Các bạn họ, nhìn đi, chính là Dương Minh lớp chúng ta đái bậy bị bắt được kìa, mọi người nhìn đi.
Tôn Chí Vĩ bắt đầu nói với mọi người, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ Dương Minh để mọi người không nghe nhầm.
– Ai! Thật là mất mặt hệ máy tính của chúng ta!
Tôn Chí Vĩ còn tự lải nhải với bản thân.
Tạ Vĩnh Cường thiếu chút nữa đã chạy đến tát một cái rồi, mẹ nó, mày không phải cố ý sao? Nói Dương Minh rồi, còn lôi kéo cả hệ máy tính, mày không phải muốn chửi lôi cả Tạ Vĩnh Cường này sao?
Tao là chủ nhiệm lớp đó. Mày nói như vậy, về sau người khác nhìn tao thế nào? Học sinh của tao đái bậy?!
Vương Chí Đào cũng được Tôn Chí Vĩ thông báo chạy đến, tên này hiện đang đứng cạnh Chu Giai Giai.
– Dương Minh, bạn thật sự quá đáng, dám làm ra chuyện này!
Vương Chí Đào giận dữ nói:
– Thật là nhục nhã, tôi là lớp trưởng cũ của bạn, còn cảm thấy bị sỉ nhục!
– Không thể nào, nhất định là hiểu lầm. Dương Minh không thể làm chuyện như vậy.
Chu Giai Giai lắc đầu, cau mày nói.
– Hả?
Vương Chí Đào sửng sốt. Đúng vậy, Dương Minh dù có là thằng ngu, cũng không thể tùy tiện đái bậy trong trường! Cái này có điểm không đúng, trong trường không phải không có nhà vệ sinh sao? Mỗi khu hoặc phòng ngủ đều có nhà vệ sinh. Nếu Dương Minh đi đường mắc đái, tại sao không vào nhà vệ sinh gần đó? Bây giờ là ngày lạnh, đứng đây đái cho mà chết hả? Không đúng! Vương Chí Đào thầm nghĩ không tốt, trong lòng có cảm giác kỳ quái.
Sao cảnh này quen quá vậy? Vương Chí Đào không khỏi nhớ đến lúc trước, khi còn học trung học, Trần A Phúc không phải đã từng làm ra chuyện tương tự sao?
Nghĩ đến đây, Vương Chí Đào vỗ mạnh đầu. Tên Tôn Chí Vĩ này không phải là muốn chết sao? Nhìn thấy Dương Minh không chút hoang mang cũng như khủng hoảng, Vương Chí Đào bắt đầu sốt ruột.
Lúc này, ngày càng nhiều người vây lại, rất nhiều người cũng nhận ra Dương Minh, người này trước kia là
"Bản nguyên phá võ thuật",
đánh bại cao thủ Tae Kwon Do của trường mà.
– Dương Minh, rốt cuộc có chuyện gì?
Tạ Vĩnh Cường đi đến, thấp giọng hỏi Dương Minh.
– Không có chuyện gì. Lão già này bị điên, tự nhiên kéo em lại nói em đái bậy, rồi muốn phạt tiền em.
Dương Minh bình tĩnh giải thích, vuốt tay.
– Tôi tận mắt thấy cậu đứng dưới chân tường đái bậy, chẳng lẽ còn sai sao?
Lão già nhe răng nói.
– Ông là ai vậy?
Tạ Vĩnh Cường quay đầu lại, nhìn lão già hỏi.
– Tôi, tôi là bảo vệ của trường!
Lão già vẫn cứng đầu nói.
– Bảo vệ trường?
Tạ Vĩnh Cường lắc đầu. Hắn vẫn chưa nghe qua kiểu bảo vệ này, hơn nữa tuổi của lão già này chắc chắn đã sớm về hưu rồi! Trường học không thể tuyển dụng một người như vậy vào vị trí đó!
– Đúng vậy!
Lão già nói:
– Anh là chủ nhiệm của nó? Nói với nó ngoan ngoãn nộp tiền, bằng không anh sẽ ghi tội nó và báo lại cho trường!
