- Cái này ….

Dương Minh nghe câu nói của Lam Lăng có chút không ngờ, không nghĩ tới Lam Lăng lại biết chuyện tình của mình với những cô gái khác.

Chưa tới một năm, mình đã có nhiều lão bà như vậy, vậy mà Lam Lăng lại cảm thấy hài lòng và vui mừng? Dương Minh trong lòng đau xót, tiểu Lăng Lăng nói như vậy có phải đang mát mẻ mình không?

- Nếu như anh chết, em sẽ thương tâm thống khổ, bởi vì em chỉ có thể là vợ của anh. Nhưng còn nếu em chết, anh sẽ không thương tâm nhiều vì anh còn có nhiều người quan tâm tới anh.

Lam Lăng nói rằng:

- Nếu anh cùng đi với em tới Vân Nam, em sẽ rất vui. Nhưng lại rất ích kỷ, đối với các lão bà của anh thì không công bằng. Em làm sao có thể làm như vậy?

Dương Minh ngẩn người, không nghĩ tới Lam Lăng cố kị chính là việc này. Trong lòng cảm động, đồng thời cũng tự trách mình!

- Lăng Lăng, Mộng Nghiên lần này gọi em về, không nói gì với em sao? Nàng thế nào lại không nói với em?

Dương Minh bỗng nhiên phát hiện ra sự kiện trọng yếu. Lam Lăng vì không để mình tới Vân Nam, liệu nàng có biết mình phải tới đó làm nhiệm vụ không?

- Nàng nói với em là anh rất nhớ em, muốn gặp em, em cũng nhớ anh, nên đã trở về. Lam Lăng nói.

- Chỉ có vậy thôi sao?

Dương Minh ngẩn người:

- Em nhớ anh sao không về đây?

- Trước đây cũng muốn về, nhưng sợ ảnh hưởng tình cảm của anh với Mộng Nghiên, nên em không dám.

Lam Lăng nói rằng:

- Em nào biết được thái độ của Trần Mộng Nghiên đối với em tốt như vậy, rất tôn trọng em. Mà em nghe nói anh có nhiều nữ nhân như vậy, hóa ra Trần Mộng Nghiên cũng rất rộng lượng!

- Ha ha, không phải vậy, chỉ là Mộng Nghiên trưởng thành, chín chắn hơn thôi.

Dương Minh có chút ngượng ngùng cười:

- Nhưng thật ra, khi em giải quyết được tâm bệnh, em sẽ thản nhiên đối mặt với nàng.

Lam Lăng như trút được gánh nặng, nói rằng:

- Em nghĩ đến lúc đối phó với trưởng lão xong, không biết còn có thể về Tùng Giang gặp anh hay không... Có thể bị Trần Mộng Nghiên đuổi đi không? Anh có khó xử không? Nghĩ đến những chuyện này, em có một ý nghĩ muốn đồng quy vu tận với Trưởng lão.

- Cái gì?

Dương Minh nhất thời cả kinh, thầm nghĩ thật may mắn. Nếu Mộng Nghiên không gọi điện thoại cho Lam Lăng, mà Lam Lăng hành động như vậy, Dương Minh có thể sẽ hối hận cả đời, thực sự rất nguy hiểm! Nghĩ vậy, Dương Minh liền cảm thấy sợ hãi và nói:

- Lăng Lăng, em làm sao có thể nghĩ như vậy? Dù có muôn vàn khó khăn, anh cũng sẽ không bỏ em.

- Đúng vậy, nếu anh không còn thương em, anh sẽ bị trúng tâm cổ mà chết rồi.

Lam Lăng cố ý trêu chọc.

- Em đó, biết rõ rồi còn hỏi!

Dương Minh cười khổ nói.

- Được rồi, em trở lại thăm anh một chút, mà thái độ của Trần Mộng Nghiên cũng giúp em thêm tin tưởng. Em nhất định sẽ chiến thắng trưởng lão, bình an trở về bên cạnh anh. Anh cũng không cần theo em đi, không nên hành động theo cảm tình.

Lam Lăng an ủi nói.

- Lăng Lăng, ta đâu có hành động theo cảm tình!

Dương Minh nhún vai một cái, nói:

- Thực ra, anh phải đi Vân Nam.

- Không ai bắt ép anh đi nếu anh không thích, nhưng anh đi Vân Nam vì đó là trách nhiệm của anh.

