Bưu ca, anh muốn bọn em thu thập ai?

Một thanh niên tóc dài vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dày vò nói.

— Tao cũng chưa thấy qua. Thiếu gia nhà tao đã chụp ảnh của hắn rồi gửi cho tao! Lát nữa để tao đi xem trước, khi tao ra hiệu, bọn mày hãy chạy đến!

A Bưu tiện tay đeo kính mát lên. Hắn là tài xế của Vương Chí Đào, thường xuyên ra vào trường học, không muốn có người khác nhận ra.

— Không thành vấn đề!

Thanh niên tóc dài gật đầu.

Tên tóc dài này chính là… Trương Vũ Lượng, lần trước bị Dương Minh đánh cho một trận vào viện nằm dài hạn, ba ngày trước mới vừa xuất hiện cùng Hoàng Mao. Tiền viện cũng không ít, mà tiền trong người thì đã hết, còn đang lo lắng thì Trương Bưu gọi điên cho hắn, nói hắn đi xử lý một tên học sinh. Sau đó hứa hẹn cho hắn một ngàn đồng.

Trương Vũ Lượng nghe xong không hề nghĩ ngợi đáp ứng, chẳng phải chỉ đi xử lý một thằng học sinh thôi sao? Việc này đối với hắn dễ như trở bàn tay!

— Cậu tên là Dương Minh?

Trương Bưu dựa theo hình trong điện thoại so sánh, tìm được Dương Minh trong đám người.

— Đúng vậy. Còn ông là ai?

Dương Minh nhìn người đeo kính đen trước mặt này, bản thân không nhận ra ai.

— Vậy chắc chắn là cậu rồi! Có người nhờ tôi nói với cậu một câu: cậu hãy dừng lại, đừng quá kiêu ngạo!

Trương Bưu nói xong, vung tay phía sau, ý bảo đám Trương Vũ Lượng lại đây.

Dương Minh nhìn Trương Bưu rồi nói:

— Đầu ông có vấn đề sao? Ông là ai?

Trương Bưu cũng không nói gì thêm, đứng sang một bên, chờ đám Trương Vũ Lượng biểu diễn.

— Con mẹ...

Trương Vũ Lượng vọt đến trước mặt Dương Minh, mới nhìn rõ người này chính là kẻ đã tống mình vào bệnh viện mấy ngày trước. Mấy chữ

— "Mẹ mày"—

nghẹn nơi cổ họng mãi không thoát ra được.

Hoàng Mao nhìn thấy tên học sinh mà bọn họ cần giáo huấn chính là Dương Minh, dáng vẻ còn khổ sở hơn cả Trương Vũ Lượng. Muốn dạy dỗ người ta sao? Không bị đập cho một trận te tua đã là hên rồi. Rung rẩy, Hoàng Mao cầu xin:

— Dương ca, là anh, hiểu lầm, hiểu lầm!

— Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm. Bọn em nghĩ là muốn đến xin lỗi anh!

Phản ứng của Trương Vũ Lượng cũng rất nhanh.

— Vậy sao? Thế mà vị đại ca đeo kính đen kia lại nói là chúng mày đến giáo huấn tao?

Dương Minh khẽ cười.

— Sao có thể chứ! Ai dám động vào Dương ca, tức là hết muốn sống với bọn em rồi!

Trương Vũ Lượng cười nói.

— Đúng vậy, em cùng Lượng ca… Lượng tử đặc biệt đến thăm anh mà. Bọn em vừa mới ra viện liền chạy đến đây!

Hoàng Mao phụ họa theo.

— Mới ra sao? Tao thấy hình như mấy mày ở trong ấy chưa đủ, còn muốn tiếp tục ở nữa hả?

Dương Minh nheo mắt hỏi.

— Cái này… không phải, không phải đâu. Chuyện này… bọn em xin đi trước, hôm nào mời Dương ca ăn cơm!

Trương Vũ Lượng giờ đây chỉ muốn tránh cái tên ôn thần này thôi, nên dùng mặt nạ hóa trang để đeo.

— Gì thế? Bọn mày đeo mặt nạ làm gì? Đập nó!

Trương Bưu đứng bên thấy hai người nói vài câu rồi muốn đi, vội vàng lên tiếng.

— Bưu ca, một ngàn đồng kia chúng em không cần, anh thỉnh cao minh khác đi!

Trương Vũ Lượng khoát tay nói.

— Không thể được, bọn mày đã đáp ứng rồi!

Trương Bưu vội vàng nói, hắn đã đồng ý với Vương Chí Đào, nhưng hai tên này lại làm ngơ, hắn còn mặt mũi nào gặp lại Vương Chí Đào!

— Nói cái gì, còn nghe nữa là tao đập chết mẹ mày bây giờ!

Hoàng Mao cũng nóng lòng, tuy sợ Dương Minh nhưng không sợ Trương Bưu, chỉ là một tài xế, có gì phải sợ.

— Mày…!

Trương Bưu đứng đờ ra, đám xã hội đen này dù không có năng lực gì, nhưng gặp phải bọn chúng cũng thật sự phiền phức. Trương Bưu nhìn Dương Minh một cái rồi hừ lạnh, quay lưng bỏ đi.

— Từ từ!

Dương Minh thấy Trương Vũ Lượng chạy đi liền gọi lại.

— Dương ca, có việc gì vậy?

