Ồ? Triệu Oánh à?

Dương phụ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có phải là cô giáo dạy thêm con hồi cấp ba không?

- Vâng ạ.

Dương Minh vội vàng gật đầu.

- Thì ra là cô ấy. Vậy con đi thăm chút đi, không có cô Triệu thì con khó lòng đỗ đại học Tùng Giang.

Dương phụ gật đầu nói.

- Bố, năm đó Mộng Nghiên cũng giúp con rất nhiều mà.

Dương Minh nói một câu.

- Không thể nói như vậy. Cháu và Mộng Nghiên có quan hệ thế nào, hai đứa học cùng nhau là bình thường, nhưng giáo viên giúp các cháu lại khác. Nếu là giáo viên thì cũng nên đến thăm.

Trần Phi nói.

- Cháu và Mộng Nghiên cũng nghĩ như vậy, đang muốn xin phép mọi người.

Dương Minh không ngờ lại thuận lợi như vậy, liền nhìn Trần Mộng Nghiên đầy cảm kích.

- Chẳng qua hôm nay đã muộn, để mai đi. Sáng mai chú sẽ đặt vé máy bay cho cháu. Cháu và Mộng Nghiên cùng đi.

Trần Phi nói:

- Chú có một bạn học đang làm cảnh sát ở đó, chú sẽ gọi người này đón các cháu.

- Vâng, vậy làm phiền chú.

Dương Minh vội vàng đáp.

Dương Minh cũng không có cách nào khác. Bây giờ đi tìm Triệu Oánh là không thể, chỉ còn cách để sang ngày hôm sau. Vì thế, cùng Trần Mộng Nghiên ngồi xuống xem TV. Tuy nhiên, tâm trạng Dương Minh lúc này không đủ bình tĩnh để thưởng thức chương trình.

Triệu Oánh, Trần Mộng Nghiên đối với cô ấy chỉ là bạn bè, còn Dương Minh lại khác, tình cảm của anh dành cho Triệu Oánh còn sâu đậm hơn, trong đó còn ẩn chứa cả tình yêu.

Vì vậy, khi Triệu Oánh xảy ra chuyện, Dương Minh rất lo lắng.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, Dương Minh lắc đầu. Bình thường chẳng ai gọi tới, vậy mà đêm 30 Tết lại nhiều thế này?

Rút điện thoại ra, anh thấy số của Triệu Oánh. Nghĩ là mẹ Triệu Oánh gọi tới, anh đi vào phòng Trần Mộng Nghiên:

- Alo? Bác ạ?

- Dương Minh, là chị, chị là Triệu Oánh.

Triệu Oánh nói.

- Cái gì? Oánh tỷ, là chị sao? Chị sao rồi? Chị đang ở trong bệnh viện à?

Dương Minh vội hỏi.

- Chị ở bệnh viện gì chứ, chị đang ở nhà xem truyền hình mà, sao lại ở trong bệnh viện?

Triệu Oánh bất đắc dĩ đáp:

- Đều là mẹ chị nói linh tinh.

- Hả? Nói linh tinh? Nói vậy tức là chị không bị hàng xóm đốt pháo làm bị thương sao?

Dương Minh hỏi.

- Cái gì, bây giờ mọi người đang ở nhà xem TV, ai đốt pháo lúc này?

Triệu Oánh nói:

- Hơn nữa, chị lớn như vậy rồi, sao có thể không để ý an toàn như vậy chứ?

- Gã mất rồi.

Dương Minh thở dài một tiếng rồi nói:

- Thật là làm em sợ muốn chết. Em và Mộng Nghiên định mua vé đến thăm chị.

- Xin lỗi. Làm phiền em.

Triệu Oánh nhỏ giọng nói.

- Bỏ đi, chị không sao là tốt rồi.

Dương Minh đáp:

- Chỉ có điều, mẹ em đùa quá đáng. Đó...

