Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên không nói gì, liền làm vẻ thương tâm nói:
— Mình biết, bạn khẳng định là không thích mình đến hỏi bài. Vương Chí Đào tìm được người kia, nếu mình đi hỏi hắn, hắn sẽ cố ý giảng sai cho mình! Thôi được rồi, dù sao mình cũng không phải là học sinh gì. Sau này sẽ không làm phiền bạn nữa!
Trần Mộng Nghiên vốn là người lương thiện, hơn nữa mấy ngày nay thấy Dương Minh có ý muốn học, trong lòng nàng cũng cảm thấy vui vẻ vì hắn. Nghe những lời hắn nói, rồi nghĩ đến bộ dáng ghen tuông của Vương Chí Đào, rồi còn làm ra vẻ muốn giảng sai theo lời Dương Minh, Trần Mộng Nghiên không đành lòng chứng kiến cảnh đó. Buột miệng nói:
— Mình đâu có nói là mình không thích bạn!
— Hả? —
Dương Minh ngơ ngác, không nghĩ Trần Mộng Nghiên lại tự nhiên biểu lộ như vậy, miệng mở hết cỡ, chẳng lẽ thiên nga lại tự đút mình vào miệng con cóc?
— ?
Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh với vẻ kỳ lạ. Hắn bị gì thế? Nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra lời nói của mình có vấn đề. Khó trách Dương Minh hiểu lầm. Vì vậy, trừng mắt nói:
— Ý mình là thích cậu đến hỏi bài mình. Nếu cậu còn nghĩ bậy, mình sẽ không để ý đến cậu!
— Hắc hắc… ha ha. Mình đâu có nghĩ bậy. Chỉ hơi kích động thôi — Dương Minh gãi đầu, cảm thấy mình đã hiểu lầm.
Trải qua vài ngày tiếp xúc, Trần Mộng Nghiên đã hiểu thêm về Dương Minh. Nàng phát hiện ra, tuy miệng của Dương Minh rất ba hoa, nhưng tuyệt nhiên lại không có ý xấu, hơn nữa còn là một người rất thông minh. Khi nàng giảng bài cho hắn, chỉ cần nói một chút là hắn có thể tự suy luận ra.
Mỗi lần giảng bài xong, Dương Minh đều cố ý trò chuyện với Trần Mộng Nghiên vài câu, nhưng thường không nói quá nhiều. Nhưng như vậy không những không làm Trần Mộng Nghiên phản cảm, ngược lại còn tăng thêm chút thiện cảm với Dương Minh.
— Đúng rồi, Nghiên Nghiên, ba của cô có phải rất khó coi không? —
Dương Minh trải qua nhiều ngày mặt dày không đổi xưng hô như vậy, Trần Mộng Nghiên cuối cùng cũng chấp nhận cách gọi “Nghiên Nghiên”. Không còn cách nào khác, dù ngươi chỉnh hắn mười lần, ngàn lần, cũng không thể chỉnh nổi hắn một trăm lần, một nghìn lần. Trong lòng Dương Minh nghĩ rằng: Nếu Vương Chí Đào có thể gọi nàng là “Mộng Nghiên”, thì ta cứ gọi là “Nghiên Nghiên” để xem ai thân cận hơn!
— Ba của tôi? Khó coi? —
Vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu, nhìn Dương Minh, không hiểu ý hắn muốn nói gì. Nếu ý của hắn là “có kỳ phụ ắt có kỳ tử”, thì ý muốn nói rằng mình cũng rất xấu xí. Nhưng Dương Minh luôn miệng gọi nàng là tiểu mỹ nhân, nàng cũng biết rõ mình xinh đẹp thế nào. Tuy không phải là thiên tiên, nhưng cũng khá nổi tiếng về nhan sắc. Vậy lời nói của Dương Minh là ý gì đây?
— Không thừa nhận? Bạn đã hỏi ba bạn vì sao lại đặt tên là Trần Mộng Nghiên chưa? —
Dương Minh hỏi.
— Tôi tên là gì, thì có liên quan gì đến bề ngoài của ba tôi? —
Trần Mộng Nghiên càng thêm mơ hồ.
— Ba của bạn cũng họ Trần? —
Dương Minh tiếp tục hỏi.
— Nhảm nhí! Ba của tôi không phải họ Trần thì chẳng lẽ ba của cậu họ Trần? —
Trần Mộng Nghiên giận dữ lên tiếng.
— Thật ra thì… tôi cũng có một người cha họ Trần — Dương Minh nghiêm chỉnh nói.
— Là sao? — Trần Mộng Nghiên hỏi.
— Nhạc phụ họ Trần! — Dương Minh giải thích.
— Cậu lại nói bậy, tôi không để ý đến cậu nữa! — Trần Mộng Nghiên đỏ mặt nói.
— Hắc hắc, đây chẳng phải ý sao, chẳng lẽ bạn không đồng ý sao? — Dương Minh cười nói.
— Nói cho cậu biết, đừng có nghĩ lung tung. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là phải học thật tốt để đậu vào đại học. Đến lúc đó muốn cái gì cũng không muộn! — Trần Mộng Nghiên khiển trách.
