Dương Minh ngây người, cười cười cổ quái. Lời của phụ thân hình như mang ý châm chọc, nhưng nữ nhân bên cạnh Dương Minh quả thật rất nhiều nha...
- Được rồi, cha, để con giới thiệu một chút... Đây là Lam Lăng mà con đã nói với cha và mẹ.
- A!
Dương Đại Hải mới để ý bên cạnh Dương Minh còn có một cô gái xinh đẹp, hơn nữa cô gái này còn là con dâu của mình! Nghĩ nãy giờ nàng chứng kiến hết tất cả màn xấu hổ của mình, Dương Đại Hải có chút ngượng ngùng. Dương Minh kéo Lam Lăng qua để cha thấy mặt cô.
Con dâu thấy cha chồng ra ngoài chơi hái, chuyện này thực sự khá khó xử nha!
- Dương thúc thúc, chào bác!
Lam Lăng cũng xem như không có chuyện gì, tiến lại chào hỏi.
- Chào cháu.
Dương Đại Hải biết Lam Lăng giữ thể diện cho mình, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện ban nãy.
- Lăng Lăng à, bác nghe Đại Minh luôn nhắc đến con, mau lên nhà chơi!
- Đi thôi, Lăng Lăng, lên lầu đi!
Dương Minh gật đầu cười nói.
Chuyện hồi nãy, cũng không có gì lớn, nên Dương Minh cũng không muốn truy hỏi hay làm lớn chuyện. Về tới nhà, thấy mẹ đang chuẩn bị bữa cơm, Dương Minh và Lam Lăng liền trực tiếp vào nhà bếp.
- Mẹ, con về rồi!
Dương Minh vừa vào tới nhà bếp, thấy sắc mặt của mẹ có chút tức giận, liền hoảng hốt.
Mẹ Dương cũng không nghĩ tới Dương Minh trở về, kinh ngạc một chút! Xoay người lại còn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp, Dương mẫu liền thay đổi nét mặt, tươi cười:
- Đại Minh, sao con lại về giờ này? Cô gái này là…
- Mẹ, đây là Lam Lăng. Hôm nay con vừa trở về, con dẫn cô ấy đến thăm cha mẹ.
Dương Minh giới thiệu Lam Lăng cho mẹ.
Trong lòng, còn có chút khó hiểu với vẻ giận dữ ban nãy của mẹ.
Lẽ nào mẹ đã biết cha ngoại tình? Nghĩ đến đây, nhất thời Dương Minh cảm thấy mình đoán đúng mười mươi rồi! Mẹ cũng là người rất nhạy cảm, chắc cũng đã phát hiện ra điều bất thường của cha!
Chắc lúc đó mẹ định đợi cha về rồi nói rõ với ông, nhưng không ngờ Dương Minh về làm rối kế hoạch của bà!
- Lam Lăng sao! Đúng thật là một cô nương xinh đẹp!
Dương Mẫu mỉm cười nhìn Lam Lăng. Nữ nhi bên cạnh con trai mình ai cũng đều là mỹ nữ! Không lo sau này Dương gia cô đơn rồi… Nhưng nghĩ tới chuyện của Dương Đại Hải, trong lòng Dương mẫu có chút buồn phiền!
Lẽ nào căn bệnh hoa tâm của Dương Minh là do Dương Đại Hải truyền qua?
Thế nhưng, làm Dương mẫu tức giận chính là nếu Dương Đại Hải đã bao nuôi thì cũng nên bao nuôi một cô gái đàng hoàng chút. Sao lại nuôi một con chứ?
Nhìn những cô gái của con trai mình, ai cũng hòa thuận, không chút ghen tuông, đó chính là năng lực! Dương Đại Hải còn muốn bắt chước con sao?
- Bác gái à, bác còn rất đẹp đó! Cháu còn tưởng bác là chị của Dương Minh nữa, bác thật sự còn rất trẻ.
Lam Lăng cười nói.
Quả thật, Lam Lăng không hoàn toàn nịnh nọt. Gần đây Dương mẫu đã trẻ lại nhiều! Dương gia giờ cũng đã có tiền rồi, Dương mẫu cũng không còn quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Rảnh rỗi hay đi thẩm mỹ viện, nên giờ trông cứ như mới ba mươi mấy tuổi!
