Trần Mộng Nghiên nói:
"Chu Giai Giai đáng được người ta đồng cảm."
Dương Minh có chút kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên. Lần đầu tiên, lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên không tức giận cô gái khác có quan hệ với mình, thậm chí còn không ghen nữa chứ.
"Ý của em là...?"
Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, rất khó tin.
"Chúng ta không nhắc đến vấn đề này được không?"
Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói:
"Tất cả đợi Giai Giai tỉnh lại rồi nói."
"Được."
Dương Minh đáp:
"Chẳng qua thời gian này anh phải thường xuyên đến bệnh viện thăm Giai Giai, em không giận chứ?"
Đương nhiên là không.
Trần Mộng Nghiên nói:
"Anh nghĩ em là người như thế nào? Giận với một bệnh nhân sao?"
"Cảm ơn em, Mộng Nghiên."
Dương Minh nói:
"Cảm ơn em đã hiểu cho anh."
"Nói mấy câu này làm gì? Cô ấy vì anh mà bị thương. Em có thời gian cũng đi thăm cô ấy."
Trần Mộng Nghiên nói.
8 giờ tối, Đài truyền hình trung ương có chương trình truyền hình mừng xuân.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ra phòng khách cùng ngồi với bốn người già xem TV. Mặc dù nhiều người nói tiết mục năm nay không bằng năm trước, nhưng vẫn có rất nhiều người xem.
Không còn cách nào, cứ đến đêm 30 là người dân từ nam đến bắc đều ngồi trước TV xem cùng một chương trình.
Bắt đầu từ năm 1983 đến nay đã hơn 20 năm, cứ đến đêm 30 mọi người đều ăn tất niên xong rồi đợi đúng 8 giờ để xem cầu truyền hình.
Đây đã trở thành một thông lệ, một sự chờ đợi, một cảm giác khó phai. Hàng năm cứ đến đêm 30 là xem, rồi lại thất vọng.
Chỉ có điều hai gia đình cùng xem rất náo nhiệt. Hàng năm vào đêm 30, trong nhà Dương Minh dù cũng xem cầu truyền hình, nhưng ba người ít khi nói chuyện.
Bởi vì mọi người đã quá quen thuộc, những gì cần nói đã nói hết, nên tự nhiên đều yên tâm mà xem TV.
Nhưng bây giờ thì khác, hai gia đình rất náo nhiệt. Xem chương trình, uống bia, ăn chút bánh, rất vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Minh vang lên.
"Xin lỗi, con ra ngoài nghe điện."
Dương Minh xin lỗi mọi người rồi đứng dậy đi vào phòng Trần Mộng Nghiên.
Đây là số lạ, Dương Minh khá khó hiểu, nghe điện. Không phải là gọi nhầm chứ? Chuyện này đã từng xảy ra rồi. Trên báo cũng thường xuyên đề cập, vào đêm 30 nhiều người gọi điện chúc mừng nhau rồi nhầm số, hoặc nhắn tin nhầm.
Lúc nói chuyện mới phát hiện mình chúc quá nhiều người nên ấn nhầm số.
"Alo? Xin hỏi ai đó?"
Dương Minh nghe điện.
"Alo, cậu là Dương Minh phải không?"
Đối phương trực tiếp hỏi.
"Vâng, tôi là. Xin hỏi ai vậy?"
Dương Minh thấy đối phương tìm mình, giọng rất xa lạ nên cũng khá tò mò.
"Tôi là mẹ của Triệu Oánh."
Đối phương nói.
"Ồ? Cháu chào bác."
Dương Minh vội vàng đáp. Hắn vốn định đợi sang mồng 1 sẽ gọi điện chúc Tết, không ngờ mẹ Triệu Oánh lại gọi cho mình trước.
"Cậu là bạn trai của Triệu Oánh phải không?"
Mẹ Triệu Oánh hỏi.
"A... là cháu."
Dương Minh đổ mồ hôi, vẫn nhận.
"Cậu mau đến đây, có việc gấp."
Mẹ Triệu Oánh nói vội.
"Tới đâu vậy ạ? Việc gấp gì vậy?"
Dương Minh hỏi.
"Đến chỗ tôi."
Mẹ Triệu Oánh giải thích:
"Triệu Oánh bị đám trẻ hàng xóm chơi pháo nên bị thương, bây giờ đang nằm trong bệnh viện."
"Gì vậy?"
Dương Minh giật mình kêu lên:
"Bị pháo nổ trúng người? Pháo gì vậy?"
"Tôi cũng không rõ, hình như là pháo đại."
Mẹ Triệu Oánh nói:
"Cậu mau tới đây, tình hình rất nguy hiểm."
"A."
Dương Minh không rõ pháo đại là gì, nhưng nghe tên chắc cũng có uy lực lớn, vội vàng đáp:
"Được, cháu lập tức mua vé máy bay đến đó. Bác cho cháu địa chỉ."
"Cậu trực tiếp đến thành phố L, rồi gọi điện cho tôi là được."