Dương Minh rõ ràng nói:

- Kỳ thực, lúc này Mộng Nghiên gọi em về không phải để em nói lời chia tay với anh, mà là vì ngày mai anh phải đi!

- Trách nhiệm? Ngày mai anh đi thật sao?

Lam Lăng kỳ quái hỏi, không hiểu Dương Minh nói có ý gì.

Dương Minh biết rằng Mộng Nghiên không nói rõ việc anh đi Vân Nam cho Lam Lăng biết, là muốn tự mình nói ra. Giống như trước kia với Tô Nhã, Tô Nhã biết mình đi xa nhà nhưng không nói lại, còn Lam Lăng thì không biết gì cả.

Có thể là do Tô Nhã còn bận đi show, lịch trình không ổn định, nên muốn trở về cũng rất lâu. Dương Minh cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải nói rõ cho nàng biết mình sẽ rời đi. Còn Lam Lăng thì khác, vốn là do nhớ nhà, quan trọng hơn là nhớ Dương Minh, nên Trần Mộng Nghiên cũng không cần phải nói nhiều, Lam Lăng sẽ tự về.

- Đúng vậy, Mộng Nghiên không nói gì với em, nhưng anh muốn nói cho em biết. Nhân dịp này, anh sẽ nói rõ.

Dương Minh rõ ràng nói:

- Lúc em đi, anh đã gia nhập Cục Điều Tra Thần Bí rồi.

- Hả! Cục Điều Tra Thần Bí!

Lam Lăng sửng sốt, đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

- Sao, em cũng biết về tổ chức này sao?

Dương Minh thấy Lam Lăng phản ứng như vậy liền hỏi.

- Biết, bọn họ liên hệ với Lam Miu Trại, muốn nhờ sự giúp đỡ của bọn em.

Lam Lăng có chút ngạc nhiên, còn Dương Minh thì hỏi:

- Anh là người của tổ chức này à?

- Đúng vậy, tôi là thành viên của tổ chức này.

Dương Minh gật đầu đáp.

- Bọn họ đã tiếp xúc với các em rồi sao?

- Dạ, họ và bà nội em đã liên hệ, muốn hợp tác để đối phó với Hữu Trưởng Lão.

Lam Lăng gật đầu:

- Vậy tụi em có đồng ý không?

Dương Minh không ngờ bọn họ đã tiếp xúc với bà nội của Lam Lăng.

- Không.

Lam Lăng lắc đầu:

- Bà nội em không muốn hợp tác với người khác. Chúng ta chưa chuẩn bị đủ để đối phó với Hữu Trưởng Lão, bây giờ mà hành động thì không có phần thắng. Cục Điều Tra Thần Bí lại muốn động thủ ngay, rõ ràng muốn dùng bọn em làm mồi nhử. Vì vậy, bà đã từ chối hợp tác với họ. Khi bà nói chuyện này, em còn chửi ông giám đốc của cục nữa…

- Sặc… Anh chính là người đó, còn là đội trưởng, sẽ tới Vân Nam đối phó với trưởng lão.

Dương Minh cười khổ nói.

- A!

Lam Lăng càng kinh ngạc hơn:

- Thật là anh... vậy anh thật sự muốn cùng em đi Vân Nam sao? Không trách anh nhất định phải đi. Nhưng vậy Trần Mộng Nghiên và các nàng thì sao? Lần này rất nguy hiểm! Các nàng có đồng ý để anh đi không?

- Anh chưa nói rõ nhiệm vụ cho các nàng biết, chỉ nói là muốn đi một thời gian dài. Nếu có chuyện gì xảy ra, các nàng cũng sẽ quên đi, rồi không còn quá đau lòng.

Dương Minh nói rõ:

- Anh là thành viên của Cục Điều Tra Thần Bí, là người duy nhất đã đụng độ Hữu Trưởng Lão. Anh phải đi Vân Nam, nếu không, anh còn ai khác?

- À, đúng rồi, em nghe nói để vào Cục Điều Tra Thần Bí cần kỹ năng đặc biệt, vậy anh có kỹ năng gì?

Lam Lăng chợt nghĩ tới chuyện này, liệu Dương Minh có khả năng đặc biệt gì không?

- Nhìn xuyên thấu, ám sát.