Hơn nữa, Dương mẫu trời sinh đẹp, nếu không sao Dương Minh lại đẹp trai như vậy? Lời của Lam Lăng nói cũng có phần đúng trong đó!
- Ha ha, Lam Lăng thật là khéo nói! Đại Minh, con dẫn Lăng Lăng đi tham quan một chút đi. Mẹ còn làm cơm, chỉ cần một lát là xong.
Dương mẫu hiện giờ chỉ còn biết kiềm chế cơn giận. Đợi con trai và con dâu về rồi, bà sẽ tìm Dương Đại Hải tính sổ.
Nếu không, để cho Dương Minh và Lam Lăng biết được, bọn chúng sẽ buồn phiền thêm đó!
- Được, con biết rồi. Để con dẫn cô ấy vào phòng con!
Dương Minh nắm tay Lam Lăng dẫn đi.
Chờ Dương Minh và Lam Lăng ra rồi, Dương mẫu mới thở dài.
Dương Minh kéo Lam Lăng vào phòng.
- Lăng Lăng, em ở trong phòng chơi đi. Để anh vào nhà bếp nói chuyện với mẹ chút, chắc bà đã biết chuyện của cha rồi!
Dương Minh do dự một chút, rồi nói với Lam Lăng.
Dương Minh thấy rõ vẻ giận dữ của mẹ, biết không thể giấu diếm nữa. Nếu không, mâu thuẫn gia đình sẽ ngày càng tăng cao. Thà đi nói chuyện này để giải tỏa khúc mắc còn hơn, nếu không sự căng thẳng sẽ khó mà kiểm soát.
Lam Lăng ban nãy cũng không để ý lắm. Dù sao mới lần đầu tới nhà Dương Minh, có chút lo lắng cảm xúc của ba mẹ chồng, nên cảm giác cũng không nhạy bén lắm, tâm trạng hơi khẩn trương cũng không để ý chuyện khác.
Bây giờ nghe Dương Minh nói vậy, Lam Lăng vốn định vui vẻ đi tham quan phòng, nhưng khi nghe thế, có chút giật mình, vội nói:
- Vậy anh mau đi đi, không cần để ý tới em. Em ở trong phòng chờ được rồi.
- Ừ, vậy em gọi điện nói chuyện với Mộng Nghiên đi, bảo các nàng biết chúng mình đã về tới Tùng Giang, để họ khỏi lo lắng.
Dương Minh dặn dò Lam Lăng. Hắn cũng muốn cho Mộng Nghiên và Trần Mộng Nghiên thân thiết hơn!
- Được, em biết rồi. Em gọi cho Mộng Nghiên tỷ đây!
Lam Lăng gật đầu, lấy điện thoại ra bấm số.
Dương Minh cũng không giữ lại nữa, vội vàng bước ra khỏi phòng, đi tới nhà bếp. Dù muốn nghe Lam Lăng và Trần Mộng Nghiên nói chuyện gì, nhưng việc giải quyết mâu thuẫn trong gia đình vẫn là ưu tiên hàng đầu. Không muốn khi mình rời đi, cha mẹ lại giận nhau, rồi lo lắng thêm.
Vào bếp, Dương Minh thấy mẹ còn đang ấm ức, nhưng vì có mình ở đây nên mới kìm lại không phát hỏa.
Dương Minh mỉm cười, bước nhanh tới ôm lấy mẹ, kéo cánh tay mẹ, nói:
- Mẹ, sao người làm sao vậy? Sao lại không vui? Có phải tại con mang con dâu về mà mẹ không vừa lòng phải không?
Dương mẫu sửng sốt, không nghĩ tới con trai lại quay về, nghe lời con trai có chút giật mình! Bà còn tưởng Lam Lăng và Dương Minh còn đang trong phòng nói chuyện.
Lam Lăng thấy cảnh này còn nghĩ mẹ chồng có thành kiến với mình nữa đấy chứ! Dương mẫu luôn đối xử công bằng với các cô vợ của Dương Minh, mỗi người đều có nét đẹp riêng, đều được bà yêu mến! Đương nhiên, các cô gái này ai mà chẳng là mỹ nữ, ai mà chẳng đẹp, cho nên Dương mẫu càng không thể thiên vị ai hơn, lại dễ làm gia đình con trai thêm xào xáo.
