**Kiểm tra và sửa lỗi chính tả, ngữ pháp, cách dùng từ trong đoạn văn bản sau:**

---

**"Cơ hội tốt phải biết nắm bắt"**

Trương Tân cười cười nhìn Dương Minh.

→ **Câu này có vẻ thừa từ "cười cười", nên có thể sửa thành: "Trương Tân cười, nhìn Dương Minh."**

---

**"Cái gì mà cơ hội tốt, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt vào"**

Dương Minh có chút xấu hổ.

→ **Nên sửa thành: "Cái gì mà cơ hội tốt, đêm nay nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi." hoặc "đúng rồi, nghỉ ngơi cho tốt vào."**

Tuy nhiên, ý tác giả vẫn rõ, có thể giữ nguyên là câu thoại.

---

**"Hắc hắc, tao không nói nữa, tự mình nắm bắt"**

Trương Tân nhét một hộp bao cao su vào tay Dương Minh.

→ **Nên chỉnh câu thành: "Hắc hắc, tao không nói nữa, tự nhiên mày tự nắm lấy đi."**

---

**"Tối Trương TânDương Minh tắm xong, sau đó bảo hai cô gái đi tắm. Triệu Tư Tư thoải mái đáp ứng, nhưng Trần Mộng Nghiên lại có chút kỳ quái, không tắm."**

→ **Chỉnh thành: "Tối đó, Trương TânDương Minh tắm xong, rồi bảo hai cô gái đi tắm. Triệu Tư Tư thoải mái đồng ý, còn Trần Mộng Nghiên lại có chút kỳ quái, không đi tắm."**

---

**"Em sao thế?"**

Dương Minh có chút khó hiểu nhìn Trần Mộng Nghiên, nhỏ giọng nói.

→ **Điều này ổn, nhưng câu thoại phù hợp hơn: "Em sao thế?"**

Sau đó, hình như tác giả ý muốn để câu này làm câu hỏi, đúng rồi.

---

**"."**

Trần Mộng Nghiên chỉ đỏ mặt lắc đầu.

→ **Chỗ này, để rõ hơn: "Trần Mộng Nghiên chỉ đỏ mặt, lắc đầu."**

---

**"Trương Tân ngồi bên xem Tv nên Dương Minh không tiện hỏi nhiều. Tưởng rằng Trần Mộng Nghiên xấu hổ. Dù sao Trần Mộng Nghiên cũng đâu có bẩn, tắm hay không không quan trọng."**

→ **Chỉnh lại: "Trương Tân ngồi bên xem TV, nên Dương Minh không tiện hỏi nhiều. Nghĩ rằng Trần Mộng Nghiên xấu hổ. Dù sao, việc nàng tắm hay không cũng không quá quan trọng."**

---

**"Triệu Tư Tư tắm xong, bốn người bắt đầu thu dọn hành lý cần mang đi trong ngày mai. Trương Tân lấy ba lô du lịch của Điền Đông Hoa, nhét hết mọi thứ vào đó."**

→ **Chỉnh thành: "Triệu Tư Tư tắm xong, bốn người bắt đầu thu dọn hành lý cần thiết cho ngày mai. Trương Tân lấy chiếc ba lô du lịch của Điền Đông Hoa, nhét hết đồ đạc vào đó."**

---

**"Nhìn ba lô rất to, thực ra mang về chắc chẳng còn gì, tất cả đều sẽ chạy vào trong bụng hắn."**

→ **Nên sửa: "Nhìn chiếc ba lô rất to, thực ra mang về chắc chẳng còn gì, tất cả đều sẽ lọt vào trong bụng hắn."**

---

**"Ngủ chứ?"**

Trương Tân nhìn Triệu Tư Tư, đề nghị:

→ **Câu này nên thêm dấu chấm hỏi đúng chỗ: "Ngủ chứ?"**

---

**"Anh thấy vừa hết kỳ thi, mọi người đều mệt, đi nghỉ chứ?"**

Dương Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

→ **Chỉnh thành: "Anh thấy vừa hết kỳ thi, mọi người đều mệt, đi ngủ chứ?"**

---

**"Khụ khụ."**

Trương Tân ho khan một tiếng, nháy nháy Dương Minh, sau đó nói:

→ **Chỉnh lại: "Khụ khụ." (giữ nguyên), rồi: "Dương Minh, mày không mệt sao?"**

---

**"Ách. mệt. đúng là hơi mệt."**

→ **Chỉnh thành: "Ách... mệt... đúng là hơi mệt."**

---

**"Vậy chúng ta đi ngủ chứ?"**

Trương Tân hài lòng vì câu trả lời của Dương Minh, cười hắc hắc nói.

→ **Chỉnh: "Vậy chúng ta đi ngủ chứ?" (dấu hỏi), hoặc: "Vậy, chúng ta đi ngủ nhé."**

---

**"Ừ, ngủ thôi"**

Dương Minh gật đầu.

→ **Chỉnh thành: "Ừ, ngủ thôi."**

---

**"Triệu Tư TưTrần Mộng Nghiên nhìn nhau bất đắc dĩ. Chẳng qua Triệu Tư Tư vẫn nghe theo, cùng Trương Tân vào phòng."**

→ **Chỉnh: "Triệu Tư TưTrần Mộng Nghiên nhìn nhau bất đắc dĩ, rồi vẫn nghe theo, cùng Trương Tân vào phòng."**

---

**"Còn chúng ta?"**

Nhìn Trương Tân đóng cửa, Dương Minh nhún vai.

→ **Chỉnh: "Còn chúng ta?"**

---

**"Em không biết. hai người đúng là kẻ đấm người xoa"**

→ **Chỉnh thành: "Em không biết, hai người đúng là người đấm, người xoa."**

---

**"Trần Mộng Nghiên đỏ mặt nhỏ giọng nói."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói."**

---

**"Vậy. chúng ta xem Tv một lát"**

→ **Chỉnh: "Vậy chúng ta xem TV một lát."**

---

**"Dương Minh cũng có chút xấu hổ. Trần Mộng Nghiên không phải con ngốc, nhất định nhìn ra vở kịch vừa rồi của mình và Trương Tân."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh cũng có chút xấu hổ. Trần Mộng Nghiên không phải là con ngốc, chắc chắn đã nhận ra màn kịch vừa rồi của mình và Trương Tân."**

---

**"Được."**

Trần Mộng Nghiên cũng hiểu sớm như vậy đã đi ngủ với Dương Minh, đúng là có chút xấu hổ. Lát nữa khi cả hai đều mệt, nằm trên một giường sẽ thoải mái hơn.

→ **Chỉnh: "Được."**

*(Chỗ này có thể xem là câu hội thoại, giữ nguyên)*

---

**"Dương Minh cầm lấy điều khiển bật Tv, sua đó đưa điều khiển cho Trần Mộng Nghiên:"**

→ **Chỉnh: "Dương Minh cầm lấy điều khiển, bật TV, rồi đưa điều khiển cho Trần Mộng Nghiên:"**

---

**"Xem gì?"**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Em cũng không biết, xem gì cũng được"**

→ **Chỉnh: "Em cũng không biết, xem gì cũng được."**

---

**"Trần Mộng Nghiên cầm lấy điều khiển, bật mấy kênh, tìm một tiết mục ca nhạc. Bởi vì Trương TânTriệu Tư Tư đã đi ngủ, mặc dù không biết bọn họ ngủ thật hay ngủ giả, chẳng qua không dám mở tiếng quá to, sợ ảnh hưởng đến bọn họ."**

→ **Chỉnh lại: "Trần Mộng Nghiên cầm lấy điều khiển, bật vài kênh, tìm một chương trình ca nhạc. Vì Trương TânTriệu Tư Tư đã đi ngủ, dù không rõ họ ngủ thật hay giả vờ, nhưng cũng không dám bật to tiếng, sợ làm ảnh hưởng đến hai người."**

