Phải không? Vậy cảm ơn. Tao bây giờ phải đi.
Dương Minh nói xong, thật mạnh vỗ vai Vương Chí Đào một cái, nhìn giống như động tác của người bạn tốt, nhưng Dương Minh đã dùng hết sức.
Vương Chí Đào bị hắn vỗ đến nhe răng há mồm, nếu là bình thường khẳng định sẽ phát tiết, nhưng lúc này hắn chỉ mong làm cho Dương Minh nhanh chóng ra khỏi trường, không muốn gặp phiền phức thêm nữa, vì vậy không thể làm ra vẻ mặt.
" Mình rất cao hứng," miệng cười khổ nói, "Không khách khí."
Dương Minh cười ha hả, xoay người đi ra khỏi phòng học.
Chân trước Dương Minh vừa đi ra, điện thoại của Vương Chí Đào đã rung lên.
Vương Chí Đào cầm máy lên nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn quanh phát hiện không ai chú ý đến mình mới ấn phím nghe.
"Này, A Bưu, bọn mày đến rồi chứ?"
Vương Chí Đào hạ thấp giọng.
"Thiếu gia, xin lỗi," câu đầu tiên của A Bưu là xin lỗi.
"Cái gì? Mày không tìm được người?"
Vương Chí Đào nghe xong có chút khó hiểu, không biết Trương Bưu vì sao vừa gọi điện đã bắt đầu xin lỗi.
"Không phải, thiếu gia, thằng Dương Minh kia không đơn giản. Tôi tìm hai thằng lưu manh, nhưng sau khi thấy người muốn đánh là nó, chẳng những không dám ra tay mà còn tươi cười đến chào," Trương Bưu kể khổ.
"Tại sao có thể vậy chứ?"
Vương Chí Đào sửng sốt, nói: "Không đúng, bọn mày nhìn thấy chính là Dương Minh sao?"
Vương Chí Đào đột nhiên nhớ lại Dương Minh mới vừa bước ra khỏi lớp học.
"Tuyệt đối không sai, đúng, thiếu gia, sau đó Dương Minh lại trở về trường. Thiếu gia phải cẩn thận," Trương Bưu còn không biết Vương Chí Đào đã gặp Dương Minh.
"Mẹ kiếp," Vương Chí Đào cắt cuộc điện thoại. Hắn lúc này mới hiểu ra, rõ ràng Dương Minh đã đoán được hắn đi tìm người, rồi về chơi hắn.
Nghĩ đến đây, Vương Chí Đào phẫn nộ, thiếu chút nữa ném điện thoại đi. Nếu đã trở mặt, Vương Chí Đào cũng không sợ gì; nếu sáng không được thì chơi đêm. Tôi không tin Dương Minh mày tránh được mồng một mà còn thoát mười năm.
Dương Minh vừa đi vừa ngêu ngao hát, đâm đầu đụng phải Lý Đại Cương vừa từ phòng bóng bàn đi tới.
"Ổn chứ, bạn thân?"
Lý Đại Cương bất thình lình nói như vậy làm Dương Minh sửng sốt.
"Ổn cái gì?"
Dương Minh cảm thấy khó hiểu.
"Mẹ nó, còn giả bộ nữa à? Gần đây thành tích của mày bay lên cao vút. Cô Tiểu Triệu khen vài lần về mày ở lớp tao, ngay cả thầy Lý mặt sắc bình thường không cười một câu cũng khen thành tích của mày có tiến bộ."
Thầy Lý mặt sắt là giáo viên chủ nhiệm lớp Dương Minh, dạy môn sinh vật, cả ngày mặt lạnh như tiền nên được gọi như vậy. Lớp Dương Minh và lớp Lý Đại Cương ở sát cạnh nhau, giáo viên dạy cũng là một người.
Từ sau khi kiểm tra trắc nghiệm môn sinh vật, Dương Minh gian lận trong kiểm tra nên thành tích giống như ngồi trực thăng vậy, tự nhiên trở thành học sinh cố gắng điển hình trong lời khen của giáo viên.
"Hắc hắc, hiển nhiên, không xem tao là ai chứ."
Dương Minh dõng dạc nói.
"Có bí quyết gì dạy bạn thân không?" Lý Đại Cương hỏi.
"Chính là đọc sách, học có bí quyết gì chứ?" Dương Minh ra vẻ nói.
"Ai. Đầu óc tao vốn ngu, muốn tao học giỏi còn không bằng giết tao đi. Được rồi, tao sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, sau đó tìm một công việc mà làm vậy."
Lý Đại Cương có chút thất vọng.