Vì vậy, bà đều thể hiện sự yêu thích và nhiệt tình với tất cả các cô vợ của Dương Minh, không ai bị bà bỏ qua! Ngay cả những người quen trước như Trần Mộng Nghiên, Trần Giai Giai, hay Lâm Chỉ Vận, bà đều đối xử bình đẳng, không bênh vực ai chỉ vì quen biết từ trước.
- Làm sao lại như vậy? Mẹ thích cô ấy lắm! Cô ấy đúng là một cô gái đáng yêu!
Dương mẫu vội vàng nói.
- Ha ha, nếu không phải mẹ không thích cô ấy, sao lại thấy mặt không vui như vậy?
Dương Minh cười hỏi.
- Mẹ, mẹ rầu rĩ không vui?
Dương mẫu trong lòng hơi hoảng, sao con trai hiểu rõ như vậy? Nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bình thường.
- Con trai, sao con lại hỏi mẹ như vậy?
- Mẹ à, mẹ mất hứng, lộ rõ trên mặt rồi. Lúc con trở lại, thấy mẹ còn đang cau mày, có chuyện gì sao? Không thể nói với con à?
Dương Minh cười hỏi.
- Đại Minh, con ra chơi với Lăng Lăng đi. Mẹ thật sự không mất hứng đâu!
Dương mẫu cười nhìn Dương Minh nói.
- Ở đây, cũng chẳng có chuyện gì để con làm. Được rồi, con đi làm việc của con đi. Để mẹ còn nấu cơm!
Thấy mẹ không muốn thừa nhận, Dương Minh không khỏi thở dài. Đã như vậy, hắn đành chủ động hơn:
- Mẹ à, có phải mẹ buồn chuyện của cha không?
Mẹ Dương mặt hơi biến đổi, nhưng vẫn lắc đầu đáp:
- Đại Minh hôm nay làm sao vậy? Cha con gặp chuyện gì vậy?
- Bởi vì cha con, bên ngoài có người đàn bà khác.
Dương Minh không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
- Đại Minh, con đã biết chuyện rồi sao?
Mẹ Dương ngạc nhiên nhìn Dương Minh, không nghĩ rằng cậu lại biết hết.
- Mẹ, phải rồi. Mẹ có phải vì chuyện này mà không vui không?
Dương Minh rời khỏi ghế, đứng kế bên mẹ, muốn hỏi rõ hơn.
- Ai chứ! Con, đúng là đã trưởng thành rồi… Việc này, không thể giấu con được!
Mẹ Dương thở dài, đặt tay xuống bàn bếp, ngồi một bên, nói rõ:
- Đại Minh, cha của con đúng là bên ngoài có người khác. Con xem xem, có phải đàn ông một khi có tiền thì sẽ thay đổi không?
- Tại sao mẹ lại nói như vậy? Dương Minh cười hỏi.
- Nhìn cha con đi. Trước kia ông là người lương thiện, tư tưởng cổ hủ, nhưng giờ thì sao? Trở thành chủ tịch, đi xã giao nhiều, tâm tư cũng thoáng hơn!
Mẹ Dương than thở:
- Mẹ biết, ông ấy đã đạt đến vị trí này rồi, ngoài mặt chơi đùa chút, cũng có thể hiểu được. Nhưng cũng là vợ chồng già, con cái lớn rồi, mẹ không còn trách cứ nữa. Chỉ cần cha con không làm chuyện quá đáng, mẹ còn chấp nhận được. Nhưng Đại Minh có biết không? Cha còn tìm một cô hồ ly tinh nữa! Cũng đòi tiền, không biết có muốn cho cô ta ở đây không? Con nghĩ xem có tức không? Chẳng lẽ cây ngay sợ chết đứng?
- Ha ha, mẹ à, xem ra mẹ đã đoán đúng rồi!
Dương Minh cười nói.
- Mẹ thật ra, ba và cô gái kia không phải như mẹ nghĩ đâu. Cô gái kia chỉ là gái bao thôi!
