- Em cũng đừng trách chú Quan. Cha em sợ em dùng danh nghĩa của ông ấy không những hại đến em mà còn làm phiền hà tới ông ấy!

Dương Minh khoát tay:

- Vì em không có nhiều tiền, chú Quan cũng không có nhiều khả năng tài chính để giúp em chèo chống một bệnh viện, nên khả năng cao là em sẽ phải mở một phòng khám tư. Như thế, rủi ro rất lớn, vì vậy chú Quan mới không đồng ý để em mượn danh của ông ấy! Em nghĩ xem, một phòng khám nhỏ, mang tên chú Quan, thì làm sao mà thuận lợi được?

- Lão đại, anh nói cũng có lý…

Quan Tiểu Tường gật đầu:

- Nhưng ông ấy là cha em mà, lẽ nào ông không thể tin tưởng con trai của ông sao?

Tuy rằng bây giờ Quan Tiểu Tường đã nhận được sự giúp đỡ của Dương Minh, nhưng trong lòng vẫn canh cánh về cách nghĩ của cha.

- Hả hả. Cái này cũng không thể trách ông ấy, anh cả của em đó…

Dương Minh từng nghe Quan Học Dân nhắc đến chuyện của anh cả Quan Tiểu Tường, Quan Đại Diễn. Là tên giả mạo, lợi dụng danh tiếng của Quan Học Dân để làm nhiều chuyện xấu, nên Quan Học Dân rất lưu ý tới việc Quan Tiểu Tường muốn mượn danh ông.

Ai chứ, anh cả số thật là may mắn dựa vào tên tuổi của cha, kiếm được không ít tiền, bị cha đuổi ra khỏi nhà, giờ đây cũng chẳng còn nhà để về!

Quan Tiểu Tường nói:

- Người như thế mà em còn ước ao.

Dương Minh phẫn nộ nói:

- Bị đuổi ra khỏi nhà, lẽ nào em cũng muốn thế sao?

- Đâu phải vậy… em mượn danh nghĩa của cha, cũng không phải là muốn giả mạo để lừa đảo, chỉ là muốn nhờ chút tên tuổi thôi, em đâu biết lừa người đâu!

Quan Tiểu Tường lắc đầu.

- Trong phòng khám của em không có chú Quan trực tiếp khám bệnh, rồi em lại dựa vào tên của chú để mở phòng khám, thì không phải là lừa gạt người sao?

Dương Minh lắc đầu, trừng mắt nhìn Quan Tiểu Tường:

- Ban đầu em không có vốn, ngay cả bác sĩ giỏi cũng không mời được, chỉ có thể mời một vài bác sĩ chưa có nhiều kinh nghiệm, rồi sau này một khi xảy ra chuyện, không những hại đến em, mà còn làm ảnh hưởng đến uy tín của cha em, gây thiệt hại cho danh tiếng của ông. Em đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?

- Việc này… em chưa từng nghĩ đến…

Quan Tiểu Tường giật mình, cảm thấy ngượng ngùng, nói:

- Nhưng ban đầu em cũng không có ý định chữa những bệnh nan y, chỉ dự định điều trị các bệnh thông thường như cảm cúm, đau đầu!

- Một số bệnh dễ nhầm với cảm cúm, có thể là viêm phổi, rồi đến lúc khám sai cho người ta, sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đó!

Dương Minh tuy không phải bác sĩ y khoa, nhưng cũng biết một vài kiến thức phổ thông.

- À…

Quan Tiểu Tường cúi đầu xuống:

- Xin lỗi lão đại, em trước đây quả là đã quá kích động rồi!

- Được rồi, bây giờ anh sẽ cầm lấy số tiền anh đầu tư cho em. Cũng coi như em đã có vốn rồi, mời một vài chuyên gia có kinh nghiệm tới làm việc, vậy thì sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa!

Dương Minh nói:

- Anh chỉ muốn nhắc nhở em, dù sau này có tiền rồi, em cũng đừng vội vàng vì lợi trước mắt. Phải từ từ từng bước mà làm, nhất định không được phạm lỗi như anh cả!

- Lão đại, em Quan Tiểu Tường sẽ ghi nhớ trong lòng những lời anh dặn hôm nay!

Quan Tiểu Tường vỗ ngực cam đoan:

- Em biết anh luôn muốn tốt cho em. Anh yên tâm, cả đời này em sẽ không làm những chuyện trái lương tâm!

- Ha ha, thật ra chú Quan và anh đều có cùng quan điểm, chỉ là ông ấy không thể cho em khoản tiền này, nên đã hơi nghiêm khắc thôi!

Dương Minh cười:

- Hi vọng em đừng oán trách ông ấy!

- Lão đại, em yên tâm rồi!

Quan Tiểu Tường có chút xấu hổ:

- Không thoải mái thì đúng rồi, còn oán trách thì chưa bao giờ. Dù sao ông ấy cũng là cha em, việc ông ấy quý trọng danh dự là chuyện bình thường!