- Ai chứ. Mẹ nói muốn gặp em, gọi em tới đây, thực ra là để thử quan hệ giữa hai chúng ta. Thấy em lo lắng như vậy, mẹ cũng yên tâm.

Triệu Oánh xấu hổ nói.

- Thì ra như vậy, em không qua nữa nhé?

Dương Minh hỏi.

- Dĩ nhiên là không cần rồi. Sau khi bố chị biết chuyện, đã mắng mẹ chị một trận, nói mẹ không biết nặng nhẹ. Chuyện này cũng chỉ là một trò đùa thôi.

Triệu Oánh nói.

- Vâng, quan trọng là chị không sao, vậy là tốt rồi.

Dương Minh nói:

- Năm mới vui vẻ, chuyển lời chúc đến bác giúp em.

- Ừ, em cũng vậy. Chúc Mộng Nghiên của chị khỏe mạnh. Chị dập máy đây, hai hôm nữa sẽ về Tùng Giang.

Triệu Oánh nói.

Dương Minh cất máy, không khỏi bất đắc dĩ, nghĩ thầm: “Chuyện này chẳng lẽ lại có thể xảy ra sao? Làm mình sợ không nói được, giờ trong nhà còn lo lắng, lại phải mất công giải thích nữa.”

Mộng Nghiên.

Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên đứng bên, có chút buồn bực:

- Âm thanh của máy khá lớn, em nghe thấy rồi.

Trần Mộng Nghiên cười khổ:

- Chuyện này thật phức tạp.

Chỉ có điều, Trần Mộng Nghiên đã nghe rõ câu cuối của Triệu Oánh, nên không nghi ngờ gì chuyện cô ấy kể. Nàng đang nghĩ xem nên giải thích với bố mẹ như thế nào.

- Dương Minh, anh không phải giỏi nói dối lắm sao?

Trần Mộng Nghiên hỏi:

- Anh mau nghĩ đi, chúng ta nên nói thế nào?

- Tôi chưa bao giờ nói dối.

Dương Minh xấu hổ đáp.

- Lúc học cấp ba, ngày nào anh chẳng bịa chuyện để trốn học? Toàn lừa người ta.

Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn.

- Hắc hắc, anh lúc đó toàn nói những điều không quan trọng. Bây giờ thì khác, đang chuyện với bố mẹ em, làm sao có thể bịa? Thậm chí anh còn không muốn gạt họ, chỉ là vô tình thôi.

Dương Minh thở dài.

- Thật vậy sao? Ai ngờ lại có chuyện như thế này?

Trần Mộng Nghiên nói buồn bực.

- Hay là gọi nhầm thành thế, bị người ta đùa mình?

Dương Minh im lặng một lúc rồi thốt ra suy nghĩ:

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Trần Mộng Nghiên gật đầu đồng ý.

Vì thế, hai người vừa tỏ vẻ tức giận vừa vui vẻ rời khỏi phòng. Trần Phi thấy nét mặt hai người, có chút kỳ quái hỏi:

- Hai đứa sao thế?

- Bực quá.

Trần Mộng Nghiên vừa nói vừa thở hổn hển ngồi xuống ghế.

- Mộng Nghiên, chuyện gì vậy?

Dương mẫu vội hỏi.

- Phải chăng là thằng bé Đại Minh bắt nạt cháu? Bác giúp cháu đánh nó chứ?

- Không phải đâu ạ, bác, con không liên quan gì đến Dương Minh.

Trần Mộng Nghiên lắc đầu:

- Là do cuộc điện thoại vừa nãy.

- Điện thoại thế nào vậy?

Dương mẫu bực bội hỏi.

- Vừa rồi con và Dương Minh gọi điện chúc Tết cô Triệu Oánh, kết quả mẹ cô ấy nghe máy, nhưng người đó không phải mẹ cô Triệu Oánh.

Trần Mộng Nghiên tức giận nói.

- Không phải mẹ cô ta thì là ai thế?

