Trương Tân lại thường xuyên cùng tới ăn cơm với Dương Minh, cho nên bà chủ biết về Trương Tân; hơn nữa, mỗi lần bọn họ tới đều giảm giá cho mỗi người một chút.

- Vâng, tốt nghiệp rồi, hôm nay trở về xem chút thôi nên tiện đường qua đây! - Dương Minh gật đầu cười.

Bà chủ hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua chiếc BMW đậu bên ngoài của hai người, dù không biết chính xác giá trị nhưng chắc chắn không rẻ. Không thể phủ nhận, hiện tại hai người này đã thành đạt, không còn là những học sinh nghèo như trước nữa! Nhưng cũng chính vì thế, bà chủ cảm thấy gặp lành gặp dữ, dẫn đến cảm giác bình an hơn. Bà cũng nghĩ rằng Dương MinhTrương Tân đều là người có phẩm chất tốt, nên dù thành tựu lớn đến đâu cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

- Ăn chút gì đi chứ? Đầu bếp vẫn là người cũ, tất cả thức ăn vẫn giữ mùi vị quen thuộc! - Bà chủ cười nói.

- Có phòng riêng không? Chúng cháu có chút chuyện cần bàn bạc. - Dương Minh hỏi bà chủ.

- Tất nhiên rồi! Thời gian này, trường tổ chức lớp tự học buổi tối nên không có khách gì cả! - Bà chủ dẫn Dương MinhTrương Tân tới một căn phòng riêng, rồi đưa thực đơn cho họ.

Dương Minh nhận lấy thực đơn, chọn một vài món mà hai người thường ăn trước đây.

Dương Minh tới đây không chỉ để nhớ về quá khứ, còn để tâm sự cùng Trương Tân, chứ không phải chỉ để ăn uống.

Bà chủ thấy Dương Minh chọn nhiều món như vậy liền vui vẻ xuống bếp gọi món.

Trong khi đó, Dương Minh trò chuyện cùng Trương Tân.

- Tân tử, công ty châu báu làm ăn thế nào rồi? - Dương Minh hỏi tùy ý.

- Cũng không tệ lắm! Hiện tại, mỗi quý tiêu thụ đã vượt trên ngàn vạn, lợi nhuận cũng lên đến vài trăm vạn. - Trương Tân nói lưu loát:

- Lão đại, phần hoa hồng mày được chia đã tới ngàn vạn rồi, khi nào thì mày đến lấy?

- Không cần, để trong công ty cũng chẳng sao. - Dương Minh khoát tay áo, lấy ra một phần giấy tờ đặt trước mặt Trương Tân:

- Mày xem qua khoản này đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.

Trương Tân hơi khó hiểu nhận lấy giấy tờ Dương Minh đưa, thấy trên đó viết mấy chữ:

"Hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần"

Thì giật mình, chẳng lẽ Dương Minh muốn thu hồi toàn bộ cổ phần trong tay? Nhưng rõ ràng, Trương Tân biết Dương Minh không phải người như vậy!

Mang theo nghi hoặc, Trương Tân cẩn thận đọc tiếp, nhưng vừa nhìn vào lại càng bị sốc, vì nội dung hiệp nghị chính là Dương Minh chuyển cổ phần của hắn cho mình vô điều kiện!

- Lão đại… mày muốn chuyển toàn bộ cổ phần của công ty châu báu cho tao sao? - Trương Tân hơi thất vọng, nhìn Dương Minh với vẻ không tin nổi.

- Đúng vậy, tất cả cho mày. - Dương Minh gật đầu:

- Tao để trong tay cũng chẳng dùng đến, coi như là để lại chút sản nghiệp cho người anh em tốt này trước khi đi. Mày cứ yên tâm, không chê ít đâu.

- Ít? Nhiều như vậy… sao có thể ít được? Nhưng mà lão đại, tao hơi không hiểu, đang yên đang lành mày lại đưa cổ phần này cho tao để làm gì? Hơn nữa, mày vừa nói gì? Trước khi đi? Ý của mày là sao?

Trương Tân nghe như lọt vào sương mù, không hiểu rõ lời Dương Minh muốn nói.

- Thân phận của tao, mày có thể hiểu sơ qua một chút. - Dương Minh khoác tay áo, ý bảo Trương Tân bình tĩnh, rồi nói tiếp:

- Ở Las Vegas, mày đã biết tao còn có một thân phận đặc thù, đó là thuộc về một ngành bí ẩn của quốc gia, gọi là cục điều tra thần bí. Chúng tao thường xuyên thi hành các nhiệm vụ đặc biệt, gấp rút và đầy nguy hiểm. Tính chất công việc cũng giống như đặc công, bên ngoài gọi là đặc công…

- Tao sao lại vậy! Lão đại, mày còn trâu hơn cả tao nữa à? - Trương Tân mở to mắt, kinh ngạc khi biết rằng Dương Minh còn có chức vụ đặc thù như vậy, thật sự là khiến anh không thể tin nổi.