Dương Minh thấy bộ dạng của Lý Đại Cương, thiếu chút nữa nói chuyện kính áp tròng cho hắn nghe. Nhưng nghĩ lại, lại thấy tuyệt đối không nên, bí mật này không thể nói cho ai biết. Nếu không sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Kính áp tròng này đối với Dương Minh hiện tại chỉ là công cụ gian lận, nhưng đến tay người khác thì sao? Nếu dùng để phạm tội… Dương Minh không dám tưởng tượng. Cũng may miệng hắn còn không nhanh bằng đó, nếu không đến lúc đó, chết như thế nào cũng không biết.
Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
"Không sao, mỗi người có chí hướng riêng. Ba mươi sáu con đường, nghề nào cũng có trạng nguyên. Mày xem Từ Bằng đó, bây giờ cuộc sống không phải rất thoải mái sao? Có sinh viên đại học nào kiếm được nhiều tiền như nó không?"
Dương Minh an ủi.
"Nói đúng," Lý Đại Cương vỗ vai Dương Minh rồi nói, "Cảm ơn mày."
Dương Minh có chút khó hiểu, chỉ mới an ủi vài câu, sao lại cảm ơn? Hắn đâu có biết rằng, sau đó Lý Đại Cương nghe xong liền trở nên sáng sủa, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất tăm.
"Chiều nay đi gặp Từ Bằng không?" Lý Đại Cương hỏi.
"Không đi, trước khi thi đại học, tao phải cố gắng," Dương Minh vừa cười vừa trả lời.
Nhớ đến lời hứa của Trần Mộng Nghiên và Triệu Oánh, miệng Dương Minh khẽ nhếch lên.
"Dương Minh, gần đây quan sát thành tích của con tiến bộ rất nhiều," Dương Phụ vẻ mặt từ ái nhìn Dương Minh đang ngấu nghiến ăn, nói, "Tối mỗi ngày con đều đến chỗ cô giáo Triệu học thêm. Ba mẹ bàn bạc rồi, có nên đến gặp cô ấy cảm ơn, mua chút quà không?"
"Không cần, ba," Dương Minh nuốt một miếng cơm, trả lời.
"Cô Triệu không phải loại người như vậy," Dương Phụ nói.
"Như vậy sao được, thành tích của con tiến bộ, công của cô ấy cũng có phần. Chúng ta không đi cảm ơn cô ấy sao?"
Dương Phụ lắc đầu.
"Thật sự không cần đâu," Dương Minh muốn nói Triệu Oánh đã làm chị của mình, nhưng nghĩ lại, tốt nhất là không nên nói, sợ cha nghĩ khác, vì vậy đáp: "Cha, con mời cô ấy ăn cơm rồi."
"Vậy cũng được," Dương Phụ gật đầu, lấy trong ví một trăm đồng đặt lên bàn, rồi lại lấy thêm một ít, đưa hai trăm đồng cho Dương Minh: "Tìm quán cao cấp chút nhé."
Chiều nay, Vương Chí Đào không tới gây phiền phức cho Dương Minh. Hắn cũng ý thức được mình dường như đã coi nhẹ thực lực của Dương Minh. Không phải không muốn trả thù mà là đang đợi cơ hội, chờ một thời điểm thích hợp.
Lần này không dạy Dương Minh được, càng làm trong lòng Vương Chí Đào nổi lên ý định âm thầm, hắn không nghĩ dùng các thủ đoạn rác rưởi như tìm lưu manh, vì biết như vậy không có tác dụng với Dương Minh. Hắn chuẩn bị cho Dương Minh một chiêu trí mạng, vĩnh viễn tiêu diệt cái đinh trong mắt này.
Dù vậy, đó không phải là giết chết Dương Minh, hắn không có dũng khí làm vậy. Hắn muốn tìm một phương pháp khiến Dương Minh thân bại danh liệt.
Đột nhiên, Vương Chí Đào chau mày, nhếch môi cười lạnh lùng.
Dương Minh dù biết rõ người trưa là do Vương Chí Đào tìm, nhưng không có chứng cứ chính xác. Hơn nữa, hắn cũng chẳng quan tâm lắm chuyện này. Nhưng Vương Chí Đào lại làm một việc làm hắn rất kinh ngạc.
Dương Minh thể hiện sự tự tin và không ngại đối mặt với Vương Chí Đào sau khi được khen ngợi về thành tích học tập. Trong khi đó, Vương Chí Đào nhận ra rằng Dương Minh đang có những mối quan hệ và năng lực mà hắn không thể xem nhẹ. Dương Minh, tuy biết Vương Chí Đào có âm mưu nhắm đến mình, vẫn giữ sự bình thản và không e ngại. Hắn quyết định tập trung vào việc học và quản lý các mối quan hệ của mình, khiến cho Vương Chí Đào cảm thấy bực tức và lên kế hoạch cho những hành động tiếp theo.