Tôn Chí Vĩ vô cùng buồn bực, tại sao lần nào phá hư Dương Minh đều không được như vậy, hơn nữa còn bị trút hết lên đầu. Lần trước thì bị chị túm được, lần này thì thị bị chủ nhiệm chửi.
Tôn Chí Vĩ lên mạng tìm tòi suốt nửa ngày, khó khăn lắm mới phát hiện ra một bản ghi điểm trong đống hỗn độn. Sau khi đếm số chữ, thấy đủ một vạn, mới đem đi in ra.
Sau khi in xong, Tôn Chí Vĩ mang về chuẩn bị điền vào. Lúc về phòng, một tên thân tín thấy Tôn Chí Vĩ mang cái đó về, vì vậy tò mò cầm lên đọc thoáng qua.
"Hôm nay em đùa giỡn lưu manh."
Tên thân tín lật lật tờ giấy, vô tình hỏi:
"Tôn ca, anh đùa giỡn lưu manh hả?"
"Cái gì?"
Tôn Chí Vĩ ngạc nhiên, vội vàng cầm lấy, mới phát hiện ra, trong thoáng chốc, mình để nguyên lời nói của người khác lại. Tôn Chí Vĩ hoảng sợ, may là tên thân tín đọc thoáng qua, bằng không để nguyên như vậy và giao cho Tạ Vĩnh Cường, lúc đó mình không bị mắng tét đầu mới lạ!
Tôn Chí Vĩ nhanh chóng sửa lại lời trong đó.
Dương Minh về đến phòng ngủ, thấy Điền Đông Hoa đang ngồi chat trên máy tính ngoài phòng khách.
"Mới mua máy mới à?"
Dương Minh thoáng nhìn hỏi.
"Ừ, hôm qua mới cùng Vương Tuyết đi mua, mua hai cái. Thế nào, đồ xịn đó, thấy nó có được không?"
Điền Đông Hoa vừa gõ chữ vừa nói.
"Máy xịn mà dùng để chat chit thì cũng chẳng khác gì máy cũ."
Dương Minh thoáng nhìn màn hình, trừ mấy biểu tượng của Yahoo và của máy tính ra thì rỗng tuếch. Cảm thấy tên này vì muốn chat chít nên mới mua máy.
"Ặc. Thật không?"
Điền Đông Hoa gãi gãi đầu, nói:
"Tao còn biết gì đâu, Vương Tuyết bảo Chu Giai Giai dặn mua như vậy, bọn tao cứ thế mà làm thôi. Vương Tuyết học máy tính, chắc là dùng được, còn tao mua một cái như vậy để xứng với nó."
"Tùy mày, chỉ mua cái màn hình LCD 22 inch về để nói chuyện thôi hả? Nhìn không thấy mệt à?"
Dương Minh buồn bực nói.
"Vương Tuyết?"
Dương Minh thoáng nhìn màn hình hỏi.
"Ừ."
Điền Đông Hoa gật đầu.
"Hai người tiến triển rất nhanh đó!"
Dương Minh liếc nhìn thấy hai người xưng hô “ông xã - bà xã” này nọ.
Không lâu sau, Trương Tân trở về, vừa vào cửa liền lớn tiếng kêu lên:
"Trời ơi, Ngưu nhân đái bậy đã về rồi!"
"Đái bậy?"
Dương Minh cười khổ:
"Mày cũng biết? Tin tức truyền nhanh quá vậy!"
"Đâu chỉ có tao, Trần Mộng Nghiên cũng biết rồi!"
Trương Tân nói.
"Không thể nào!"
Dương Minh mở to hai mắt nhìn:
"Đều do thằng ngu hộc Tôn Chí Vĩ đó!"
"Đúng vậy, chẳng qua mọi người cũng biết đó là do lão già kia, nên đang trách cứ lão ấy."
Trương Tân cười nói.
"Đúng rồi, ba tao nói công ty chuẩn bị khai trương rồi, hỏi mày chừng nào rảnh thì chúng ta cùng đi, bàn bạc một số chuyện."
"Đợi cuối kỳ đã, khoảng vài ngày nữa."