Còn về việc Quan Tiểu Tường có thoải mái hay không, có buồn bực hay ưu tư, Dương Minh không thể quản lý nổi. Miễn sao Quan Tiểu Tường không oán hận Quan Học Dân là được; như vậy mục đích của anh đã đạt được rồi.

- Em đã nghĩ thông suốt chuyện này, anh rất mừng.

Dương Minh gật đầu:

- Cố gắng làm theo, em nhất định sẽ thành công! Đợi chút nữa, chúng ta sẽ về Tùng Giang. Anh sẽ giới thiệu cho em một vài nhân vật nổi tiếng trong xã hội, họ sẽ là trợ thủ đắc lực cho sự nghiệp của em sau này.

- Cảm ơn lão đại rất nhiều!

Quan Tiểu Tường đương nhiên hiểu rõ rằng mối quan hệ là vô cùng quan trọng trong kinh doanh. Nếu quen biết được vài nhân vật có tiếng tăm trong một thành phố, thì theo một cách nào đó, họ đều sẽ trở thành trợ thủ đắc lực giúp đỡ cho mình!

Sau khi Dương Minh nói vậy, Quan Tiểu Tường rất phấn khích.

- Ơn huệ gì, em đã gọi anh là lão đại rồi, anh còn không giúp em sao!

Dương Minh khoát tay.

- Được rồi, lão đại, anh đã đầu tư vốn rồi, vậy cổ phần của bệnh viện em mở ra sẽ chia như thế nào?

Quan Tiểu Tường từ trước tới nay đã nghĩ đến điều này. Lúc trước ngại đề cập, nên chưa nói ra, nhưng đây là vấn đề rất quan trọng, nhất định phải làm rõ mới yên tâm.

- Phân chia cổ phần? Khoản tiền này là của em, còn cổ phần anh không cần đâu, em tự mình kinh doanh là tốt rồi.

Dương Minh khoát khoát tay, cười nói.

Dương Minh sắp phải đi Vân Nam rồi, chưa biết có thể về hay không, lấy cổ phần thì có ý nghĩa gì? Huống hồ, 100 triệu đối với Dương Minh hiện giờ chẳng khác gì hạt cát trong sa mạc, vốn chẳng là gì, nên anh cũng chưa nghĩ tới lấy bao nhiêu cổ phần. Dương Minh vốn không thiếu tiền.

- Như thế sao được? Anh là nhà đầu tư, đương nhiên phải có cổ phần, nếu không em làm sao yên tâm dùng số tiền này?

Quan Tiểu Tường nghe vậy liền cảm thấy cấp bách.

- Anh đã nói rồi, là của em, chính là của em đó.

Dương Minh khẳng định.

- Không được, lão đại, nếu như anh không muốn cổ phần này, thì em tuyệt đối không thể nhận khoản tiền này. Nếu em lấy rồi, chẳng phải là đã ăn quỵt sao?

Quan Tiểu Tường lắc đầu, từ chối dứt khoát.

- Con người em đúng là giống chú Quan, sống quá nguyên tắc!

Dương Minh cười cười:

- Nếu em nhất quyết muốn chia cổ phần, thì cứ để cho con rể tương lai của em đi.

- Con rể tương lai của em?

Quan Tiểu Tường sững sờ.

Chính là đồ đệ của anh.

Dương Minh cười:

- Đồ đệ của anh nhất định là con trai, nên anh kỳ vọng em sẽ sinh con gái!

Cái này thì…

Quan Tiểu Tường nhìn nhận, như vậy cổ phần này chẳng khác nào dành cho mình. Nếu của con rể thì cũng là của con gái, vậy thì cái gì khác biệt so với việc không cho Dương Minh?

- Thì coi như anh là bố nuôi, cho nó làm của hồi môn.

Dương Minh cười:

- Nếu vậy mà em vẫn không đồng ý, thì anh cũng đành chịu thôi.

- Được rồi!

Quan Tiểu Tường đành phải gật đầu:

- Cứ quyết vậy đi, rồi chúng ta sẽ ký hợp đồng?

- Còn ký hợp đồng gì nữa? Anh tin em!

Dương Minh cười:

- Đến lúc đó, cứ đưa đồ đệ anh là được rồi.

- Cái này… thôi được!

Quan Tiểu Tường gật đầu:

- 60%! 60% cổ phần của công ty là của đồ đệ anh! Em sẽ trực tiếp mang tới, dù thế nào em cũng sẽ không động vào!

Tóm tắt:

Quan Tiểu Tường gặp rắc rối khi muốn mở phòng khám, nhưng bị cha cấm do lo ngại mất danh tiếng. Dương Minh khuyên bảo Tiểu Tường không nên mạo hiểm sử dụng tên tuổi của cha và đầu tư cho anh một khoản tiền để giúp đỡ. Qua cuộc trò chuyện, Tiểu Tường nhận ra sự quan trọng của niềm tin và trách nhiệm trong việc kinh doanh, đồng thời biết cách mời gọi chuyên gia để đảm bảo chất lượng dịch vụ.