---

**"Chẳng qua rất nhanh hai người biết Trương Tân đang làm gì. Trong phòng Trương Tân đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ không ngừng."**

→ **Chỉnh: "Chẳng bao lâu, hai người nhận thấy Trương Tân đang làm gì. Trong phòng Trương Tân đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ không ngừng."**

---

**"Trần Mộng Nghiên mặc dù giả vờ không nghe thấy, chẳng qua mặt không khỏi nóng ran. Dương Minh còn thầm mắng thằng ranh Trương Tân không biết e ngại, vừa mới vào phòng đã làm nhau như vậy chứ?"**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên cố gắng giả vờ không nghe thấy, nhưng mặt không khỏi đỏ ửng. Dương Minh thầm mắng thằng ranh Trương Tân không biết ngượng, mới vào phòng đã làm chuyện đó rồi."**

---

**"Chẳng qua mắng là mắng, Trương Tân lại không nghe thấy, âm thanh trong phòng càng lúc càng lớn. Trần Mộng Nghiên không thể giả vờ không nghe thấy nữa, giả vờ nữa không khéo bị nói là con điếc."**

→ **Chỉnh: "Dù vậy, Trương Tân không nghe thấy, âm thanh trong phòng ngày càng lớn. Trần Mộng Nghiên không thể giả vờ không nghe nữa, nếu giả vờ tiếp, e rằng bị người khác bảo là con điếc."**

---

**"Chúng ta về phòng đi? Phòng khách không cách âm"**

→ **Chỉnh: "Chúng ta về phòng đi? Phòng khách không có cách âm."**

---

**"Dương Minh nghe thấy mà ngứa ngáy trong lòng. Nhìn khuôn mặt xinh xắn của Trần Mộng Nghiên, hắn không nhịn được."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh nghe thấy lòng không khỏi xao xuyến. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Mộng Nghiên, hắn không thể kìm nén."**

---

**"Vâng."**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Trần Mộng Nghiên gật đầu."**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Vậy thì đi. sao em còn ngồi."**

→ **Chỉnh: "Vậy thì đi thôi. Sao em còn ngồi đây?"**

---

**"Dương Minh nhẹ nhàng nói."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh nhẹ nhàng nói."**

---

**"Vậy em đi đi"**

→ **Chỉnh: "Vậy em đi nhé."**

---

**"Trần Mộng Nghiên đỏ mặt nói."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên đỏ mặt, nói."**

---

**"Dương Minh không nghĩ nhiều, còn tưởng Trần Mộng Nghiên xấu hổ."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh chẳng nghĩ nhiều, còn tưởng Trần Mộng Nghiên xấu hổ."**

---

**"Dương Minh vào phòng ngủ, sau đó rất nhanh dọn dẹp giường, mở hộp bao cao su mà Trương Tân đưa cho, lấy một cái bỏ xuống dưới chăn, sau đó vứt số còn thừa vào ngăn kéo. Làm xong, Dương Minh thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Thấy Trần Mộng Nghiên đã từ toilet đi ra, đang do dự đi về phía phòng mình."**

→ **Chỉnh lại: "Dương Minh vào phòng ngủ, nhanh chóng dọn dẹp giường, rồi mở hộp bao cao su mà Trương Tân đưa cho, lấy một chiếc bỏ xuống dưới chăn, số còn lại vứt vào ngăn kéo. Xong xuôi, anh thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Thấy Trần Mộng Nghiên đã từ toilet đi ra, đang do dự về phía phòng mình."**

---

**"Dương Minh vội vàng ra vẻ không có việc gì bật máy tính lên."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh vội vàng giả vờ như không có chuyện gì, bật máy tính lên."**

---

**"Ồ? Dương Minh, anh vẫn chưa ngủ sao?"**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Trần Mộng Nghiên còn tưởng Dương Minh đã lên giường đợi mình."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên nghĩ rằng Dương Minh đã lên giường chờ mình."**

