Dương Đại Hải xấu hổ, bất quá cũng không nói gì. Chuyện này con trai đã biết, ông cũng không biết phải giải thích như thế nào! Hắn sợ nhất con trai sẽ kể chuyện này cho mẹ! Dương Đại Hải dù sao cũng là người yêu gia đình, hắn cũng không muốn vì thế mà làm cho gia đình rạn nứt.
- Được lắm, Dương Hải Hải, ông mặc kệ tôi phải không? Cha con các người kết hợp lại ăn hiếp một mình tôi.
Tiểu Vi có chút khàn cả giọng:
- Ông xem tôi dễ bị khi dễ lắm phải không? Được, nếu ông đã muốn khiến tôi tức giận, tôi sẽ quậy tới bến luôn, tôi sẽ báo cảnh sát nói ông hiếp dâm tôi!
- Cô! Dương Đại Hải tức giận, tuy chuyện này không phải không có lỗi của hắn, nhưng rõ ràng là Tiểu Vi nói bậy. Nếu báo cảnh sát, nhất định sẽ là chuyện lớn, khi đó mọi người đều biết, thì mặt của hắn biết dấu ở đâu đây!
- Được, cô muốn báo cảnh sát chứ gì? Để tôi gọi giúp cô?
Dương Minh nhún vai:
- Cô tưởng cô hay lắm sao, để tôi cho cô biết rồi vào rồi muốn ra cũng không ra được!
Dương Minh nói xong, liền lấy điện thoại ra bấm số.
- Chờ một chút, mày biết tao là ai không? Tao chính là môi mói của Chính ca.
Tiểu Vi sao dám để Dương Minh báo nguy? Nàng chỉ là chủ là để hù dọa Dương Đại Hải để lường gạt chút tiền mà thôi, thế nhưng con trai của ông ấy hùng hổ như vậy, Tiểu Vi có chút...
Vì vậy, Tiểu Vi đành nói ra thân phận của nàng! Ca ca của nàng là một tên côn đồ của một hộp đêm, còn nàng cũng chỉ là gái gọi hạng sang mà thôi! Dương Đại Hải chẳng qua cũng chỉ là khách hàng của cô ta, nhưng vì thấy địa vị và tiền tài của ông ấy, lòng tham nổi lên, muốn làm tình nhân của ông ấy để hưởng vinh hoa phú quý!
- Chính ca là ai?
Dương Minh sửng sốt nhíu mày hỏi.
- Hừ, đến Chính ca mà cũng không biết, chính là đội trưởng đội bảo vệ trong hộp đêm đó!
Tiểu Vi đắc ý nói.
- Chỉ là một tên bảo kê mà cũng lớn lối!
Dương Minh không kiên nhẫn được nữa, bấm số gọi cho Bạo Tam Lập.
- Dương ca, có dặn dò gì!
Bạo Tam Lập thấy số của Dương Minh, nên cung kính hỏi.
- À, có một cái hộp đêm, trong đó có một người tên là Chính ca, là người của mày hả?
Dương Minh trực tiếp hỏi.
- Chính ca mà anh nói có phải là Tiểu Chính Tử không?
Bạo Tam Lập suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
- Mau đến chỗ đó bắt hắn mang về tiểu khu của tao, muội muội của hắn cũng đang ở đây, kêu hắn tới nhận.
Dương Minh nhàn nhạt phân phó cho Bạo Tam Lập.
- Được, Dương ca!
Bạo Tam Lập rung mình, thầm nghĩ tên Tiểu Chính Tử này chắc muốn chết rồi? Em gái của hắn cũng muốn tìm Dương Minh gây phiền phức, không phải là nóng đầu chứ? Rồi liền gọi điện cho Tiểu Chính Tử.
Mà Dương Minh sau khi gọi điện xong, thoáng nhìn qua Tiểu Vi và cha mình một chút rồi nói:
- Tôi đã gọi điện cho anh của cô, lát nữa anh của cô sẽ tới rước cô!
- Ha ha ha! Mày tưởng chỉ giả vờ như vậy thì tao sẽ tin sao?
- Mày còn bảo gọi anh của tao lại nữa? Năm mơ hả con? Còn làm bộ gọi điện thoại nữa chứ!
