mà, không phải sao?
Dương Minh nhìn Ngưu, đùa thiết côn trong tay.
- Không có... không có, thật sự chỉ là hiểu lầm, ta chỉ là... chỉ là nói đùa một chút mà thôi, đúng rồi, chính là vui đùa, ha ha ha ha.
Ngưu nở nụ cười gượng gạo.
- Ồ, thoạt nhìn ngươi hình như rất sợ ta?
Dương Minh nhìn thân thể không ngừng run rẩy của Ngưu, hỏi.
- Vâng, vâng, người anh em, ngươi đừng đánh ta!
Ánh mắt Ngưu hiện ra một tia cầu xin, dù gì bản thân hắn cũng rất sợ chết.
- Ồ, yên tâm đi, ta sẽ không đem ngươi đánh chết. Đem ngươi đánh chết, thì ai sẽ vá xe cho ta?
Dương Minh cười cười:
- Ngươi nói xem, có đúng không?
- Đúng! Đúng! Ta... ta vá xe ngay bây giờ.
Ngưu liên tục gật đầu không ngừng.
- Trước kia, tại sao ngươi không vá? Vậy lúc đó ngươi làm gì?
Nhãn thần Dương Minh thoáng đanh lại, quát hỏi.
- Cái này... ta!
Ngưu liếc mắt nhìn Phạm Kim Triết một cái, hắn thu chỗ tốt của Phạm Kim Triết, tất nhiên sẽ không bán đứng Phạm Kim Triết.
- Ồ, xem ra ngươi không muốn nói nhỉ?
Dương Minh đem thiết côn vỗ vỗ trong tay.
- Nếu không, chúng ta lại chơi cái trò thiết côn gõ đầu? Hình như rất thú vị đây?
- Không... không a! Ngàn vạn lần không, ta xin ngươi.
Ngưu lắc đầu quầy quậy, trong tay hắn mặc dù có cái cờ-lê lớn, nhưng khi đối mặt với Dương Minh, hắn cũng không có dũng khí mà vung nó!
Bốn huynh đệ của mình, thân thủ người nào so với mình đều không kém, hơn nữa trong tay bọn họ cũng có vũ khí, kết quả lại bị Dương Minh đánh cho sống dở chết dở.
Cho nên, Ngưu không dám trái ý Dương Minh, sợ bị đánh cho trực tiếp một gậy vào đầu.
- Không hả? Vậy ngươi có nói hay không? Ngươi vì cái gì mà không vá xe? Thời gian qua lâu như vậy, làm sao bây giờ mới tới?
Dương Minh quát hỏi.
- Vậy... được rồi, ta nói!
Ngưu không còn cách nào khác, chỉ đành thành thật nói ra:
Lúc trước chúng ta căn bản không có vá xe, chúng ta mực chờ đợi cơ hội khiêu khích các ngươi.
- Ồ? Vì sao không vá xe? Vì sao lại chờ khiêu khích?
Dương Minh tiếp tục hỏi.
- Là... là Phạm Kim Triết, chính tiểu tử này cho ta tiền, để ta phối hợp cùng hắn diễn trò.
Ngưu lúc này cũng bất chấp tất cả, tuy rằng hắn làm như thế có phá hư chữ tín, nhưng chữ tín đem so cùng mạng nhỏ thì căn bản không thấm vào đâu. Mạng còn chẳng còn, chữ tín cũng chẳng là gì!
- Không! Không phải ta! Ngưu ca, ngươi đừng nói lung tung, chuyện này chẳng liên quan gì tới ta.
Phạm Kim Triết cũng sợ, Dương Minh vừa rồi rất mãnh liệt, hắn luôn luôn rất cẩn thận, sợ hãi rụt rè tránh sang một bên, chính là không muốn Dương Minh giận lây sang hắn. Nhưng Ngưu lại bán đứng hắn, trong lòng Phạm Kim Triết run bắn lên!
Dương Minh không thèm lưu tình, đánh cho bốn thủ hạ của mình sống chết chưa rõ, bây giờ quay lại đánh hắn, hắn làm sao có thể chịu nổi.
- Ca? Nghe cũng thân thiết lắm nha. Hắn cũng bị ta đánh cho thần hồn điên đảo, ngươi cứ thỏa sức mà gọi, hắn cũng không nghe thấy gì, vậy ngươi còn lấy lòng hắn. Ngươi nói xem, chuyện này có liên quan tới ngươi không? Ta sẽ tin sao?
Dương Minh cười châm chọc, nhìn Phạm Kim Triết.
- Cái này...