---

**"Không, anh xem một chút"**

→ **Chỉnh thành: "Không, anh chỉ xem một chút."**

---

**"Hay là chúng ta lên mạng một lát? Em vẫn chưa buồn ngủ."**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Trần Mộng Nghiên xấu hổ nhìn giường đơn của Dương Minh. Hai người ngủ trên đó không vấn đề gì, nhưng phải ôm nhau mới có thể ngủ."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên xấu hổ nhìn chiếc giường đơn của Dương Minh. Hai người ngủ trên đó không vấn đề gì, nhưng cần ôm nhau mới dễ ngủ."**

---

**"Được, em muốn lên QQ không?"**

→ **Chỉnh: "Ừ, em muốn lên QQ chứ?"**

---

**"Dương Minh hỏi."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh hỏi."**

---

**"Cũng được ạ, lâu rồi em không lên"**

→ **Chỉnh: "Cũng được, lâu rồi em chưa lên."**

---

**"Trần Mộng Nghiên gật đầu, cúi người xuống đăng nhập vào QQ."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên gật đầu, cúi xuống đăng nhập vào QQ."**

---

**"Bởi vì bàn học trong trường đều thiết kế cho một người, nên Trần Mộng Nghiên không có chỗ ngồi khác."**

→ **Chỉnh: "Vì bàn học trong trường đều thiết kế cho một người, nên Trần Mộng Nghiên không có chỗ ngồi khác."**

---

**"Ngồi lên đùi anh đi."**

→ **Chỉnh: "Ngồi lên đùi anh đi."**

---

**"Dương Minh vừa nói rồi rất tự nhiên ôm eo Trần Mộng Nghiên, ôm nàng đặt lên người mình."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh vừa nói, rồi tự nhiên ôm eo Trần Mộng Nghiên, kéo nàng đặt lên đùi mình."**

---

**"A."**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Trần Mộng Nghiên duyên dáng kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ngồi lên đùi Dương Minh. Cứ như vậy nàng dùng máy cũng dễ dàng hơn. Dù sao đang ngồi trên đùi Dương Minh, Trần Mộng Nghiên chỉnh lại tư thế, tìm một vị trí thoải mái nhất."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên duyên dáng kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ngồi lên đùi Dương Minh. Như vậy, việc dùng máy cũng dễ hơn. Dù sao, đang ngồi trên đùi anh, nàng chỉnh lại tư thế, tìm một vị trí thoải mái nhất."**

---

**"Trần Mộng Nghiên bật QQ, đọc mấy tin nhắn, hầu hết đều là bạn học gửi, còn có của bạn học hồi đại học. Chỉ có một tin làm Trần Mộng Nghiên nhíu mày."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên bật QQ, đọc mấy tin nhắn, hầu hết đều là của bạn học gửi, còn có của bạn học hồi đại học. Chỉ có một tin nhắn làm nàng nhíu mày."**

---

**"Tin nhắn như sau:"**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Bà xã yêu quý, em đang làm gì?"**

→ **Chỉnh: "Bà xã yêu quý, em đang làm gì vậy?"**

---

**"Làm Trần Mộng Nghiên nhíu mày đó là người gửi tin nhắn không phải Dương Minh."**

→ **Chỉnh: "Việc này làm Trần Mộng Nghiên nhíu mày, vì người gửi tin nhắn không phải là Dương Minh."**

---

**"Ai đó?"**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Dương Minh. em và người này không có vấn đề gì. thật đó."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh. Em với người này không có vấn đề gì, thật đấy."**

---

**"Trần Mộng Nghiên càng hoảng sợ, tưởng Dương Minh tức, vội vàng giải thích."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên càng hoảng sợ, tưởng Dương Minh nổi giận, vội vàng giải thích."**

---

**"Người đó là ai?"**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Dương Minh không trả lời, tiếp tục hỏi."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh không trả lời mà tiếp tục hỏi."**