Tiểu Vi đương nhiên không tin Dương Minh chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi ca ca của nàng đến! Ca ca của nàng là ai? Chính là đội trưởng bảo vệ đó, cả người cuồn cuộn hào khí, sao có thể chỉ vì một cuộc gọi mà tới đây?
- Được, tin hay không tùy cô, tí nữa rồi cũng biết thôi.
Dương Minh thản nhiên nói.
- Ha ha, tao sẽ chờ xem anh tao có đến không!
Tiểu Vi vẻ mặt tự đắc, chờ xem sẽ làm Dương Minh xấu mặt! Nàng nghĩ chẳng qua là tên này muốn hù nàng một chút để sợ mà chạy thôi, nhưng Tiểu Vi này đâu có sợ? Vất vả lắm mới mơ được một kẻ có tiền còn làm chủ, nàng ngu gì buông tha?
Nhưng mà, Tiểu Vi đã tính sai rồi. Cũng không lâu lắm, một chiếc xe thể thao từ xa chở tới tiểu khu, đậu cách Dương Minh không xa lắm. Cửa xe mở ra, một người đàn ông xuất hiện chạy tới chỗ Tiểu Vi.
- Tới làm gì?
Tiểu Vi nhất thời ngây ra khi thấy người bước xuống! Người đó quả thật là anh trai nàng, Chính ca! Tiểu Vi không tin nổi là anh trai nàng lại tới đây.
- Ca, anh làm sao vậy?
Tiểu Vi bưng kín mặt, có chút khó hiểu nhìn ca ca, thập phần ủy khuất.
- Mày tới đây làm gì? Để rồi làm phiền tôi với Dương ca hả?
Tên ca ca trừng mắt nhìn Tiểu Muội rồi quay lại hướng về phía Dương Minh, cản thận nói:
- Dương ca, xin lỗi anh, em gái của em không dạy dỗ tốt, nếu có chọc gì anh, mong anh bỏ qua. Em hứa mang cô ấy về, sẽ dạy dỗ lại.
Tiểu Vi có chút không tin nổi, đại ca của mình bình thường ở hộp đêm cũng là nhân vật lợi hại, thế nhưng bây giờ sao giống như một con cừu non vậy? Rốt cuộc là như thế nào?
Nghĩ tới đây, Tiểu Vi có chút ủy khuất.
- Đây là...
- Đừng nói nữa!
Rồi cô em gái bị tát một cái! Con gái này hảo tưởng vừa thôi, mày chỉ là gái gọi còn dám trêu chọc Dương Minh, không phải là muốn chết sao?
Dương Minh là ai? Là lão đại của Báo Ca đó! Báo Ca trước mặt của Dương ca còn không dám hé răng, hắn cũng đâu có dám để muội muội mình trêu chọc Dương Minh?
Từ trên chiếc xe Kim Bôi bước xuống một người, không phải là Bạo Tam Lập sao?
Tiểu Vi có thể không biết Dương Minh nhưng không thể không biết Bạo Tam Lập! Người này chính là lão đại của Tùng Giang, cấp trên của Chính ca của nàng! Thấy Bạo Tam Lập tới, Tiểu Vi cũng hiểu là mình đã gây họa rồi, trêu phải người không thể trêu!
- Dương ca, xảy ra chuyện gì rồi? Em đã mang theo tên Tiểu Chính Tử đến! Muộn rồi, của hắn gây chuyện gì?
Bạo Tam Lập nói xong, ném ánh mắt cảnh cáo về phía Tiểu Vi khiến cô run rẩy cả người, cả mặt cũng không dám ngẩng lên!
Sau đó, Bạo Tam Lập thấy Dương Đại Hải liền đổi nét mặt, cung kính hỏi:
- Dương thúc thúc, chú cũng ở đây à?
Dương Đại Hải có chút lúng túng, gật đầu chào Bạo Tam Lập, rồi cũng không nói gì thêm, mọi chuyện cứ để Dương Minh lo liệu.
- Tao cũng không biết, mày hỏi cô ấy đi!
Dương Minh chỉ tay vào Tiểu Vi, nhíu mày nói.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Bạo Tam Lập trầm giọng hỏi về phía Tiểu Vi.
Tiểu Vi cúi đầu, cả người run rẩy! Nàng không ngờ rằng, Dương Minh không hề lừa dối nàng, không những có thể gọi anh nàng tới, mà còn gọi luôn cả Bạo Tam Lập!