- Ha ha, lần trước tao không về nước cùng mày là vì có nhiệm vụ gấp cần thực hiện, nên mới phải ở lại! - Dương Minh nói:

- Mấy ngày sau, tao còn phải đi thi hành một nhiệm vụ đặc thù nữa, nhiệm vụ này cũng khá nguy hiểm, về chắc chắn không biết được có trở về hay không…

- Ớ! Không thể nào, lão đại? - Vẻ mặt Trương Tân lập tức trở nên lo lắng, trong mắt tràn đầy sợ hãi:

- Thật hay giả? Sao tao cứ cảm giác như đang mơ vậy? Lão đại, mày đừng gạt tao chứ!

- Không, tao thật sự phải đi thi hành nhiệm vụ. Trước khi đi, còn một số chuyện hậu cần phải chuẩn bị xong. - Dương Minh khoác tay áo, thở dài:

- Công ty châu báu để lại cho mày, sau này cứ kinh doanh tốt đi. Có lẽ ngày nào đó tao sẽ trở về, nói muốn quay lại với mày cũng không phải không thể!

Lời Dương Minh vừa đùa vừa thật khiến Trương Tân không cười nổi, vẻ mặt đau khổ, không biết nói gì phù hợp. Hắn thật sự không biết phải phản ứng thế nào, rõ ràng hiểu tại sao Dương Minh gọi mình đi ăn cơm rồi!

Ngoài chuyện nhớ về quá khứ, Dương Minh còn muốn tự nói với chính mình về chuyện lớn này. Nhưng ngoài việc lắng nghe, hắn không thể có ý kiến gì. Bởi vì hắn không hiểu rõ những điều này, cũng không thể ngăn cản Dương Minh. Nếu cố ngăn cản, có thể Dương Minh sẽ không nghe theo.

Nếu Dương Minh đã quyết định chia sẻ những chuyện này, tức là đã định sẵn chủ kiến rồi. Vậy thì chỉ còn cách xem hắn như một người bạn tri kỷ, để mọi chuyện tự nhiên trôi qua! Sau khi Dương Minh hoàn tất việc ký kết hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần, anh đã buông bỏ chuyện này.

- Tao rất mong mày sẽ trở lại… - Trương Tân cười khổ, nói. - Nếu mày có thể không đi, tao sẽ cất hết cổ phần của tao cho mày. Tao thật lòng đấy.

Dương Minh không hề hoài nghi lời của Trương Tân, bởi vì Tân vốn không phải người coi trọng tiền bạc hơn bạn bè. Trước đây, trong học, anh cũng chưa từng để ý đến những chuyện đó. Vì vậy, sau khi Dương Minh thành đạt, anh vẫn luôn giữ mối quan hệ, không quên Trương Tân. Dù công ty châu báu phát triển mạnh, kiếm tiền ngày càng nhiều nhưng vẫn không quên bạn cũ.

- Ha ha, tốt rồi, cứ chờ tao trở lại yên ổn là được. - Dương Minh cười, uống một ngụm trà. Trong lòng đã yên tâm phần nào. Ngoại trừ lo lắng cho những người thân, giờ phút này hắn cảm thấy không còn gì phải băn khoăn nữa về hành trình tới Vân Nam hai ngày sau.

Trương Tân gật đầu, không nói gì thêm, cùng Dương Minh yên lặng thưởng thức trà. Hai người còn lái xe, nên Dương Minh cũng không uống rượu.

Do tiệm cơm không đông khách, thức ăn nhanh chóng được dọn lên. Hai người như thời trung học, bắt đầu ăn uống như đói lâu ngày.

Tối về nhà, Dương Minh chỉ vỗ vai Trương Tân:

- Mày nhớ này, trước tiên đừng nói với mấy cô Trần Mộng Nghiên.

- Mấy cô ấy không biết mày muốn đi? - Trương Tân hỏi hơi ngạc nhiên.

- Biết chứ, nhưng tao chưa kể về tính nguy hiểm của nhiệm vụ, chỉ nói là có thể phải đi lâu dài. Ngắn thì một nửa năm, dài thì mười hai, hai mươi năm. Cho các cô ấy thời gian để ổn định tâm lý. Thời gian dài, tất nhiên sẽ quên lãng mọi chuyện...

Tóm tắt:

Dương Minh và Trương Tân cùng trở lại một quán cơm xưa, ôn lại kỷ niệm và chia sẻ về sự phát triển của công ty châu báu. Dương Minh bất ngờ tiết lộ về thân phận đặc công của mình và quyết định chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty cho Trương Tân trước khi thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm. Cả hai cùng ngồi lại, chia sẻ những tâm tư và hy vọng về tương lai.

Nhân vật xuất hiện:

Dương MinhTrương TânBà Chủ