Dương Minh không muốn giấu nàng, biết rõ mình có con bài đặc biệt, để phòng ngừa những nguy hiểm có thể xảy ra, cũng dễ hỗ trợ nhau hơn.

Hơn nữa, Lam Lăng là người thân cận nhất của anh, nàng sẽ không bán đứng mình. Từ trước đến nay, Dương Minh có chút hoài nghi về nàng, thấy vậy, anh cảm thấy xấu hổ và cũng quyết định không giấu nữa. Những gì có thể nói, anh đều sẽ kể hết cho nàng nghe.

Hơn nữa, Lam Lăng nói từng chữ rõ ràng, đời này chỉ có một người đàn ông duy nhất là mình, vậy làm sao Lam Lăng có thể làm chuyện có lợi cho mình? Vì vậy, Dương Minh quyết định nói hết năng lực của mình.

- Hả, nhìn xuyên thấu?

Lam Lăng hơi sửng sốt:

- Anh… anh có thể nhìn xuyên thấu sao?

Dương Minh gật đầu, phòng riêng của hai người ở nơi kín đáo, nên không lo người khác nghe thấy.

- Thật sao?

Lam Lăng lộ vẻ khó tin.

- Em hôm nay mặc áo ngực màu hồng nhạt, quần lót trong suốt, đúng không?

Dương Minh cười cười, nhìn Lam Lăng nói.

- Aaaaaa!

Lam Lăng kinh ngạc mở to mắt:

- Không thể nào! Anh thật sự có thể nhìn xuyên thấu sao? A, lão công! Anh lợi hại quá! Em biết anh bao lâu rồi mà chưa biết anh có khả năng này!

- Không phải vậy.

Dương Minh lắc đầu:

- Khi anh mới biết em, anh đã có khả năng này rồi. Nhưng khi đó, anh chưa từng nói với ai.

- Bây giờ thì sao?

Lam Lăng phấn khích hỏi.

- Bây giờ, anh mới bắt đầu sử dụng khả năng này. Giờ đây, chúng ta vẫn cùng nhau chiến đấu, anh muốn em biết tất cả để cùng hỗ trợ.

- Thật sao? Anh… anh có thể nhìn xuyên thấu?

Lam Lăng vẻ mặt kinh ngạc và mong đợi.

- Vâng, anh có thể.

Dương Minh tự tin đáp.

- Ôi, vậy anh thật sự lợi hại quá!

Lam Lăng tròn mắt.

- Anh có thể nhìn xuyên thấu hoặc xem vào ban đêm, theo lý thuyết, anh có thể nhìn xa vô hạn về mọi hướng.

- Thật lợi hại thế!

Lam Lăng thở dài:

- Vậy còn ám sát thì sao?

- Anh biết điểm huyệt, còn có thể phóng phi tiêu, đồng thời hiểu rõ tất cả các thủ đoạn giết người.

Dương Minh rõ ràng nói.

- Cái này… còn trước khi quen em nữa sao?

Lam Lăng kinh ngạc và khâm phục, nhìn Dương Minh với ánh mắt ngưỡng mộ. Không ngờ người yêu mình lợi hại như vậy.

- Không phải, là từ khi em đi học đại học anh mới có khả năng này.

Dương Minh nói rõ.

- A… hình như ông ngoại có nói, anh theo vua sát thủ học tập?

Lam Lăng gật đầu, nhớ lại một số chuyện.

- Ừm.

Dương Minh nghĩ về Tả gia gia, ông đã cho anh một quyển sách thuốc, anh từng dùng thời gian nghiên cứu ít nhiều, nhưng vì bận nhiều việc nên chưa tập trung tiếp.

- Nói vậy, anh nhất định phải đi Vân Nam?

Lam Lăng gật đầu hỏi.

- Vâng, nhất định phải đi.

Dương Minh gật đầu:

- Anh đã là thành viên của Cục Điều Tra Thần Bí, phải thực hiện trách nhiệm của mình. Nếu anh không đi, thì người khác sẽ đi thay, nhưng họ chưa từng đối đầu với trưởng lão, trong tay còn nhiều con bài chưa lật. Thật là quá nguy hiểm! Gia tộc chúng ta còn có người già, trẻ nhỏ nữa.

- Anh thật vĩ đại!

Lam Lăng kính phục, sùng bái nhìn Dương Minh:

- Nếu biết anh là thành viên của cục điều tra thần bí, em nhất định sẽ thuyết phục bà nội đồng ý đề nghị của họ. Em sẽ trở về, nói với bà ngoại để bà ấy đồng ý hợp tác.