Trương Vũ Lượng nghe Dương Minh gọi, tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải xoay người lại.

— Người kia mày có quen không?

Dương Minh chỉ vào Trương Bưu.

— Ồ? Cái tên đeo kính đen đó hả? Em không biết hắn, hắn qua một người bạn tìm đến em, nhờ bọn em giáo huấn một người. Đương nhiên, nếu biết đó là Dương ca, em đánh chết cũng không dám!

Trương Vũ Lượng thành thật nói.

— Được rồi, tao biết rồi, bọn mày đi đi.

Dương Minh phất tay, hiện tại hắn cũng không muốn làm phiền Trương Vũ Lượng nữa. Hắn còn muốn cảm ơn bọn chúng, nếu không có họ, chắc chắn hắn đã không tìm được công năng đặc thù của kính sát tròng!

Dương Minh suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc ai đang gây bất lợi cho mình? Nghĩ mãi, hắn xác định không phải tự Trương Vũ Lượng tìm đến mà rõ ràng là từ phía Vương Chí Đào hoặc ai đó phía sau. Ai mới là thủ phạm?

Vương Chí Đào! Dương Minh bất chợt nghĩ đến một người. Nhưng hắn là học sinh, sao có thể tìm đám xã hội đen để đối phó mình? Hình như không phù hợp. Nhưng chuyện này ai có thể nói rõ? Gần đây, do có mối quan hệ với Trần Mộng Nghiên, Vương Chí Đào thấy ngứa mắt, muốn gây chuyện cho mình. Điều này có khả năng thật.

Nghĩ vậy, Dương Minh chuẩn bị đi tìm Vương Chí Đào để làm rõ. Tất nhiên, không hỏi trực tiếp mà dùng mắt để xem rõ hơn.

Dương Minh quay trở về phòng học. Lúc này, Vương Chí Đào khẩn trương cầm điện thoại đợi tin từ A Bưu, đột nhiên thấy Dương Minh đi vào, còn tưởng hắn đổi ý, không đi ăn trưa nữa, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Vương Chí Đào đã quen quy luật sinh hoạt của Dương Minh: mỗi ngày trưa, Dương Minh sẽ về nhà ăn cơm, nên đã bảo đám A Bưu chờ ngoài cổng. Nhưng hôm nay, Dương Minh hết lần này đến lần khác không về nhà!

— Lớp trưởng, sao cậu không đi ăn cơm?

Dương Minh vừa vào lớp, nhìn vẻ mặt có chút khác thường của Vương Chí Đào, trong lòng cũng có chút suy nghĩ, nên chủ động chào hỏi.

— Tôi… tôi chưa đói. Dương Minh, không phải mỗi ngày cậu đều về nhà ăn cơm sao? Sao hôm nay chưa về?

Vương Chí Đào nghĩ rằng Dương Minh ra ngoài chắc chắn sẽ bị đánh, không ngờ hắn lại trở về, còn ngồi nói chuyện với mình. Tức thì, hắn hỏi vội.

Dương Minh nghe xong, trong lòng đã phần nào khẳng định. Quả nhiên, thằng nhóc này có nghi vấn!

— Ồ, nhà tôi hôm nay không có ai, nên hôm nay không cần về nữa!

Dương Minh nói dối.

— Không về nhà?

Vương Chí Đào sửng sốt, đám A Bưu còn đang đứng chờ ngoài cửa.

— Sao vậy? Có vấn đề sao?

Dương Minh cố ý hỏi.

— Không… không có vấn đề gì!

Vương Chí Đào vội vàng lắc đầu, nói:

— Thôi… tôi đi ăn cơm, gặp lại sau!

Vương Chí Đào muốn chạy ra ngoài gọi điện cho Trương Bưu.

Không ngờ Dương Minh lại tiếp tục nói:

— Nghe nói ở đối diện trường có quán bánh ngon lắm. Tôi muốn hỏi cậu đã ăn gì rồi, sao cậu lại sốt ruột muốn đi. Thôi, tôi đi ăn cơm ở căn tin trường vậy!

Vương Chí Đào vừa đi hai bước, nghe Dương Minh nói thế, vội quay lại, nhiệt tình nói:

— Ái dà, tôi cũng không gấp gì! Cơm trong căn tin trường thật sự khá dở, nghe nói thường hay có sạn! Để tôi giới thiệu cậu quán cơm gần đây còn ngon hơn, cậu ra khỏi cổng, quẹo trái vào hẻm nhỏ, đến cuối hẻm có một tiệm cơm, đảm bảo rất ngon!

Có gì đó không đúng, rõ ràng tại sao hắn lại nhiệt tình như vậy? Dương Minh đã nhận định, đám Trương Vũ Lượng phần lớn là do Vương Chí Đào tìm đến.

Tóm tắt:

Dương Minh bất ngờ gặp Trương Bưu và nhóm xã hội đen do Trương Vũ Lượng dẫn đầu, những người được thuê để đe dọa anh. Tuy nhiên, tình huống nhanh chóng thay đổi khi Trương Vũ Lượng nhận ra Dương Minh là người đã làm mình bị thương trước đó. Trong khi Trương Bưu cố gắng thực hiện nhiệm vụ của mình, cả nhóm quyết định rời bỏ kế hoạch dọa dẫm Dương Minh sau khi thấy anh. Dương Minh bắt đầu nghi ngờ Vương Chí Đào có liên quan đến âm mưu này.