— Vậy ý của bạn là, nếu mình đậu vào đại học sẽ khiến bạn tự hào hơn? — Dương Minh tiếp tục hỏi.
— Cái đó và mình có quan hệ gì? — Trần Mộng Nghiên hỏi ngược lại.
— Đương nhiên là có quan hệ. Bạn là con gái của nhạc phụ. À không, là con gái của nhạc phụ tương lai! — Dương Minh nói.
Trần Mộng Nghiên bó tay, trong lòng nghĩ: Có còn tên mặt dày nào hơn nữa không? Có một vấn đề cứ xào đi xào lại mãi.
— Nếu bạn có thể vào cùng trường đại học với mình, thì lúc đó mới xem xét. — Trần Mộng Nghiên lúc này cũng không muốn tranh luận nữa, đồng thời cũng xem như tạo động lực cho Dương Minh. Dù sao cũng chỉ là xem xét, không phải là lời hứa.
— Vậy ý của bạn là, nếu mình đậu vào cùng trường với bạn, thì bạn sẽ đồng ý? — Dương Minh không ngu, xem xét với đáp ứng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
— Ai nói là đồng ý? Mình chỉ nói là xem xét. Xem xét cho cậu một cơ hội theo đuổi mình! — Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh đùa quá lố, phải lùi từng bước, dành chút lợi thế.
— Được, cứ đặt chỗ trước đi. Mình đã đặt chỗ rồi, không cho người khác theo đuổi bạn! — Dương Minh lại bắt đầu chơi chữ.
Trần Mộng Nghiên xem thường, nghĩ thầm: Cứ nghĩ người khác theo đuổi tôi cũng cần cậu đồng ý sao? Cậu là cha mẹ tôi à? Nghĩ đến cha mẹ, nàng đột nhiên nhớ ra vấn đề của Dương Minh, liền hỏi:
— Cậu còn chưa nói vì sao ba của cậu lại khó coi? —
— Đúng rồi, cậu không nhắc tôi cũng quên mất, đều bị cậu đổi chủ đề cả! — Dương Minh cười ngượng ngùng.
Tôi đổi chủ đề? Trần Mộng Nghiên vốn định giải thích, nhưng vẫn nhịn lại, sợ một khi mở miệng, Dương Minh lại đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm kia.
— Có phải ba cậu họ Trần không? —
Lúc này, Trần Mộng Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói gì khác.
— Theo sách dạy coi bói bằng tên chữ, Trần Mộng Nghiên có nghĩa là người họ Trần, ngay cả nằm mơ cũng muốn xinh đẹp, vì rõ ràng ba của bạn chắc chắn rất khó coi! — Dương Minh giải thích một cách chắc chắn.
— ? —
Trần Mộng Nghiên đơ luôn, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nghe ai giải thích tên của mình như vậy!
Vương Chí Đào thấy kế của mình không thành, thầm nghĩ: Dương Minh, rõ ràng là mày tự tìm phiền toái, đừng trách tao độc ác!
— A Bưu, phải không? Tôi là Vương Chí Đào! — Vương Chí Đào đi đến một góc khuất, gọi điện thoại.
— Vương thiếu gia, có gì dặn dò? — Đầu dây bên kia là tài xế A Bưu cung kính hỏi.
— Còn nhớ chuyện tôi đã nói với ông về lớp tôi có một tên giả làm học sinh không? Ông tìm vài người, giờ nghỉ trưa dạy dỗ hắn một trận — Vương Chí Đào dặn.
— Không thành vấn đề. Tôi dẫn người đến trường rồi gọi cho cậu — A Bưu đáp.
— Tìm mấy người lợi hại một chút. Đừng để hắn tàn phế, chỉ cần dạy dỗ một chút là đủ — Vương Chí Đào do dự một chút rồi nói.
Vương Chí Đào cất điện thoại, trở về lớp, nhìn Dương Minh bằng ánh mắt đầy thương xót. Câu dẫn đàn bà của lão tử, tao cho mày biến thành đầu heo.
Giờ này, Dương Minh vẫn chưa ý thức được tình hình của mình, đang nói chuyện nhãm với Trần Mộng Nghiên, rồi chuẩn bị đứng dậy đi ăn cơm trưa.
Khi Dương Minh quay người rời khỏi phòng học, điện thoại của Vương Chí Đào cũng reo lên.
— Tất cả đã chuẩn bị xong! — Vương Chí Đào nghe A Bưu báo tin, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên có cuộc trò chuyện thú vị về việc học bài và những hiểu lầm đáng yêu giữa họ. Dương Minh sử dụng những câu đùa để thu hút sự chú ý của Mộng Nghiên, nhưng điều này cũng khiến nàng bối rối. Trong khi đó, Vương Chí Đào âm thầm lên kế hoạch cho Dương Minh. Cuộc trao đổi giúp cả hai hiểu nhau hơn và tạo ra mối liên kết đáng quý trong tình bạn.