- Anh thật vĩ đại!

Lam Lăng lại nói:

- Nếu biết anh là người của cục điều tra thần bí, em sẽ thuyết phục bà ngoại đồng ý hợp tác luôn.

- Chưa phải lúc.

Dương Minh khoát tay, ngăn cản nàng:

- Vì sao? Bà ngoại từng sợ họ có ý đồ không tốt, dùng chúng ta làm mồi nhử, nên mới từ chối. Gia tộc trưởng lão cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ khác rồi! Anh là người yêu của em, còn là thành viên của cục điều tra thần bí, cùng đi làm nhiệm vụ, chắc chắn không làm tổn hại đến ai trong bộ tộc của chúng ta.

Lam Lăng có chút không hiểu, hỏi:

- Nhưng quan trọng là các em chưa chuẩn bị đủ! Nếu mạnh mẽ hành động sẽ rất dễ thất bại, tổn thất lớn.

Dương Minh giải thích:

- Dù bà ngoại em có đồng ý, các trưởng lão cũng sẽ miễn cưỡng, vì danh dự, nhưng không chắc chắn họ sẽ ủng hộ. Còn những người trong bày trại của Miêu tộc có thể sẽ ghét em, cho rằng em làm việc riêng tư, hại cả tộc.

- Thật vậy sao?

Lam Lăng kinh ngạc, nhưng cũng hiểu ý anh:

- Nếu không có sự giúp đỡ của em, đội của anh rất nguy hiểm.

- Cũng không quá nguy hiểm.

Dương Minh khoát tay.

- Đội của chúng ta sẽ hoạt động ngầm, điều tra từng nhược điểm của Hữu Trưởng Lão. Em đừng quên, anh rất giỏi về ám sát, có thể từ phía sau hạ thủ trưởng lão, chỉ cần không cứng đối cứng, sẽ không có vấn đề lớn.

- Được rồi.

Lam Lăng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn, nếu bày trại của Miêu không giúp, nàng sẽ lén giúp anh. Như vậy, không ai dám nói gì, nàng giúp chồng, chẳng có gì sai trái.

- Hả hả, đừng nói chuyện không vui nữa. Chúng ta còn có thể gặp nhau ở Vân Nam!

Dương Minh cười.

- Em chỉ cần nhớ, chúng ta đứng chung một chỗ, cùng nhau kề vai chiến đấu.

- Đúng vậy, em nghĩ đến trường hợp này, cả người tràn đầy khí lực.

Lam Lăng gật đầu.

- Em nghĩ chúng ta nhất định sẽ thắng!

- Đúng vậy, nhất định sẽ thắng!

Dương Minh gật đầu.

- A, Dương Minh?

Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Dương Minh sửng sốt. Không phải là tiếng của Tôn Khiết sao? Ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Tôn Khiết cùng Dương Hân đang hướng về phía này tới.

- Tôn Khiết! Em cũng tới sao? Chào tỷ Dương Hân!

Dương Minh cười nói.

Nhưng Tôn Khiết thấy bên cạnh Dương MinhLam Lăng, liền ngẩn người. Nàng không rõ cô bé này là ai. Những người con gái bên cạnh Dương Minh mặc dù không biết Tôn Khiết, nhưng Tôn Khiết rõ ràng biết rõ các nàng.

Lúc này, bên cạnh Dương Minh còn một cô bé, từ trước tới nay Tôn Khiết chưa từng thấy qua. Nàng do dự một chút, không rõ quan hệ giữa Dương Minh và cô bé này thế nào, nên không dám thể hiện rõ mối quan hệ của mình với Dương Minh.

Tóm tắt:

Dương Minh và Lam Lăng có cuộc trò chuyện sâu sắc về mối quan hệ của họ, những trách nhiệm mà Dương Minh phải thực hiện. Lam Lăng thể hiện sự lo lắng cho Dương Minh khi anh phải đối mặt với nguy hiểm ở Vân Nam, nhưng cũng bày tỏ niềm tin rằng họ sẽ cùng chiến đấu bên nhau. Họ thảo luận về quá khứ và những khả năng đặc biệt mà Dương Minh sở hữu, tạo nên một không gian tình cảm đầy cảm xúc và sự kết nối.