Em lên mạng mà anh có lên đâu.

Dương Minh cười hắc hắc.

— "Nếu còn không thành thật nữa thì—"

Trần Mộng Nghiên dọa Dương Minh.

QQ của Trần Mộng Nghiên hầu hết đều là người quen biết, chia thành từng nhóm như bạn học cấp hai, cấp ba, đại học.

Chẳng qua còn có một nhóm tên QAD.

— "Nhóm này là gì?"

Dương Minh tò mò nhìn nhóm QAD, hỏi.

— "Cái gì?"

Trần Mộng Nghiên đâu biết Dương Minh hỏi nhóm nào nên nói:

— "Hay là anh lấy tay ra chỉ đi?"

Dương Minh cười hắc hắc, đầu ngón tay đúng là chỉ một chút, chẳng qua không phải chỉ màn hình máy tính mà là chỗ khác.

— "A, anh làm gì thế?"

Trần Mộng Nghiên cắn môi cố làm cho mình đỡ rên lên lớn hơn.

— "Không có gì, chỉ là nhóm QAD kia thôi."

Dương Minh nói.

— "Không biết."

Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng rồi không trả lời.

Dương Minh dù có thể dùng thấu thị, nhưng sao có thể nhìn thấy menu trên máy tính. Nếu Trần Mộng Nghiên không muốn nói, Dương Minh cũng không muốn bỏ tay ra, đành bỏ qua.

— "QQ của em sao lại đặt tên như vậy?"

Dương Minh đổi đề tài.

— "Không phải vì anh sao?"

Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh:

— "Ai bảo anh làm em đau lòng."

— "Không có đâu, anh còn tưởng rằng em cố ý lập thế để chứng tỏ chúng ta là tình nhân."

Dương Minh cười nói.

— "Ai thèm!"

Trần Mộng Nghiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Minh.

Đột nhiên một tiếng rú lớn phát ra từ phòng Trương Tân. Hiển nhiên thằng ranh này đã đến giai đoạn nước rút, âm thanh của Triệu Tư Tư cũng rất lớn.

Dương MinhTrần Mộng Nghiên ngây ra nhìn nhau, đã trốn vào phòng, vậy mà vẫn có thể nghe thấy?

— "Phòng này sao lại không có cách âm?"

Dương Minh cười khổ nói.

— "Không biết nữa."

Trần Mộng Nghiên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Người đẹp trong lòng, lại phối hợp với âm thanh dâm đãng của Triệu Tư Tư; Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, không nhịn được nữa, liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Trần Mộng Nghiên như đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhắm mắt lại, hôn trả Dương Minh. Không rõ từ lúc nào, hai người đã ngã xuống giường.

Rất nhanh, hai người chỉ còn áo trong, quần áo khác đã bị ném xuống đất.

— "Được không?"

Dương Minh ôm Trần Mộng Nghiên đang thở hổn hển, nhẹ nhàng nói.

— "Anh nói gì vậy?"

Trần Mộng Nghiên chần chừ một chút rồi nói.

— "Em biết rồi mà."

Dương Minh cười nói.

— "Không được."

Trần Mộng Nghiên cắn răng nói.

— "Hắc hắc, không được cũng phải được."

Dương Minh tưởng Trần Mộng Nghiên xấu hổ, không để ý, đưa tay xuống dưới.

— "Không được thật sự không được đâu, Dương Minh."

Trần Mộng Nghiên đột nhiên nắm tay Dương Minh, kiên quyết nói.

— "Hả?"

Dương Minh sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn Trần Mộng Nghiên:

— "Em không thích?"

— "Em…"

Trần Mộng Nghiên lắc đầu, có chút xấu hổ nhìn Dương Minh:

— "Xin lỗi, Dương Minh. Không phải em không thích, chỉ là—."

— "Không chuẩn bị tốt?"

Dương Minh cười khổ nói.

— " Bỏ đi, không sao. Anh không ép em."

— "Không phải, Dương Minh, em không phải không chuẩn bị. Thật ra từ khi yêu anh, em đã biết sẽ có ngày này, nhưng mà em…"

Trần Mộng Nghiên do dự một chút.

— "Vậy em…"

Dương Minh càng thêm kỳ quái. Nhìn vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên, không giống đang đùa mình, dường như có điều gì đó bất đắc dĩ.

— "Em đến kia còn chưa hết."

Dương Minh hỏi như vậy, Trần Mộng Nghiên đành phải lí nhí nói:

— "Thực ra trước đó em đã biết ý của anh, vừa nãy em vào toilet xem đã hết chưa, nhưng mà…"

Dương Minh chợt hiểu ra. Trần Mộng Nghiên vừa nãy không chịu đi tắm cũng chính vì vậy. Hơn nữa, nàng vì mình mà chạy vào toilet. Dương Minh rất cảm động, ôm chặt lấy Trần Mộng Nghiên rồi nhỏ giọng nói:

— "Không sao đâu, anh quá nóng lòng rồi, không sao."

— "Thực ra hôm nay đã là ngày cuối rồi, ngày mai sẽ hết. Anh đừng vội được không?"

Trần Mộng Nghiên thấy vẻ mặt của Dương Minh, còn tưởng hắn thất vọng, liền an ủi hắn.

— "Yên tâm, Mộng Nghiên, anh thật sự không nghĩ gì đâu. Hai chúng ta cứ nằm ôm nhau rồi ngủ thôi."

Dương Minh rõ ràng hiểu nguyên nhân, cảm thấy càng thoải mái hơn.