– Phạt tiền? Tôi ghi tội nó?
Tạ Vĩnh Cường nghe xong không khỏi vui vẻ. Cái gì đây chứ? Không nói về chuyện trường học không thể tự ý phạt tiền sinh viên, hơn nữa Dương Minh là học sinh của tôi, do tôi dạy dỗ! Người này lại dám nói vậy? Nơi này có chỗ để ông múa chân múa tay sao?
– Ừ! Nếu nó không nộp tiền, thì anh ghi tội nó lại.
Lão già nói.
– Ông là bảo vệ trường học?
Tạ Vĩnh Cường hoài nghi, nhìn vào miếng vải đỏ trên vai lão già. Mặt trên không có chữ gì, hoàn toàn chỉ là miếng vải đỏ.
– Đúng vậy!
Lão già nhìn Tạ Vĩnh Cường một cái, gật đầu nói:
– Bây giờ anh nhanh chóng quản học sinh của anh đi. Anh làm chủ nhiệm kiểu gì vậy? Sao lại đến hỏi tôi?
Tạ Vĩnh Cường tuy nghĩ ngợi, nhưng lại nghĩ như vậy thì đúng. Trước tiên phải giải quyết chuyện Dương Minh đái bậy đã, bằng không không thể đứng đây để xử lý chuyện này!
– Dương Minh, em nói xem chuyện gì đã xảy ra?
Tạ Vĩnh Cường đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của lão già này, quyết định nghe ý kiến của Dương Minh.
– Thầy Tạ, em đái bậy khi nào? Thầy hỏi ông đi, em đái bậy ở đâu?
Dương Minh bất đắc dĩ nói.
– Cậu đái ngay tại góc tường kia, không tin chúng ta qua xem!
Lão già nói.
– Đi thôi, chúng ta cùng xem. Ông vẫn chưa từ bỏ ý định rồi!
Dương Minh cười nói.
Vì thế, lão già, Dương Minh và Tạ Vĩnh Cường cùng đi đến góc tường. Lão già chỉ tay vào nói:
– Là chỗ này!
– Chỗ này sao?
Tạ Vĩnh Cường nhìn mặt đất khô cứng, nghi vấn hỏi.
– A?
Lão già sửng sốt, nhìn xuống đất. Không thấy một giọt nước nào, không khỏi buồn bực:
– Không thể nào, chẳng lẽ đã khô?
– Khô?
Dương Minh cười lạnh.
– Ông nghĩ là đang mùa hè hả? Nhìn cho rõ đi, chỗ nào có dấu vết của đái bậy?
– Cái này…
Lão già không biết phải nói sao. Chẳng lẽ phán đoán của mình sai rồi?
Lúc này, đám người xung quanh cũng nhích lại, nhìn xuống mặt đất không có dấu vết nào. Cũng bắt đầu ồn ào:
– Lão già này là kẻ lừa đảo, thầy ơi, bắt lấy ông ta, giao lại cho trường!
– Đúng vậy, xem rõ lại đi, chỗ nào? Tùy tiện phạt tiền? Ai cho ông ta cái quyền đó?
Một người khác lên tiếng.
– Đúng thế, ổng nghĩ mình là ai? Trường học còn chưa có chế độ đó, phạt tiền?
– Mọi người đừng ồn! Tôi là lớp trưởng của Dương Minh. Tôi cảm thấy chuyện này, ông làm rất đúng!
Tôn Chí Vĩ thấy mọi người đều hướng về Dương Minh, có chút khẩn trương, nhảy ra nói:
– Không có lửa sao có khói! Hơn nữa, nếu không làm ra hành động gây hiểu lầm như vậy, thì cũng không gây hiểu lầm cho ông ấy!
– Đúng vậy, đúng vậy!
Lão già thấy có người giải vây, vội vàng phụ họa.
– Mẹ kiếp! Thằng ngu này là ai vậy?