- Nói nhanh! Hỏi thì mày trả lời đi! Điếc hả?
Tên đại ca hơi mất kiên nhẫn hỏi em gái:
- Mau nói chuyện đã xảy ra chuyện gì...
- Xin lỗi, Báo ca, xin lỗi, là em sai...
Tiểu Vi sợ đến mức choáng váng, như con gà chỉ biết gật đầu.
- Là mày trêu chọc người nhà của Dương ca phải không?
Bạo Tam Lập lạnh lùng hỏi.
- Dương… Dương ca, em xin lỗi, cầu anh tha thứ cho em, em biết lỗi rồi mà, anh tha cho em đi!
Tiểu Vi vội vàng nói.
- Cô nói đi, nói rõ tất cả!
Dương Minh cau mày hỏi.
- Là... Là!
Tiểu Vi vội vàng gật đầu, nói:
- Là như thế này, ngày đó, ở hộp đêm, Dương tổng uống nhiều quá, sau đó cùng em phát sinh quan hệ... Sau đó em thấy được danh thiếp của Dương tổng là chủ tịch của công ty, do đó em nghĩ là sẽ có rất nhiều tiền, nên em lưu lại số điện thoại và chụp hình làm bằng chứng, với mong muốn trở thành tình nhân của Dương Tổng, được anh bao nuôi...
Dương Minh nhíu mày, quả nhiên theo suy đoán của mình, cô gái gọi là Tiểu Vi đã xảy ra quan hệ với cha mình lúc ông say rượu, vì vậy mới ỷ lại vào cha!
Mặt khác, Dương Đại Hải vẻ mặt lúng túng, chuyện này giờ nhiều người biết rồi, mặt mũi mất hết, xấu hổ không dám nói chuyện với ai nữa!
Bạo Tam Lập không ngờ Tiểu Vi lại lường gạt phụ thân của Dương ca, tức giận vô cùng, hướng về Tiểu Chính Tử nói:
- Tao thấy lá gan của em mày cũng lớn lắm đó, Tiểu Chính Tử?
- Báo ca, oan cho em, em thật sự không biết chuyện này!
Tên Chính Tử cảm thấy hối hận, bình thường không dạy dỗ em gái cho tốt, kết quả bây giờ lại chọc vào cái hố to, muội muội không ngờ lại làm chuyện này, đúng là muốn tìm đường chết!
- Em xin lỗi, xin lỗi...
Tiểu Vi như con gà mổ thóc, gật đầu liên tục xin lỗi.
- Được rồi, các tấm ảnh cô chụp đâu? Cho tôi xem.
Dương Minh khôn ngoan, nhẫn nại, vẫy tay hỏi.
- Ở trong điện thoại của em!
Tiểu Vi nhanh chóng lấy điện thoại di động đưa cho Dương Minh.
Dương Minh mở thư mục hình ảnh, thấy chỉ có vài tấm chụp ngày hôm đó, trông rất khó coi!
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Còn nữa không?
Dương Minh hỏi.
- Không còn, chỉ có nhiêu đây thôi ạ!
- Có còn lưu ở chỗ khác không?
Dương Minh hỏi.
- Không có, em chỉ muốn dùng mấy tấm hình đó để uy hiếp Dương tổng chứ không muốn cùng ông xảy ra chuyện gì lớn...
Tiểu Vi lắc đầu đáp.
- Cô không nói còn quay phim nữa sao? Đoạn đó ở đâu?
Dương Minh hỏi.
- Cũng ở trong điện thoại!
Tiểu Vi thành thật trả lời.
Dương Minh gật đầu, quả nhiên trong điện thoại tìm được một đoạn phim ngắn, cũng để trong thẻ nhớ.
Tiểu Vi không dám nói dối, nhanh nhẹn đáp.
Dương Minh lấy thẻ nhớ trong điện thoại ra, bóp vụn nó.
Chiêu thức này của Dương Minh khiến tên Chính Tử sợ hãi! Cái thẻ nhớ nhỏ như vậy mà có thể bóp nát, chứng tỏ lực tác dụng vào rất lớn. Phải biết rằng, cái gì càng nhỏ càng khó bóp nát, nhưng không ngờ chiếc thẻ nhớ bé xíu này chỉ cần một cái bóp là nát vụn dễ dàng! Dương Minh không hề biến sắc, chứng tỏ sức lực sử dụng rất nhẹ nhàng, mà vẫn làm cho thẻ nhớ nát vụn!