Phạm Kim Triết ngạc nhiên, lập tức mắng:
- Được rồi, đừng nghe thằng ngu ngốc này nói bậy bạ, tôi căn bản không quen biết hắn, cũng không cho hắn chỗ tốt gì!
- Ngươi mắng ta?!
Chân mày Ngưu hơi nhíu lại, nổi giận quát:
- Tốt, ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa! Đại ca, chính là tiểu tử này, trước kia hắn tìm đến ta, cho ta một khoản tiền, để ta đến trường học chặn đường đánh ngươi, nhưng lúc đó ngươi không có đến. Lần này, hắn gọi điện thoại cho ta, nói ngươi sẽ đi qua con đường này, để ta theo sau ngươi. Trên đường đi, đã sắp đặt sẵn mai phục, để ta dẫn ngươi tới đây. Tiểu tử Phạm Kim Triết này thích người đẹp kia, nên nhờ ta giúp hắn một phen, vì thế ta mới nói mình thích cô bé đó, kỳ thực cũng để tác hợp cho hắn.
Ngưu một hơi kể hết âm mưu của Phạm Kim Triết ra.
- Ha ha, không sai, ngươi trái lại rất biết điều đấy.
Dương Minh cười, vỗ vỗ khuôn mặt của Ngưu:
- Ta rất vừa ý!
- Đại ca, ngươi có thể buông tha ta được không?
Ngưu vui vẻ hỏi.
- Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào!
Dương Minh thản nhiên đáp.
- Ách...
Ngưu sửng sốt, lập tức nói:
- Đại ca yên tâm đi, ta sẽ lập tức đi vá xe, hơn nữa chẳng những không tốn phí, tiểu đệ còn tặng cho đại ca một số.
- Ta nói không phải ý này.
Dương Minh lắc đầu.
- Xin hỏi đại ca, ngài muốn thế nào mới buông tha tiểu đệ đây?
Ngưu tuy ngoài mặt tướng mạo thô kệch, nhưng tuyệt đối không phải kẻ thiếu I-Ốt. Dương Minh bây giờ chưa xử lý hắn, rõ ràng đã tha thứ cho hành vi của hắn. Hắn tính cách rõ ràng, thẳng thắn, nguyện nghe theo dặn dò của Dương Minh.
- À, ngươi trước tiên đem tên tiểu tử đó khởi động một chút.
Dương Minh chỉ vào Phạm Kim Triết, nói.
- Cái này... tốt.
Ngưu ca do dự một chút, rồi lập tức gật đầu. Lúc này hắn không bận tâm vấn đề khác, chỉ cần còn mạng, thì mọi thứ đều có thể làm. Không phải chỉ giáo huấn tên Phạm Kim Triết thôi sao! Đây vốn là sở trường của hắn, lại thêm vừa rồi Phạm Kim Triết chửi hắn, nên hắn cũng không cần lưu tình.
- Không, ngưu ca.
Phạm Kim Triết lúc này nhận lỗi, thấy Ngưu hướng mình đi tới, sợ tới mức suýt nữa đã tè ra quần.
- Ngươi không phải mắng ta ức hiếp người sao? Vậy để ta ức hiếp ngươi một chút!
Ngưu cười lạnh, vẫy vẫy cây cờ lê trong tay, hướng Phạm Kim Triết đánh tới.
Dương Minh có dũng khí đánh chết người, nhưng Ngưu thì không! Chuyện này nếu nói ra, Dương Minh cũng chỉ vì tự vệ, còn hắn thì ban đầu đã phái người muốn đánh Dương Minh tàn phế. Dương Minh phản kích đánh lại đám thủ hạ, chuyện này chỉ là trò đùa, không đáng kể.
Đương nhiên, Ngưu cũng không biết Dương Minh còn có một thân phận đặc biệt khác. Hắn chỉ căn cứ theo suy đoán thường tình, nếu biết trong tay Dương Minh có giấy chứng nhận đặc thù, chắc chắn hắn sẽ không dám đối đầu!
Trong một cuộc đối đầu, Ngưu nhận ra sức mạnh của Dương Minh và cảm thấy hoảng sợ. Dương Minh chất vấn Ngưu về lý do không vá xe, từ đó phát hiện ra âm mưu của Phạm Kim Triết. Ngưu không thể che giấu sự thật và đành phải thừa nhận kế hoạch của mình. Cuối cùng, Dương Minh quyết định tha thứ cho Ngưu nhưng yêu cầu anh ta phải xử lý Phạm Kim Triết để chứng minh sự trung thành.