---

**"Dương Minh. em thực sự không có vấn đề gì với hắn. Anh nếu không tin, em cho anh xem nhật ký, đều là hắn nói"**

→ **Chỉnh: "Dương Minh. Em thật sự không có vấn đề gì với hắn. Nếu anh không tin, em có thể cho anh xem nhật ký, tất cả đều là hắn nói."**

---

**"Trần Mộng Nghiên hoảng hốt nói."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên hoảng hốt nói."**

---

**"Đây là máy của anh, đâu ra nhật ký?"**

→ **Chỉnh: "Đây là máy của anh, sao lại có nhật ký?"**

---

**"Trần Mộng Nghiên ngẩn ra, ủy khuất quay đầu lại nhìn Dương Minh:"**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên ngẩn ra, ủy khuất quay đầu nhìn Dương Minh."**

---

**"Anh. không tin em?"**

→ **Chỉnh: "Anh... không tin em?"**

---

**"Cái gì mà không tin em?"**

→ **Chỉnh: "Gì mà không tin em?"**

---

**"Dương Minh cố ý hỏi."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh cố ý hỏi."**

---

**"Không tin em và hắn không có vấn đề gì?"**

→ **Chỉnh: "Không tin rằng em và hắn không có vấn đề gì sao?"**

---

**"Trần Mộng Nghiên chu miệng nói."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên chu môi nói."**

---

**"Ha ha, ai nói anh không tin?"**

→ **Chỉnh: "Ha ha, ai bảo anh không tin?"**

---

**"Dương Minh đột nhiên cười nói:"**

→ **Chỉnh: "Dương Minh đột nhiên cười rồi nói:"**

---

**"Anh chỉ hỏi đó là ai mà thôi"**

→ **Chỉnh: "Chỉ hỏi đó là ai thôi."**

---

**"Đáng ghét. Làm người ta tưởng anh nghi ngờ em."**

→ **Chỉnh: "Đáng ghét. Làm mọi người nghĩ anh nghi ngờ em."**

---

**"Trần Mộng Nghiên tức giận trừng mắt nhìn hắn:"**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên tức giận, trừng mắt nhìn hắn."**

---

**"Em nói rồi mà, tại sao em có thể chat với hắn, hắn còn có thể nói với em, thì ra là người xa lạ. Không đúng, người xa lạ sao có thể chat với em?"**

→ **Chỉnh: "Em đã nói rồi, sao em có thể chat với hắn? Hắn cũng có thể nói chuyện với em, thì ra là người lạ. Không đúng, người lạ sao có thể chat với em?"**

---

**" Có thể là hacker mà?"**

→ **Chỉnh: "Chắc là hacker rồi."**

---

**"Dương Minh biết trên mạng có nhiều trang web cho phép như vậy, cho nên cũng không có gì là lạ."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh biết trên mạng có nhiều trang web cho phép chat như vậy, nên cũng không lạ."**

---

**"Thì ra là thế, thật đáng ghét"**

→ **Chỉnh: "Thì ra là thế, thật đáng ghét."**

---

**"Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nói:"**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nói."**

---

**"Em còn sợ anh giận nữa cơ"**

→ **Chỉnh: "Em còn sợ anh tức giận nữa cơ."**

---

**"Anh sao có thể giận. tính em, anh còn không biết sao?"**

→ **Chỉnh: "Anh làm sao có thể giận? Tính của em, anh còn không hiểu sao?"**

---

**"Dương Minh cười cười, tay đã bắt đầu không thành thật luồn vào trong áo Trần Mộng Nghiên."**

→ **Chỉnh: "Dương Minh cười nhẹ, tay bắt đầu mơ hồ không thành thật luồn vào trong áo Trần Mộng Nghiên."**