Dương Minh thoáng nhìn lịch rồi nói.
"Cũng được."
Trương Tân gật đầu.
Chưa kịp nói gì thêm, thì điện thoại của Dương Minh vang lên, quả nhiên là Trần Mộng Nghiên gọi đến.
"Alo, Mộng Nghiên!"
Dương Minh bắt máy.
"Dương Minh, anh có chuyện gì không?"
Giọng Trần Mộng Nghiên có chút lo lắng.
"Không sao đâu, chỉ là tên lớp trưởng đáng ghét kia thôi, tuyên truyền cho mọi người biết."
Dương Minh cười nói.
"Không có chuyện gì là tốt rồi! Nhưng mà sao lúc nào anh cũng có chuyện với lớp trưởng vậy? Lần trước là Vương Chí Đào, bây giờ lại là hắn."
Trần Mộng Nghiên nghi ngờ hỏi.
"Dương Minh, em hỏi anh, lần này thì không vì nữ sinh chứ?"
"Sao có thể."
Dương Minh nói thế, dù có phần của Vương Chí Đào, nhưng chủ yếu vẫn là mâu thuẫn giữa mình và Tôn Chí Vĩ.
"Được rồi."
Trần Mộng Nghiên cười lạnh, tựa hồ đã mất lòng tin vào Dương Minh.
"Mộng Nghiên, em ăn cơm trưa chưa?"
Dương Minh hỏi.
"Bây giờ đã mấy giờ rồi, em đương nhiên đã ăn rồi, anh đi mất tiêu rồi, Triệu Tư Tư và Trương Tân đều đã thành đôi rồi kìa."
Trần Mộng Nghiên nén giận nói.
"Cái này đều tại anh. Hay là tối nay anh mời em dùng cơm, hai chúng ta đi ra ngoài ăn?"
Dương Minh xấu hổ nói, nghĩ đến Lâm Chỉ Vận, Tôn Khiết đều đã mần hết rồi, còn bạn gái chính thức Trần Mộng Nghiên thì...
"Được rồi, vừa lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Trần Mộng Nghiên nói:
"Buổi chiều em còn học khóa Kinh tế học, khoảng năm giờ rưỡi mới tan học, anh chờ em một chút nhé."
"Được, em có chuyện gì, không thể nói qua điện thoại sao?"
Dương Minh hỏi khi nghe Trần Mộng Nghiên có chuyện muốn nói.
"Là vậy đó, tụi em tổ chức một hoạt động ngoại khóa gọi là Đông Lệnh Doanh, bây giờ bắt đầu đăng ký, anh có muốn tham gia không?"
Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Đông Lệnh Doanh? Khi nào?"
Dương Minh đã quen với cuộc sống đại học phong phú và thường xuyên có hoạt động ngoại khóa, nghe vậy liền cảm thấy hứng thú.
"Bọn em dự định tổ chức vào cuối kỳ này, ngày mười tháng này ấy."
Trần Mộng Nghiên nói:
"Cổng chính của trường có dán thông báo đó, do Hội học sinh liên hợp tổ chức."
"Ồ? Được, lát nữa anh xem, tối nay chúng ta từ từ bàn bạc."
Dương Minh gật đầu, không hỏi thêm gì. Nếu Trần Mộng Nghiên đã nhắc vậy, chắc chắn là muốn tham gia Đông Lệnh Doanh này, nếu không thì chẳng hỏi ý kiến làm gì.
Buổi chiều, Dương Minh không có khóa học, vì hôm nay là ngày thi cuối cùng, nên trừ một số hệ đặc biệt, tất cả đều được nghỉ.
Do tối qua không ngủ ngon, Dương Minh muốn ngủ một chút để tối còn đi ăn cơm dưới ánh nến cùng Trần Mộng Nghiên.
Dương Minh tháo giày, nằm xuống giường, còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ ngon thì tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Dương Minh cũng không quan tâm, dù sao ngoài đó còn Điền Đông Hoa.
Nhưng không lâu sau, lại nghe thấy tiếng hô của Điền Đông Hoa:
"Dương Minh, quản lý dưới lầu gọi, có người tìm mày!"
