Anh dám nhìn lén tin nhắn của em sao? Lăng Lam trừng mắt nhìn Dương Minh, thở phì phò nói. 

— Ách… Anh chỉ mới thấy tin nhắn vừa đến, liền không nhịn được tùy tiện xem một chút… Dương Minh hơi xấu hổ giải thích. 

— Hô… Giả bộ tức giận thật là mệt mà! Lăng Lam dụi dụi mắt. 

— Con ngươi đều phải trợn trừng ra vậy, may mà chưa chết, quên đi, không tức giận với anh nữa! 

— Ha ha! Dương Minh biết Lăng Lam sẽ không thật sự tức giận, tiểu la lị này chưa hề giận anh lần nào, từ khi quen nhau đến nay vẫn luôn nhu thuận. 

— Anh nói Vinh ca ca chỉ nhắn có mỗi một tin sao? Sao lại khiến anh liên tưởng? Em cho anh một cơ hội giải thích… Lăng Lam cười nói. 

— Ngô… Vinh ca ca này, rốt cuộc là ai? Dương Minh hỏi. 

Vinh ca ca dĩ nhiên là anh họ của em, cũng là người Lam Miêu tộc, sinh sống ở Lam Miêu trại. Lăng Lam nói. 

— Chính là nam nhân đứng bên cạnh em ở sân bay Yến Kinh? Dương Minh hỏi. 

— A, Dương Minh, anh theo dõi em sao? Lăng Lam sửng sốt, có chút kinh ngạc. 

— Anh đi nước ngoài, ở sân bay Yến Kinh, trong lúc lên máy bay thì gặp một nhóm người xuống máy bay, bộ dạng rất thân mật… Dương Minh cười khổ, nói. 

— Anh sao lại chú ý theo dõi em chứ? 

— A… Không phải chú ý à, người ta còn tưởng thế thật, thật là thất vọng mà! Lăng Lam có chút nhụt chí. Đúng rồi! — Dương Minh nghe xong lời này, trợn mắt há mồm nhìn Lăng Lam

— Em còn muốn anh theo dõi em nữa sao? 

— Đương nhiên rồi! Anh theo dõi em mới chứng tỏ anh quan tâm em chứ. Lăng Lam gật đầu. 

— Thật ra, lúc trước căn bản em không hề tức giận, anh quan tâm em như vậy, em rất cảm động. Nhưng bởi vì anh nghi ngờ em xấu xa, em tuy rằng không tức giận nhưng cũng phải thể hiện chút bất mãn chứ! 

— Ha ha! Dương Minh nghe Lăng Lam nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm. 

— Anh ấy là anh họ em, chúng em lâu nay không gặp mặt, dĩ nhiên phải thân mật! Lăng Lam cười nói. 

— Chính là người mà anh thấy đó – Vinh ca ca

— Nha… Dương Minh cầm tay Lăng Lam rồi mở tin nhắn ra, chỉ vào hai tin: “Em hôm nay thế nào? Tối tới chỗ anh không?” và “Tối nay anh đến tìm em…” hỏi: 

— Các em buổi tối đi tìm nhau… 

— Luyện cổ ấy! Vì đối phó với Hữu Trường lão tổ công, chúng em nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp ứng phó. Em cùng Vinh ca ca quyết định, cần phải luyện chế một loại cổ đã thất truyền từ lâu của Lam Miêu tộc – Đại Lực Tần Cổ. 

— Đại Lực Thần Cổ? Cái gì vậy? Dương Minh nghe cái tên này cảm thấy rất cổ quái, bất quá đã là cổ thì chút cổ quái cũng bình thường. Chỉ là Dương Minh có chút khó hiểu hỏi: 

— Tại sao phải luyện chế vào ban đêm vậy? 

— Loại cổ này không thể thấy ánh sáng mặt trời, nếu không nó sẽ chết. Lăng Lam nói. 

— Hữu Trường lão từ khi tu luyện tà công đến thành tựu thì đã có thân thể kim cương bất hoại. Lúc đó muốn đối phó rất khó khăn! Mà Đại Lực Thần Cổ, tên như ý nghĩa, chính là người dính cổ, có khí lực thần thông như Đại Thần, mới đủ khả năng đối phó Hữu Trường lão! 