Trần Phi cũng có vẻ khó hiểu.

- Chắc là người nào đó giả mạo, không thể làm những chuyện như vậy.

Trần Mộng Nghiên nói.

- Con vừa gọi điện cho cô Triệu Oánh, không cẩn thận gọi nhầm cho một người phụ nữ trung niên. Con nói tìm cô Triệu Oánh, người này nói là mẹ cô ấy. Sau đó, cô Triệu Oánh bị pháo nổ trúng, có lẽ là do người kia nói dối.

- Ồ? Vậy sao sau đó con biết người đó lừa mình?

Trần Phi tiếp tục hỏi.

- Sau đó, con gái của người phụ nữ này gọi điện cho Dương Minh, chính là vừa nãy đó ạ. Cô ta xin lỗi Dương Minh, nói mẹ cô ấy đã lớn tuổi nhưng còn hay đùa, bảo bọn con đừng để bụng.

Trần Mộng Nghiên giải thích.

- Thì ra là như vậy.

Dương phụ nói, vẻ mặt bình tĩnh:

- Không sao là tốt rồi.

- Bố, bố có nghĩ người phụ nữ đó làm vậy là phạm pháp không?

Trần Mộng Nghiên đúng là giỏi đóng kịch.

- Phạm pháp sao? Cái này khó nói lắm. Thường thì chỉ bị phê bình giáo dục. Bỏ qua đi, Mộng Nghiên, trẻ con là trẻ con, mà người già thì cũng chẳng khác gì trẻ nhỏ cả. Hơn nữa, người gặp chuyện ở thành phố L, bố sao có thể tìm nổi? Chẳng lẽ vì chuyện này mà bảo bạn học của bố bắt bà già đó sao?

- Ha ha, đúng là lạ thật.

Dương Minh gật đầu cười:

- Thôi, Mộng Nghiên, quan trọng nhất là cô Triệu Oánh không sao là được rồi.

Vì hai người nói vậy nên chuyện này cũng không ai nghi ngờ nữa. Theo Trần PhiDương phụ, thì chuyện này cũng không đáng để lừa dối.

Dương Minh yên tâm ngồi xem TV, thấy bộ phim của Triệu Bổn Sơn và Tiểu Trầm, mọi người trong nhà đều cười vui vẻ.

12 giờ đêm, tiếng chuông báo năm mới vang lên. Trần Mẫu đứng dậy nói:

- Cô Dương, đi thôi, hai chúng ta xuống bếp nấu cơm súp cùng Mộng Nghiên ăn nhé.

Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ sáng, sáu người không ăn nhiều lắm.

Sau khi ăn xong, Trần Phi đề nghị ra ngoài đốt pháo. Đây là phong tục của nhiều gia đình, gần 12 giờ đêm, mọi nhà đều đốt pháo. Âm thanh vang rền ngoài cửa, những tiếng pháo nổ liên hồi.

Sáu người mặc áo lông, cầm pháo hoa đi xuống, cùng mọi người trong sân khu nhà đốt pháo đón năm mới.

Hầu hết mọi người ở đây đều quen nhau. Thấy nhà Trần Phi ra ngoài, họ nhiệt tình chúc mừng năm mới. Trần Phi cũng chủ động chào hỏi bên nhà Dương Minh.

Đây là cách để khẳng định danh phận của Dương Minh. Nhưng Trần Mộng Nghiên đã là sinh viên đại học, có bạn trai cũng không có gì lạ.

Tóm tắt:

Dương Minh lo lắng khi nghe tin Triệu Oánh bị thương và từng định đi thăm cô. Sau khi nhận cuộc gọi từ Triệu Oánh, anh mới biết đó chỉ là một hiểu lầm do mẹ của cô gây ra. Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên tìm cách giải thích với bố mẹ trước sự hoang mang. Cuối cùng, cả nhóm cùng nhau đón năm mới và chung vui với hàng xóm.