- Gái bao? Cha con tìm một cô gái bao làm nhân tình? Thật không thể chịu nổi!
Mẹ Dương nghe Dương Minh nói xong càng không nhịn được nữa:
- Mẹ à, đừng manh động! Để con giải thích đã!
Dương Minh biết mẹ đang rất xúc động, nên chỉ có thể từ từ lý giải.
- A? Đại Minh, nhìn dáng vẻ của con, hình như con biết hết mọi chuyện rồi à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương mẫu nhìn biểu cảm của Dương Minh, có chút tò mò hỏi.
- Ha ha, con tất nhiên rõ rồi! Bởi vì lúc trước khi con và Lam Lăng trở về, có thấy cô ta đang đi tiền cha, nên con biết rõ nguồn gốc!
Dương Minh vừa cười vừa nói.
- A? Dương Đại Hải già rồi thật là không biết xấu hổ! Loại chuyện như vậy mà để con trai và con dâu thấy, hắn thật sự nhục nhã quá rồi!
Dương mẫu sửng sốt, lập tức oán trách.
Hồi nãy, bà thấy Dương Đại Hải và Dương Minh cùng về, không nghĩ nhiều, cho rằng Dương Đại Hải đã chia tay với cô gái kia, trên đường gặp con trai. Nhưng xem ra, không phải như vậy; chuyện này, đứa con trai đã thấy rõ rồi!
- Mẹ, chuyện này thực ra cũng không có gì. Nếu mẹ bắt gặp, thì cha cũng không biết phải làm thế nào!
Dương Minh cũng nói, chuyện nhỏ mà.
- Hơn nữa, chuyện này cũng không thể trách cha được. Dù sao, cha cũng là người bị hại!
- Cha con là người bị hại? Hắn làm gì mà thành vậy? Hắn còn đi chơi đàng điếm ngoài kia, còn đòi hỏi nữa à?
Dương mẫu tuy hừ lạnh, nhưng trong lòng cũng chấp nhận lời lý giải của Dương Minh.
- Chính xác, cha là người bị hại!
Dương Minh gật đầu khẳng định.
- Chuyện này cứ nói đơn giản thế thôi: cha và người khác ra ngoài bàn chuyện, tên kia muốn lấy lòng cha, gọi cha đi uống rượu, rồi cha uống say, chuyện cứ thế mà thành ra.
- Hừ, cái gì gọi là uống nhiều? Mẹ xem ra, hắn đang chống chế!
Dương mẫu bất mãn xen vào.
Dương Minh cười khổ, tiếp tục:
- Sau đó, con thấy trong túi của cha có danh thiếp mới biết cha là ông chủ. Thế là con nảy sinh ý định giúp cha, mua cho cô ấy xe đắt tiền, biệt thự, rồi dùng điện thoại quay lại đoạn phim, hình ảnh để uy hiếp cha.
- Thật vậy sao?
Sau khi nghe Dương Minh kể, Dương mẫu mới nhận ra sự thật không như mình tưởng. Nếu đúng vậy, mọi chuyện sẽ rất đơn giản: chỉ là lòng ham muốn của cô gái kia thôi. Cha sợ những bức hình và đoạn phim đó bị phát tán, nên đã đưa hai lần tiền để cô ta im lặng, giữ vững thể diện gia đình.
- May mà con giúp được, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
- Con đã giúp ông ấy giải quyết rồi sao?
Dương mẫu nghe xong, nhất thời sửng sốt! Không ngờ Dương Minh lại xử lý mọi việc như vậy!
Dương Minh về nhà cùng Lam Lăng, giới thiệu cô gái xinh đẹp với cha mẹ. Trong khi Dương Mẫu có chút giận dữ vì phát hiện Dương Đại Hải có người phụ nữ khác, Dương Minh cố gắng giải quyết mâu thuẫn gia đình. Anh phát hiện sự thật về mối quan hệ của cha mình với một người phụ nữ bên ngoài và quyết định nói chuyện với mẹ để giảm căng thẳng. Mặc dù có sự hiểu lầm, Dương Minh tìm cách giúp cha mình thoát khỏi tình huống không thoải mái này.