Bất quá cũng may Ngưu là một chuyên gia đánh nhau, biết chỗ nào đánh thì chết người, chỗ nào không. Cho nên Phạm Kim Triết tuy bị đánh gào khóc um sùm nhưng lại không có tổn thương thực chất nào, chỉ là thống khổ một chút mà thôi.

Ngưu dồn sức, mãnh liệt nện tới tấp, làm Phạm Kim Triết kêu cha gọi mẹ. Muốn Ngưu đánh người, đây đúng là vẽ đường cho hươu chạy.

- Ca, anh đừng đánh nữa, rồi tôi sẽ mời anh một bữa tiệc thật lớn, cho anh thật nhiều tiền, đừng đánh nữa. a.

Phạm Kim Triết khóc lóc ỏm tỏi, hắn bị đánh đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ào ào.

Dương Minh không quan tâm Phạm Kim Triết sẽ thế nào. Nếu không, bằng thủ đoạn của hắn, Phạm Kim Triết không chết cũng bị tàn phế vĩnh viễn. Chính là do còn có Tiểu Vương ở trong này, Dương Minh tuy có tín nhiệm hắn nhưng chưa tới mức hoàn toàn tin tưởng.

Ít nhất một số bí mật Dương Minh không thể để hắn biết, nên sẽ không giết người trước mặt hắn. Dương Minh có thể thoải mái làm bị thương, thậm chí đánh chết thủ hạ của Ngưu, là vì tự vệ mà thôi.

Nhưng còn Phạm Kim Triết thì khác. Hiện tại, Dương Minh sẽ không động đến hắn, còn sau này nếu rảnh, tìm cơ hội để hắn rụng đi cũng xong. Đây chỉ là chuyện nhỏ.

Triệu Oánh che mắt, có chút không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này. Phạm Kim Triết bị đánh kêu cha gọi mẹ, tuy nàng không đồng tình với hắn nhưng cảnh tượng hiện tại thực sự có chút dọa người.

Tiểu Vương trong lòng cảm thấy thật sảng khoái, cuối cùng cũng được trút giận. Dương ca thật vô đối, vừa ra tay đã cho bốn tên đo đất, lão đại của bọn chúng chẳng những không dám có phản kháng mà còn phải làm tay đấm cho Dương ca.

Ngưu đánh một trận, cảm thấy có chút mệt mỏi. Đánh một người như thế, hơn nữa không dám đánh chết, chỉ có thể làm hắn đau đớn nhưng không bị thương. Điều này thật không to tát nhưng rất nhàm chán:

- Đại ca, người xem hiện tại đã đủ chưa?

- Nga, được rồi, ngươi đi vá xe cho ta mau.

Dương Minh phất phất tay nói.

- Vâng, vâng, em đi ngay.

Ngưu gật đầu:

- Cam đoan làm đại ca hài lòng.

Phạm Kim Triết lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Bị đánh gần chết như vậy cuối cùng cũng đã dừng lại. Phạm Kim Triết âm thầm nắm chặt nắm tay, Dương Minh, tao thù mày, mày chờ đó. Tao sẽ khiến mày mất hết danh dự, không được chết tử tế.

Tuy lòng đầy oán hận Dương Minh, muốn bầm thây vạn đoạn hắn nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ sợ hãi.

- Đợi một chút, ngươi gọi là Tiểu Mã phải không?

Dương Minh thấy tên mặc áo đầu lâu định đi theo Ngưu ra ngoài mới gọi hắn lại.

- Đại ca...

Tiểu Mã hoảng sợ:

- Đại ca, ngài còn có chuyện gì sao?

Tiểu Mã trước đây luôn nép mình một bên, không dám phát ra tiếng động vì sợ Dương Minh giận lây sang. Dù sao hắn cũng chính là người đã thêu dệt chuyện này. Hiện tại, thấy Dương Minh không truy cứu trách nhiệm của hắn, tha hắn một lần, hắn thầm cúng bái mười tám đời tổ tiên.

Vốn nghĩ có thể tránh được một kiếp, đi theo Ngưu ca chuồn ra ngoài vá xe nhưng kết quả lại phát hiện chuyện vẫn chưa xong, Dương Minh còn nhớ rõ hắn.

- Vá xe thì cần một người là đủ rồi, ngươi cần gì phải ra ngoài? Ở lại, tiếp tục đánh tên tiểu tử này cho ta!

Dương Minh chỉ vào Phạm Kim Triết, nói.

- Cái này... Vâng, không thành vấn đề.

Tiểu Mã vội vàng gật đầu, chỉ cần không bị Dương Minh gây phiền hà thì mọi chuyện đều ổn. Đánh Phạm Kim Triết thì đánh, ai bảo tên này xui xẻo, trách hắn.

- A?

Phạm Kim Triết không nghĩ Dương Minh còn chưa buông tha hắn, quá hiểm! Muốn khóc nhưng không ra nước mắt — dựa vào cái gì? Chẳng phải ta chỉ có một chút ý đồ với Triệu Oánh sao? Sao ngươi ăn rồi cứ đánh ta?