Một sinh viên đã chen vào:
– Lớp trưởng? Nó làm lớp trưởng lớp nào vậy?
– Tao thấy từ trong bệnh viện tâm thần chạy ra thì đúng hơn.
– Mẹ thằng khùng, mọi người ném chết mẹ nó đi!
Không rõ từ đâu, đột nhiên một đống bóng tuyết nện lên mặt Tôn Chí Vĩ.
Ngay sau đó, vô số bóng tuyết bay tới, thật ra thì sinh viên học sinh là đoàn kết rất thuần phác, và dễ xúc động. Chỉ cần ai đó đụng tới lợi ích của bọn chúng, thì cả đám sẽ bùng nổ, cùng hợp lực tấn công!
Ví dụ như bây giờ, Tôn Chí Vĩ trong mắt các sinh viên đã trở thành kẻ địch! Giúp lão già? Cứu bạn học của mình? Sao lại còn gọi là lớp trưởng?
– Ném chết hắn đi! Lớp trưởng không biết nói chuyện vì chúng ta, còn dùng hắn làm gì nữa?
Ngay từ đầu, Vương Chí Đào đã biết chuyện không ổn rồi. Khi thấy Tôn Chí Vĩ dám nhảy ra, càng thêm giật mình. Sao mình lại hợp tác với thằng ngu này? Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng hỏng chuyện của mình!
… Tôn Chí Vĩ cũng rất cố chấp.
Vương Chi Đào bất đắc dĩ nói với Chu Giai Giai:
– Tôi nói rồi, nhất định không phải lỗi của Dương Minh.
Chu Giai Giai mỉm cười.
… Tay Vương Chí Đào run lên! Con mẹ nó, mình nhất định phải đoạt được Chu Giai Giai! Không thể thua bởi Dương Minh! Dương Minh, mày đi mà chết mẹ mày đi!
Lần này, lão già không còn gì để nói, chỉ đứng ngơ ngác. Còn Tôn Chí Vĩ thì bị Tạ Vĩnh Cường kéo qua một bên, nói:
– Sao em lại thế này? Quậy phá cái gì vậy?
– Em…
Tôn Chí Vĩ vẫn còn sợ Tạ Vĩnh Cường. Dù sao, hắn là chủ nhiệm của mình. Nếu nói chuyện này với gia đình, thì chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng.
– Em là lớp trưởng, sao lại lỗ mãng như vậy? Những việc em bình thường học đâu rồi? Không phải tận mắt thấy, chỉ nghe nói thì đừng tin!
Tạ Vĩnh Cường tức giận nói:
– Được rồi, em trở về viết cho tôi một bản kiểm điểm vạn chữ!
– Vâng.
Tôn Chí Vĩ không dám phản kháng, mặt xám xịt, mang theo đống đuôi rời đi.
Chuyện của Dương Minh, sau khi rõ ràng, mọi người đều rời đi. Về phần lão già kia, chuyện này đã được Tạ Vĩnh Cường báo lại cho trường. Sau khi điều tra, phát hiện ra lão già này là cha của một bảo vệ, thường xuyên giả danh bảo vệ vào trường để phạt tiền. Vì nể mặt người bảo vệ đó nên không bị đuổi đi. Vì thế, sau đợt xử phạt này, lão già đã bị cả trường biết mặt.
Dương Minh bị Tôn Chí Vĩ công bố là đã đái bậy, dẫn đến một cuộc tranh cãi lớn giữa các sinh viên tại trường. Tôn Chí Vĩ chỉ trích Dương Minh, trong khi Vương Chí Đào và Chu Giai Giai bênh vực anh. Một lão bảo vệ giả mạo xuất hiện, đe dọa phạt tiền Dương Minh, nhưng sự thật nhanh chóng được sáng tỏ khi không có bằng chứng cho lời cáo buộc. Cuối cùng, lão bảo vệ bị phát hiện và bị trường xử lý.
Dương MinhVương Chí ĐàoChu Giai GiaiTạ Vĩnh CườngTôn Chí VĩLão bảo vệ