- Đồ đệ à, tốt, là đồ đệ cũng tốt rồi!
Quan Tiểu Tường biết Dương Minh hiện giờ không cần có con, có người làm đồ đệ của Dương Minh cũng rất tốt, nhưng hắn vẫn có chút khó hiểu nên hỏi:
- Lão đại, anh sẽ dạy cho đồ đệ những gì vậy?
- Biết cái gì thì anh dạy cái đó thôi, ví dụ như võ công.
Hiện tại Dương Minh đương nhiên không chuyện kể về sát thủ cho Quan Tiểu Tường nghe, bây giờ chưa phải lúc. Dù thấy Quan Tiểu Tường khá hợp ý, nhưng những việc quan trọng như thế này thì không thể nói ra đến tận cuối cùng. Dương Minh nhất định giữ bí mật.
- Võ công ư? Lão đại, anh cũng biết võ sao?
Tiểu Tường ngạc nhiên hỏi.
- Biết một chút.
Dương Minh cười cười, rồi chỉ vào biển quảng cáo nhỏ treo trên cây cột điện phía xa nói:
- Em nhìn cây cột điện đó đi.
Vừa nói, Dương Minh vừa nhặt một viên đá nhỏ dưới đất lên, rồi thuận tay ném đi.
Một tiếng
"đùng"
vang lên, viên đá nhỏ bật trúng cây trụ điện rồi bắn sang bên cạnh.
Quan Tiểu Tường trợn mắt nhìn, dù không rõ Dương Minh có trúng biển quảng cáo kia hay không, nhưng với khoảng cách xa như vậy mà ném trúng trụ điện thì quá lợi hại rồi, còn hơn nữa là trúng vào biển quảng cáo nhỏ đó.
- Lão đại, có phải thật không anh?
Quan Tiểu Tường vội chạy lại, nhìn biển quảng cáo trên cây trụ điện rồi bất ngờ tới mức há mồm kinh ngạc, chỉ vào biển rồi lắp bắp không nói thành lời.
- Tiểu Tường, anh làm sao vậy chứ?
Tiểu Lan thấy vẻ mặt Quan Tiểu Tường có vẻ quái lạ, như bị giật mình.
- Tiểu Lan, em xem này!
Quan Tiểu Tường chỉ vào biển quảng cáo nhỏ treo trên cột điện, sững sờ rồi nói.
Trương Hoa Lan đi lại gần, sau khi nhìn thấy biển quảng cáo nhỏ, cô đột nhiên đỏ mặt:
- Anh, anh xem cái gì vậy!
- Hả?
Quan Tiểu Tường sững người, lúc này mới hiểu ý nghĩa phản ứng của Trương Hoa Lan. Bởi vì biển quảng cáo ấy là
"Đề phòng bệnh lây qua đường tình dục, hạn chế sinh đẻ"
, trước đó Quan Tiểu Tường không để ý đến, đến khi Hoa Lan nhắc mới phát hiện, cảm thấy hơi lúng túng:
- Tiểu Lan, anh nói không phải là biển quảng cáo này, mà là dấu vết của biển quảng cáo bị đá làm thủng kia! Em nhìn đây này!
Vừa nói, Tiểu Tường vừa chỉ vào vị trí chính giữa của biển quảng cáo.
- A!
Ngay lập tức, Trương Hoa Lan kinh sợ rêu lên, vì ngay chính giữa biển quảng cáo nhỏ xuất hiện một dấu vết nguyên hình, bị viên đá ném thủng, còn chính xác đến từng li, luôn nằm ngay tâm biển.
- Quá chính xác rồi?
Trương Hoa Lan kinh ngạc kêu lên.
- Đúng vậy, giờ em hiểu tại sao anh lại ngạc nhiên như vậy rồi chứ?
Quan Tiểu Tường nói:
- Không ngờ lão đại lại cao tay như vậy!
Hoa Lan gật đầu, cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Lúc trước, nàng nghĩ rằng không có gì đặc biệt khi con mình kết duyên với đồ đệ của Dương Minh, nhưng giờ đây, nàng lại cảm thấy đồ đệ của Dương Minh chắc chắn không bình thường rồi!
Người bình thường làm gì có thể làm được như vậy trong mắt Dương Minh đây?
- Được rồi, đừng ngạc nhiên nữa, đó chỉ là một chút mà thôi.
Dương Minh cười nói.
Nếu đúng như vậy thì Quan Tiểu Tường thật sự chưa biết thế nào là bản lĩnh thật sự:
- Lão đại, có phải anh là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết không?
- Có thể hiểu như vậy!
Dương Minh đáp:
- Thân phận chân chính của anh đã từng nói với cha em rồi, nếu em muốn biết thì hỏi cha em đi!
- Ồ
Quan Tiểu Tường sững sờ:
- Lão đại, rốt cuộc thân phận của anh là như thế nào vậy ạ? Còn em! Cha của em, anh cũng biết rồi đó, ông ấy rất cố chấp, nếu em đi hỏi ông ấy thì dù dùng cách nào cũng không hỏi được đâu.