Mẹ Triệu Oánh nói.
"Được, cháu lập tức đi mua vé máy bay."
Dương Minh vội vàng đáp.
"Sao thế?"
Thấy Dương Minh dập máy, Trần Mộng Nghiên hỏi.
Dương Minh lúc nãy nghe điện một lúc lâu, Mộng Nghiên vào xem có chuyện gì, mơ hồ nghe thấy bên kia nói về bạn trai gì đó nên không nhịn được hỏi.
Dương Minh do dự một chút, cảm thấy chuyện này không cần giấu Trần Mộng Nghiên. Mình bây giờ đóng vai bạn trai Triệu Oánh, nếu giấu nàng, càng dễ sinh nghi. Hơn nữa, nếu đi mua vé máy bay chạy đến thành phố L mà không có lý do chính đáng thì khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Dương Minh đành giải thích:
"Mộng Nghiên, mẹ chị Oánh gọi tới."
"Chị Oánh? Mẹ chị ấy gọi cho anh à?"
Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Chuyện là thế này, bố mẹ Triệu Oánh giới thiệu bạn trai cho chị ấy, chị ấy không thích. Nhưng bố mẹ chị ấy thấy người kia cũng được, nên Triệu Oánh bàn chuyện lấy anh làm tấm bia, nói anh là bạn trai của chị ấy. Như vậy bố mẹ chị ấy không còn giới thiệu người nữa."
Dương Minh nói.
"Vậy sao anh phải đến thành phố L? Chẳng lẽ còn phải thăm bố mẹ chị ấy sao?"
Trần Mộng Nghiên cảm thấy dù chuyện này hơi kỳ quặc, nhưng bạn trai của mình mà để người khác mượn, đúng là không thoải mái.
"Không phải vậy. Vừa nãy mẹ chị Oánh gọi, nói chị Oánh bị đứa trẻ hàng xóm ném pháo trúng người, bị thương rất nặng, bảo anh lập tức đến đó."
Dương Minh nói.
"Hả? Bị trúng pháo?"
Trần Mộng Nghiên giật mình.
"Chuyện gì vậy? Nặng lắm không?"
"Anh cũng không rõ, nghe nói đang ở bệnh viện, tình hình không tốt."
Dương Minh đáp:
"Mộng Nghiên, dù thế nào thì chị Oánh đối với anh rất tốt, anh nhất định phải đến thăm."
"Cái này cũng đúng, nhưng bây giờ anh đi thì phải nói thế nào với người nhà?"
Mộng Nghiên hỏi. Nếu là chuyện của Triệu Oánh và Dương Minh, Trần Mộng Nghiên không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra quan hệ nam nữ. Nàng rất quen Triệu Oánh, không cảm thấy chị ấy có ý gì với Dương Minh.
Vì thế, nàng cũng không lo lắng chuyện này.
"Vậy nói thật đi. Chị ấy là giáo viên của chúng ta, lại rất tốt với anh, nên anh đi thăm chị ấy là bình thường."
Dương Minh nói.
"Vậy anh mau ra nói đi, lát nữa em sẽ nhờ bố đặt vé giúp. Bố mua chắc sẽ dễ hơn."
Trần Mộng Nghiên nói.
"Ừ, hai chúng ta cùng đi."
Dương Minh gật đầu cảm kích.
Ra tới phòng khách, người lớn vẫn xem TV không chú ý đến Dương Minh và Trần Mộng Nghiên. Dương Minh ngồi xuống chỗ của mình rồi nói:
"Bố, mẹ, con phải đến thành phố L một chuyến."
"Đi thành phố L? Đi làm gì?"
Dương phụ ngẩn ra một chút:
"Con đùa gì vậy?"
"Bố, con..."
Dương Minh giải thích hơi khó, dù Triệu Oánh là giáo viên của mình, đi thăm Triệu Oánh bị bệnh là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề là, tại sao Triệu Oánh bị pháo nổ vào người mà lại biết chuyện này?
Chuyện này nếu không thân thiết thì khó mà biết. Việc giả làm bạn trai của Triệu Oánh tuyệt đối không thể nói ra với bố mẹ và mẹ Trần Mộng Nghiên. Nếu không sẽ bị mắng cho một trận.
Thấy Dương Minh có vẻ khó xử, Mộng Nghiên mở miệng nói:
"Để em nói, chuyện là như thế này."
Trần Mộng Nghiên bày tỏ sự đồng cảm với Chu Giai Giai, khiến Dương Minh ngạc nhiên. Trong khi họ chuẩn bị đón năm mới, Dương Minh nhận cuộc gọi khẩn từ mẹ Triệu Oánh, thông báo rằng Triệu Oánh đã bị thương do pháo nổ. Lo lắng cho tình trạng của Triệu Oánh, Dương Minh quyết định đến thăm cô, dù điều này khiến Trần Mộng Nghiên có chút ghen tuông. Cuối cùng, Mộng Nghiên hỗ trợ Dương Minh trong việc thu xếp chuyến đi.