— Như vậy à! Dương Minh hiểu sơ sơ, nhưng vẫn không rõ luyện cổ thế nào. Tuy nhiên, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao buổi tối Lăng Lam tìm nhau… 

— Còn về tin nhắn này? Dương Minh lại chỉ vào một tin khác trên điện thoại, nội dung là: “Thân thể em chịu đựng được không? Nếu không thì để mai đi.” hỏi: 

— À, cái này à, luyện cổ là phải thí nghiệm, phải luyện chế cổ trùng rồi đưa vào thân thể để thử nghiệm! Lăng Lam giải thích. 

— Dù có chút nguy hiểm, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, bọn em buộc phải dùng thân thể mình để thí nghiệm. Đôi khi, cổ trùng tiến vào cơ thể liền gây biến dị hoặc tử vong, nhất định phải thí nghiệm lặp đi lặp lại. 

— Ách, còn cái này? Cũng làm vậy chứ? Dương Minh chỉ vào tin nhắn: “Thân thể thế nào? Hôm qua đã làm nhiều lần rồi, hôm nay còn tiếp tục không?” hỏi. 

— Đúng vậy, chúng em không ngừng đưa cổ trùng vào cơ thể để thử, không thành công nên ngày hôm sau vẫn muốn tiếp tục… Lăng Lam gật gật đầu. 

— Ách, còn đây nữa? Dương Minh chỉ chỉ vào tin nhắn: "Em thật lợi hại, anh không nhịn được…” hỏi, rồi bất chợt, hắn đã hết nghi ngờ, toàn tâm tin lời Lăng Lam giải thích. 

— Nói vậy thôi mà, em có cổ trong người, có thể nói là bất xâm, bị cổ trùng cắn cũng không gây thương tổn lớn, còn Vinh ca ca thì khác, thử một lần đã bị… Lăng Lam che miệng cười. 

— Ách… Cũng hay đấy nhỉ! Dương Minh nhún vai nói. 

— Cái này thì sao? “Còn chảy máu không?” Dương Minh chỉ vào tin nhắn: “Thật xin lỗi anh, Lăng Lăng, anh không cố ý, còn chảy máu không?” 

— Huynh ấy làm rách tấm chắn cổ trùng trúng chân tôi, khiến tôi chảy máu… Lăng Lam nhìn thấy ý khác trong tin nhắn, không nhịn được cười thầm. 

— Trước đó em không nghĩ nhiều, nhưng chắp nối lại như vậy, thật sự khiến người ta hiểu lầm nha! Ha ha, nhưng anh nghĩ xem, em chảy máu chỗ nào chứ? 

— Anh… Dương Minh cười khan, nói: 

— Em đã biết rõ còn hỏi làm gì? 

— Anh còn cố hỏi, em đã bị anh làm chảy máu một lần rồi, làm sao còn chảy tiếp nữa? Thật là đần! Trong lúc nói chuyện, Lăng Lam nhìn Dương Minh bằng ánh mắt đầy nhu tình, khiến anh cảm động và cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc… Mỗi lần, mình còn không chịu nổi Lăng Lam… Nhưng rồi, Dương Minh nghĩ đến chuyện ăn cơm, không dám suy nghĩ chuyện khác, kẻo lại xấu hổ mà cười khổ: 

— Anh nghĩ đó chỉ là anh làm quá mạnh thôi… 

— Chết đi! Lăng Lam hừ một tiếng. 

— Được rồi, chuyện này bỏ qua đi… À, cũng đừng giải thích nữa, anh hiểu rồi… Hôm nay sẽ không thí nghiệm nữa chứ? Dương Minh cười khổ. 

Vinh ca ca của em thật là quá đáng, tin nhắn dài chút không được sao? Ai… biết hắn muốn làm gì vậy? Chỉ một chút tin nhỏ thôi cũng đủ làm người ta chết rồi! 

Dương Minh chỉ chính là tin nhắn: “Đêm nay thôi không làm nữa, ca mệt chết đi được, giờ vẫn vậy… Sao em khỏe mạnh thế?” 

— Hì hì… Lăng Lam che miệng cười lớn. Nàng đã phát hiện, nội dung tin nhắn đó, đúng là không thể trách Dương Minh liên tưởng quá mạnh vậy. 