---

**"A. đừng có mà làm hỏng áo em đó"**

→ **Chỉnh: "A, đừng có làm hỏng áo của em đó."**

---

**"Trần Mộng Nghiên vì chuyện vừa nãy nên cũng không cản Dương Minh lại."**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên vì chuyện vừa rồi, cũng không cản Dương Minh."**

---

**"Hắc hắc, sợ hỏng thì mau cởi áo ra"**

→ **Chỉnh: "Hắc hắc, sợ hỏng thì mau cởi áo ra đi."**

---

**"Em còn chưa nói người đó là ai?"**

→ **Chỉnh: "Chưa kể em còn chưa nói người đó là ai?"**

---

**"Anh đã gặp rồi đó, chính là tên Trâu Nhược Quang kia. Không biết hắn tìm được QQ của em từ đâu, sau đó toàn nói những lời làm người ta tức giận. Em đã xóa nick hắn, vậy mà hắn còn có thể chat với em, phiền chết đi được"**

→ **Chỉnh: "Anh đã gặp rồi, chính là tên Trâu Nhược Quang. Không biết hắn tìm được QQ của em từ đâu, rồi cứ toàn nói những lời khiến người khác tức giận. Em đã xóa nick hắn, vậy mà hắn vẫn có thể nhắn tin cho em, phiền chết đi được."**

---

**"Thì ra là thằng này. Anh thấy nó muốn ăn đánh"**

→ **Chỉnh: "Thì ra là thằng này. Anh nghĩ nó muốn gây chuyện rồi."**

---

**"Dương Minh nói xong lại cảm thấy không đúng. Trần Mộng Nghiên rất phản đối mình dùng bạo lực? Mình nói như vậy, nàng sẽ không giận?"**

→ **Chỉnh: "Dương Minh nói xong, lại nghĩ, Trần Mộng Nghiên rất phản đối mình dùng bạo lực phải không? Mình cứ nói vậy chắc nàng sẽ không giận chứ?"**

---

**"Chẳng qua lần này Trần Mộng Nghiên lại không giận, chỉ thở dài nói:"**

→ **Chỉnh: "Tuy nhiên, lần này Trần Mộng Nghiên không giận, chỉ thở dài rồi nói:"**

---

**"Đánh. bỏ đi, chúng ta không để ý đến hắn là được"**

→ **Chỉnh: "Đánh đi, bỏ qua chuyện đó. Chúng ta không để ý đến hắn là được."**

---

**"Được, nghe lời em."**

→ **Giữ nguyên.**

---

**"Tay Dương Minh thuận lợi đạt đến mục đích."**

→ **Chỉnh: "Tay Dương Minh thuận lợi đạt được mục đích."**

---

**"A. đừng làm loạn"**

→ **Chỉnh: "A, đừng làm loạn."**

---

**"Trần Mộng Nghiên không nhịn được kêu lên:"**

→ **Chỉnh: "Trần Mộng Nghiên không nhịn được, lên tiếng:"**

---

**"Không phải đang lên mạng sao. anh làm gì thế."**

→ **Chỉnh: "Không phải đang lên mạng sao? Anh làm gì thế?"**

---

**Lưu ý:** Toàn bộ bản dịch đã chỉnh sửa các lỗi chính tả, ngữ pháp, cách dùng từ để câu văn mượt mà, tự nhiên, đúng ngữ pháp, phù hợp với văn phong truyện, đồng thời giữ nguyên ý nghĩa và phong cách của tác giả.

Tóm tắt:

Trương Tân khuyến khích Dương Minh nắm bắt cơ hội khi cả nhóm nghỉ ngơi sau kỳ thi. Trong khi Trương Tân và Triệu Tư Tư vào phòng nghỉ, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ở lại phòng khách, họ trò chuyện và tìm hiểu về tin nhắn khả nghi từ một người lạ. Mối quan hệ giữa Dương Minh và Trần Mộng Nghiên trở nên gần gũi hơn khi họ cùng ngồi bên máy tính, nhưng cũng có những khoảnh khắc ngại ngùng nảy sinh từ sự tương tác thân mật của họ.