Ít nhất, Trần Mộng Nghiên đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, điều này tốt hơn bất cứ thứ gì. Dương Minh thực sự không thích kiểu cưỡng ép. Hắn cảm thấy làm như vậy là do mưu mô. Một tình yêu chân chính phải dựa trên sự tự nguyện. Khi tình cảm đã đủ chín muồi, tất cả các chuyện khác đều như nước chảy thành sông.

— "Hay là… nếu anh muốn quá, em giúp anh thế nhé?"

Trần Mộng Nghiên không biết Dương Minh đang nghĩ gì. Thấy hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, nàng do dự một chút rồi cuối cùng chủ động mở miệng nói.

Thật ra để nàng chủ động nói ra đã là hơi khó. Trần Mộng Nghiên vốn là một cô bé kiêu ngạo, nếu Dương Minh bảo nàng, nàng còn có thể nhận. Nhưng bây giờ…

— "Giúp anh?"

Dương Minh sửng sốt một chút, rồi lập tức hiểu rõ ý của Trần Mộng Nghiên:

— "Giống như lần trước trong rạp chiếu phim?"

— "Vâng,"

Trần Mộng Nghiên lí nhí đáp.

Dương Minh lại cảm thấy có một luồng năng lượng ấm áp tràn đầy trong lòng. Không còn cách nào khác, ai bảo Trần Mộng Nghiên chủ động khiêu khích hắn chứ. Tình cảm hai người thêm phần bền chặt, Trần Mộng Nghiên đã không còn ngần ngại nhiều khi ở bên Dương Minh nữa, cô quyết định bỏ qua mọi cảm giác xấu hổ, không chần chừ nữa, vươn tay ôm lấy Dương Minh rồi cùng nhau thiếp đi trong giấc ngủ say.

Sáng hôm sau, Trần Mộng Nghiên đi vệ sinh, khi ra khỏi phòng liền hưng phấn thông báo:

— "Hết rồi, em đi tắm."

Dương Minh gật đầu đáp:

— "Vậy em nhanh lên, lát nữa Trương TânTriệu Tư Tư sẽ tỉnh đó."

— "Hai người họ đã dậy rồi, nhưng còn chưa ra khỏi phòng." Trần Mộng Nghiên đỏ mặt, chỉ vào phòng Trương Tân, nhỏ giọng nói.

Dương Minh hiểu ý nàng, cười hắc hắc rồi nói:

— "Vậy em mau đi đi."

Quả đúng như lời Trần Mộng Nghiên, hơn nửa tiếng sau vẫn chưa thấy Trương TânTriệu Tư Tư ra khỏi phòng. Dương MinhTrần Mộng Nghiên thay quần áo xong, hai người này mới từ phòng ngủ bước ra. Trương Tân còn không ngừng che miệng ngáp dài.

— "Không phải chứ?"

Dương Minh ra vẻ kinh ngạc, nói:

— "Hơn tám giờ rồi, tao nhớ hôm qua mày đi ngủ lúc tám giờ. Mười hai tiếng, vẫn còn buồn ngủ sao?"

Trương Tân nhìn Dương MinhTrần Mộng Nghiên, bực mình nói:

— "Hai người cứ ngủ vậy à?"

— "Mày nói nhảm gì thế, không ngủ thì làm gì khác?"

Dương Minh đáp:

— "Mày không ngủ? Tao cũng ngủ."

Trương Tân có chút xấu hổ. Thực ra cả tối qua hắn ngủ chưa đủ ba tiếng.

Trần Mộng Nghiên che miệng cười trộm, Triệu Tư Tư đỏ mặt, muốn tìm lỗ chui vào.

Chờ Trương TânTriệu Tư Tư đánh răng rửa mặt xong, đã đến giờ xuất phát. Dương Minh nói:

— "Đi, ăn sáng xong là xuất phát."

Bốn người xách cặp xuống lầu. Qua phòng bảo vệ, Trương Tân còn nói với lão Vương:

— "Lão Vương, chúng tôi đi, phiền ông trông phòng giúp nhé."

— "Đi đi, yên tâm."

Lão Vương híp mắt đáp.

Mười giờ năm phút, xe buýt của trường đã dừng trước cổng. Bốn người Dương Minh lên xe. Theo chân còn có bốn người nữa, trong đó có một đôi yêu nhau, còn lại là hai nam sinh của hội sinh viên.

Trên xe không đông, tổng cộng chỉ khoảng 20 người, còn khá nhiều ghế trống. Nếu không phải điều kiện "Không được thi trượt," thì số người tham gia chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, giới hạn về số lượng giúp đảm bảo chất lượng. Nếu nhiều người quá, dễ gây loạn và xung đột.

Dương Minh, Trương Tân, Trần Mộng NghiênTrương Tân chọn ngồi ở ghế gần cuối. Một người từ ban tổ chức đến kiểm tra phiếu của mọi người, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, liền phát cho từng người một túi đồ sinh hoạt.

Tóm tắt:

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên có một cuộc trò chuyện đầy tình cảm nhưng cũng không kém phần khó xử. Họ tìm cách hiểu nhau hơn nhưng lại đi vào những chủ đề nhạy cảm, khiến cả hai cảm thấy xấu hổ. Trái ngược với sự nghiêm túc của câu chuyện, sự hài hước vẫn hiện diện khi họ đối mặt với những tình huống khó xử trong mối quan hệ của mình. Sau khi trải qua một đêm gần gũi, cả hai đều cảm thấy thoải mái hơn trong mối quan hệ này.