— Tin nhắn dài còn là tin nhắn sao? (Bên mình gọi là tin nhắn, còn trong tiếng Trung là “đoản tín” – “tin ngắn”, tác giả chơi chữ chút.) 

— Ai… Còn cái này đây? Dương Minh chỉ vào tin cuối cùng, hỏi. Nội dung là: “Đừng quên uống thuốc, ngày hôm qua thật xin lỗi…” 

Chân bị dập, mà dụng cụ đó đã quá cũ rồi, Vinh ca ca sợ em bị phong đòn gánh, nhưng em đã giải thích rằng người luyện cổ không cần uống thuốc, hắn vẫn lo lắng, bắt em phải uống. 

Lam Lăng cười nghiêng ngả. 

— Ha ha, chẳng lẽ anh tưởng em uống thuốc tránh thai sao? Giống như trước đây anh bảo em uống vậy? Em đã nói rồi, em hoàn toàn miễn dịch! Anh rõ đúng là khờ! 

— Hả? 

Dương Minh đổ mồ hôi, phát hiện bản thân bị hoang tưởng, lại còn là hoang tưởng thái quá. 

Tiểu Lăng Lăng khả ái, làm sao có thể phản bội mình? Mình thật đáng trách, tự nhiên lại hiểu lầm Lam Lăng… Ai, thiệt là, yêu một người là phải hoàn toàn tin tưởng người đó, chứ không phải luôn nghi ngờ! 

Đang nói chuyện, người phục vụ đã đem cơm nước mang ra, món ăn thơm phức khiến người ta thèm nhỏ rãi, mùi vị vô cùng hấp dẫn. 

— Được rồi, ăn đi, em đói rồi! 

Lam Lăng không muốn nói tiếp để tránh làm Dương Minh xấu hổ, hơn nữa, cô đặt điện thoại sang một bên, cầm đũa bắt đầu ăn uống. 

— Được, ăn thôi, vừa ăn vừa nói chuyện! Dương Minh cũng cảm thấy đói, cầm đũa lên theo. 

— Đúng rồi, Vinh ca ca kia, làm sao lại bị AIDS vậy? Hắn không phải là ăn chơi sa đọa đó chứ? 

Dương Minh thắc mắc hỏi. 

— Không phải đâu. Hắn cũng luyện cổ, nên không thể hư thân được, nếu không thì đã chết từ lâu rồi! Lam Lăng lắc đầu nói. 

— Ặc? Vậy hắn thế nào lại dính bệnh? 

Dương Minh sửng sốt, không nghĩ vị ca ca này lại tốt đến vậy. 

— Trong quá trình thí nghiệm, hắn bị trùng cổ cắn vào, chờ đến khi ta thôn phệ được con cổ trùng đó, thì cơ thể hắn đã bị trùng cổ phản phệ quá nhiều, làm mất một lượng máu lớn… 

Lam Lăng giải thích. 

— Vì vậy, hắn phải đi tìm thầy thuốc ở dưới chân núi để truyền máu, nhưng nơi đó điều kiện chữa trị không tốt, nên hắn bị mắc bệnh. 

— Sặc… 

Dương Minh không biết nói gì thêm, thốt lên: “Chà, tên anh họ đó đúng là xui hết nói!” Không nhịn được cười khổ, nói: 

— Vậy thì làm thế nào hắn lây bệnh cho em? 

— Cổ sau khi đã vào trong cơ thể một thời gian, thì cổ trùng sẽ hút máu ngoài, hắn không biết làm thế nào lại bị đứt tay, máu chảy ra ngoài… 

Lam Lăng giải thích.

Tóm tắt:

Lăng Lam và Dương Minh có một cuộc trò chuyện đầy hài hước về những tin nhắn giữa Lăng Lam và anh họ Vinh. Lăng Lam giải thích về luyện cổ, một loại cổ độc của tộc mình và những rắc rối có thể xảy ra. Sự hiểu lầm vàđên các tình huống dở khóc dở cười, trong khi tình cảm giữa họ cũng dần được bộc lộ. Cuộc thảo luận xoay quanh những mối quan hệ và sự quan tâm dành cho nhau, cùng những thách thức phía trước khi họ chuẩn bị trở về Vân Nam.

Nhân vật xuất hiện:

Dương MinhLăng LamVinh ca ca