Cái gì? Tìm tao?
Dương Minh ngồi bật dậy, mặt đầy bất đắc dĩ, đi ra phòng khách, nói:
"Ai tìm tao?"
"Tao biết gì đâu."
Điền Đông Hoa lắc đầu:
"Quản lý không nói gì, chỉ bảo tao gọi mày xuống nhanh."
Mẹ nó!
Dương Minh bực mình khoác áo, nói:
"Ai tìm tao vậy? Không trực tiếp lên mà gọi tao xuống?"
Phỏng chừng là nữ đó. Nếu là nam, đã lên rồi.
Điền Đông Hoa bình luận:
"Nữ?"
Dương Minh nhíu mày, chắc chắn không phải Trần Mộng Nghiên. Người đến tìm mình, trừ Triệu Oánh và Chu Giai Giai ra, còn ai nữa?
Dương Minh xuống lầu, dùng năng lượng cảm ứng quan sát bên ngoài. Không khỏi mắng to:
"Mẹ kiếp!"
Tự nhiên lại là hai thằng đeo kính sáng nay! Còn chưa dứt sao? Còn đến hỏi thăm phòng ngủ của mình, thật sự là biết làm khó.
Thấy hai tên này, Dương Minh cũng không muốn xuống nữa, vì cảm thấy không có gì để nói với họ. Vì bọn họ không phải người đứng sau, Dương Minh không muốn tốn thời gian.
Chẳng bao lâu, Dương Minh đổi ý, vì hắn thấy hai người kia đang nói chuyện!
"Mày nói xem, tên Dương Minh này giá cao cỡ nào mà bắt ông chủ tự mình đến?"
Người đeo kính số một nói.
"Ai biết, tao thấy ông chủ có vẻ rất coi trọng hắn, không biết có chuyện gì?"
Người đeo kính số hai nói.
"Tên này chậm chạp quá, nửa ngày rồi mà vẫn chưa xuống? Hay là gọi điện giục lần nữa đi!"
Số một đề nghị.
"Để tao!"
Số hai đáp, rồi nói với quản lý ký túc xá:
"Ông thúc giục Dương Minh lẹ một chút, sao chậm quá vậy?"
"Giục cái gì mà giục? Các người ra ngoài chờ đi!"
Quản lý trừng mắt, nói.
Hai người còn đứng đó, làm số hai cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Dương Minh thấy vậy, mỉm cười, cố lề đà đưa chân thật chậm, để bọn họ chờ chút nữa.
Cuối cùng, Dương Minh cũng xuống lầu, xuất hiện trước mặt hai người, hỏi:
"Ông chủ của mấy ông đâu? Ở đằng kia đúng không?"
Dương Minh đi thẳng vào vấn đề, khiến hai tên này ngạc nhiên. Bọn họ tưởng rằng Dương Minh sẽ kinh ngạc khi thấy họ, không ngờ vừa gặp đã hỏi rõ mục đích.
"Làm sao anh biết ông chủ của chúng tôi đến?"
Số một hỏi nhanh.
"Nếu không có người đó, chắc bọn mày lại ra về trắng tay rồi."
Dương Minh nhàn nhạt đáp.
"Tao... "
Tính tình số hai có vẻ không vui, định phát tác.
"Được rồi."
Số một ngăn lại:
"Ông Dương, ông chủ của chúng tôi đang đợi ngoài xe. Theo chúng tôi tới đây!"
Tôn Chí Vĩ gặp rắc rối sau khi gây hiểu lầm trong việc chỉnh sửa tài liệu, dẫn đến sự bực bội từ phía giáo viên. Dương Minh và bạn bè phát hiện tin đồn về Tôn Chí Vĩ đã lan truyền, gây ra nhiều tiếng cười. Trong lúc trò chuyện với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh được đề nghị tham gia một hoạt động ngoại khóa. Trong khi đó, hai nhân vật bí ẩn từ bên ngoài tìm đến Dương Minh, tạo ra một tình huống gây cấn và bất ngờ.