- Được rồi, nói một chút cũng không sao!
Dương Minh gật đầu, dù sao cũng sắp đi rồi. Đến lúc đó, Tiểu Tường tìm không thấy mình, chắc chắn sẽ hỏi Bạo Tam Lập hoặc Quan Học Dân, rồi sẽ hiểu thôi.
- Lão đại, anh có thân phận đặc biệt à?
Tiểu Tường kinh ngạc hỏi.
- Thân phận thật của anh là một đặc công!
Dương Minh đáp:
- Chỉ có điều em đừng tùy tiện nói ra nhé!
- Woa. Đặc công sao?
Tiểu Tường trợn mắt:
- Lão đại, anh là đặc công sao?
- Ừ, sắp tới anh phải thực hiện một nhiệm vụ rồi, lâu rồi mới gặp lại em được.
Dương Minh nói.
- Vì vậy anh muốn kể cho em nghe, đó cũng là một nguyên nhân, nhưng em đừng nói ra với ai nhé.
- Anh yên tâm, em sẽ không nói đâu, nhất định không nói!
Quan Tiểu Tường lắc đầu:
- Em không phải người hồ đồ.
Dù rất kinh ngạc, nhưng Quan Tiểu Tường không hoài nghi lời của Dương Minh. Nếu như trước đó Dương Minh không thể hiện năng lực ném đá tốt như vậy, có thể hắn sẽ hoài nghi, nhưng giờ đây, chỉ còn cảm giác khâm phục:
Dương Minh ném một viên đá nhỏ rất chính xác, rõ ràng là một cao thủ đặc công rồi.
- Đi thôi, kiếm một nơi nào đó bàn bạc kế hoạch xây dựng sự nghiệp của em đi.
Dương Minh cười:
- Anh chuẩn bị đầu tư cho em một trăm triệu, em muốn làm gì cứ nói với anh. Thật ra anh cũng không can thiệp, chỉ giúp em thôi.
- Nhất định phải nói!
Quan Tiểu Tường gật đầu, cùng Dương Minh đến một quán cà phê ven đường, chuẩn bị trình bày kế hoạch chi tiết của mình… Thật ra, đó là ý tưởng thành lập một bệnh viện. Từ lâu, hắn đã có hình mẫu trong đầu, dự định ban đầu sẽ dựa vào tên tuổi của Quan Học Dân, từ từ xây dựng uy tín.
Trong giai đoạn đầu, tiền đầu tư sẽ rất ít, thậm chí không đủ để chi cho quảng cáo, chỉ dựa vào danh tiếng của Quan Học Dân để duy trì. Nhưng nếu có số tiền của Dương Minh, có thể không cần mượn danh của ông nữa!
Toàn bộ số tiền đó có thể dùng để xây dựng một bệnh viện tư đa khoa quy mô lớn, đủ trang thiết bị và phương tiện điều trị, còn mời các chuyên gia, bác sĩ đã về hưu chữa bệnh. Thanh danh của bệnh viện sẽ nhanh chóng được xây dựng.
Vì vậy, sau khi ngồi vào chỗ, Quan Tiểu Tường chân thành nói:
- Lão đại, ý tưởng của em là mua một nơi làm việc, có thể là một ký túc xá, một trường học bỏ hoang hoặc một viện nghiên cứu gì đó, tất nhiên phải sửa chữa lại chút ít. Sau đó dùng tiền mời các bác sĩ cao tuổi, về hưu, để chữa bệnh, ban đầu chỉ tập trung vào vài khoa chính. Rồi mua sắm đầy đủ máy móc thiết bị, dù ngân sách một trăm triệu không nhiều, vẫn đủ để trang bị ban đầu. Giai đoạn đầu, chỉ tập trung vài khoa là đủ thôi.
Dương Minh nghe vậy, dù không hiểu rõ về kinh doanh bệnh viện, nhưng thấy kế hoạch của Quan Tiểu Tường khá khả thi, gật gù:
- Cách làm của em rất hay, khả thi cao đó.
- Thật vậy sao? Đúng là rất tốt, khả thi đó à anh?
Quan Tiểu Tường cảm động trước lời khen của Dương Minh:
- Lão đại, chỉ có anh mới tin em thật lòng thôi! Cha em nói em chỉ là lý luận suông, không có thực tế gì cả, không ai tin em, bảo là em chỉ mơ mộng, không có chút thực tế nào hết!
Dương Minh tiết lộ cho Quan Tiểu Tường rằng mình là một đặc công, và đang chuẩn bị cho một nhiệm vụ mới. Trong khi đó, Tiểu Tường bộc lộ ý tưởng của mình về việc thành lập một bệnh viện và tìm cách xin đầu tư từ Dương Minh. Dương Minh ủng hộ kế hoạch của Tiểu Tường, khẳng định rằng cách làm của cậu rất khả thi, tạo động lực cho Tiểu Tường tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.