Chọn giải pháp bóp nát thẻ nhớ thay vì xóa dữ liệu, để tránh phần mềm khôi phục, nếu lỡ ai đó khôi phục lại rồi phát tán, Dương gia sẽ thành trò cười!
Nhất định phải phá hủy nhanh chóng, gọn gàng, hiệu quả để không ai có thể khôi phục được.
- Điện thoại trả lại cho cô.
Dương Minh đưa điện thoại cho Tiểu Vi rồi nói:
- Cha tôi đã đưa cho cô một khoản tiền lớn, coi như đền bù cho cô, đủ để cô sống đủ đầy tới già, nên tôi không muốn gặp lại cô nữa.
Dương Minh không khách sáo! Tiểu Vi cũng không dám nói gì thêm, chỉ gật đầu im lặng. Khoản tiền này của Dương Minh là để cô ra đi trong yên lặng, sao còn dám gây chuyện nữa?
- Em biết rồi, em không dám làm phiền nữa, thật sự không dám.
Tiểu Vi vội vàng nói.
- Được rồi, dẫn cô ta đi đi, thấy chướng mắt rồi đó.
Dương Minh không kiên nhẫn nữa, phất tay với Chính Tử.
- Vâng, Dương ca!
Tiểu Chính Tử vội vàng đáp, rồi liếc nhìn muội muội, nói:
- Còn không mau đi?
- Dạ dạ!
Tiểu Vi vội vàng đi theo.
Tiểu Chính Tử và Tiểu Vi rời đi nhanh chóng, còn Dương Đại Hải lúc này có chút lúng túng.
Rõ ràng hắn cả đời từng sáng suốt, bây giờ tất cả đều sụp đổ! Nếu không có Dương Minh quyết đoán, thì ông còn bị Tiểu Vi làm tiền bao nhiêu lần nữa đây!
- Dương ca, Dương thúc thúc, em xin phép về trước!
Bạo Tam Lập biết còn ở lại đây càng thêm xấu hổ, nên xin phép cáo từ.
- Ừ, mày về đi.
Dương Minh gật đầu cho phép Bạo Tam Lập rời đi.
Chờ Bạo Tam Lập đi rồi, Dương Đại Hải mới mở miệng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nói với Dương Minh:
- Đại Minh, để con chê cười rồi. Chuyện ngày hôm nay cha sẽ thẳng thắn nói với mẹ.
Dương Đại Hải biết chuyện này muốn dấu cũng không được, Dương Minh đã biết hết rồi. Hắn chỉ còn nước nói thật với vợ; nếu bà không tha thứ, hắn sẽ từ từ năn nỉ!
- Cha à, chuyện này không cần nói cho mẹ biết, để bà có chút vướng bận trong lòng.
Dương Minh vẫy tay:
- Cha giờ là chủ tịch tập đoàn lớn rồi. Ra ngoài gây chuyện cũng là chuyện bình thường, nhưng phải cẩn thận, coi chừng người ta gài bẫy. Con đi rồi, nếu ai tìm cha gây chuyện, cứ gọi cho Bạo Tam Lập, cậu ấy sẽ giúp cha đòi lại công bằng.
- Cha biết rồi...
Dương Đại Hải gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Dương Minh không tiết lộ chuyện này, vợ ông không thể biết được!
- Cha sẽ cố gắng không để chuyện này xảy ra nữa. Không kể gì nữa, mẹ là người phụ nữ duy nhất trong lòng cha.
Trong một mớ rắc rối, Tiểu Vi, một gái gọi hạng sang, tính toán lừa Dương Đại Hải bằng cách đe dọa báo cảnh sát về một quan hệ đã xảy ra giữa họ. Tuy nhiên, Dương Minh, con trai của Dương Đại Hải, đã nhanh chóng can thiệp, gọi anh trai của Tiểu Vi và Bạo Tam Lập đến để giải quyết. Cuối cùng, Tiểu Vi nhận ra sai lầm của mình khi anh trai xuất hiện như một người bảo vệ. Dương Minh quyết định phá hủy bằng chứng để bảo vệ danh dự gia đình và dàn xếp một khoản tiền đền bù cho Tiểu Vi để cô không làm phiền gia đình họ nữa.