Chẳng đợi Phạm Kim Triết nói ra lời cầu xin hay oán hận, Tiểu Mã đã bay vào hành hung hắn.

Tiểu Mã tuy hơi gầy nhưng là thủ hạ của Ngưu, đương nhiên biết đánh nhau. Dù đánh không mạnh như Ngưu nhưng đập cho tên này bầm dập thì vẫn còn dư xăng. Dù xuống tay nhẹ, Phạm Kim Triết cũng bị đánh cho tầu ra quần, không ngừng kêu khổ.

---

Phạm Kim Triết ngay cả khí lực rên la cũng không còn, hắn ôm đầu, để Tiểu Mã bạo hành.

Khoảng hai mươi phút sau, Ngưu vừa đi vừa cười a a bước vào:

- Đại ca, xe của ngài đã vá xong!

- Nga, bao nhiêu tiền?

Dương Minh gật gật đầu hỏi.

- Không cần tiền, miễn phí. Sao có thể đòi tiền anh đây?

Ngưu vội vàng lắc đầu không ngừng, từ trong túi đưa ra một phong lì xì:

- Đại ca, đây là chút tấm lòng của chúng em, xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của anh!

- Không cần, đưa tên kia tiền thuốc men đi.

Dương Minh khoát tay không nhận tiền của Ngưu. Hắn căn bản không thiếu tiền, cần gì chút tiền này.

Hắn chỉ chỉ Phạm Kim Triết, để Ngưu cấp tiền cho hắn.

- Vâng, vâng!

Ngưu liên tục gật đầu, hiện tại Dương Minh nói gì, hắn liền nghe theo, không dám phản kháng.

- Oánh tỷ, Tiểu Vương, chúng ta đi thôi.

Dương Minh quay người, không để ý Ngưu nữa, kéo tay Triệu OánhTiểu Vương rời khỏi xưởng. Trong phòng chỉ còn lại Phạm Kim Triết nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy oán hận nhìn Dương Minh.

Ngoài sân của xưởng, lốp xe đã được vá lại, xe còn được rửa sạch sẽ, dưới ánh mặt trời trông rất sáng sủa.

Tiểu Vương mở cửa xe mời Dương Minh cùng Triệu Oánh ngồi vào. Đợi hai người ổn định, Tiểu Vương mới khởi động xe rời khỏi xưởng sửa chữa.

Phạm Kim Triết được NgưuTiểu Mã dìu ra, vẻ mặt Ngưu đầy bất đắc dĩ nói:

- Phạm huynh đệ, xin lỗi rồi, chúng ta cũng không còn cách nào khác.

- Ta biết.

Phạm Kim Triết khoát tay, cắn răng nói:

- Chuyện này tôi sẽ tính trên đầu tên tiểu tử Dương Minh kia. Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.

Phạm Kim Triết cũng hiểu rõ, chuyện hôm nay thật sự không thể trách Ngưu. Chính hắn đã đánh giá thấp thực lực của Dương Minh. Người này lại có thể cường đại như vậy, đánh ngã bốn người cao to vạm vỡ, điều này còn là người thường sao?

Vì vậy, tuy khó chịu, Phạm Kim Triết vẫn không cảm thấy có gì không ổn. Với thực lực của Dương Minh, việc bắt Ngưu đánh hắn là vì lợi ích chung, hắn cũng phải nhường nhịn.

- Phạm huynh đệ, nghe ta nói mấy câu. Chuyện này nếu có thể cho qua thì cho qua đi, đừng làm phiền nữa.

Ngưu khuyên:

- Vị Dương đại ca kia không phải người bình thường, ngươi xem, ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Ta tổn thất bốn tên huynh đệ cũng chẳng dám trả thù. Ta nghĩ ngươi cứ quên đi!

- Hừ... Quên đi? Không dễ vậy đâu... Hắn tuy có thể đánh nhau, nhưng tao sẽ xử hắn bằng cách khác.

Phạm Kim Triết bĩu môi, hắn sẽ không dễ dàng buông tha Dương Minh như vậy.

- Vậy ngươi tự bảo trọng đi. Số tiền này là tiền thuốc men cho ngươi. Lúc trước ta lấy tiền của ngươi sẽ trả lại. Chuyện này ta không tham gia nữa!

Ngưu cũng không ngu, thấy không thuyết phục được Phạm Kim Triết, tự lui mới là thượng sách.

Tóm tắt:

Ngưu, một chuyên gia đánh nhau, đã đánh Phạm Kim Triết một cách tàn nhẫn nhưng chỉ để dạy dỗ, không gây thương tích thực sự. Phạm Kim Triết trong cơn đau đớn đã cầu xin dừng lại nhưng không thể thoát khỏi sự thù hận. Dương Minh, mặc dù có thể giết, nhưng chọn cách không động đến hắn để bảo vệ bí mật. Cuộc chiến giữa các nhân vật tiếp tục, sự oán hận của Phạm Kim Triết dành cho Dương Minh càng lớn hơn khi hắn bị đánh đập mà không thể báo thù ngay.